Sau Khi Tái Sinh, Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí

Chương 73: Chương 73: Treo cổ Weiya




Trần Bân liếc nhìn Kiều Ninh và nói.

Trần Bân không nói điều này với cô vì để cho Trần Hạo Hiên thể diện mà điều quan trong là ông ấy lo lắng rằng Kiều Ninh sẽ không thể chịu đựng được trong lần đầu tiên treo cổ Weiya và có khi còn gặp những sự cố gây chấn thương...

Nghe đến đây, Kiều Ninh khẽ gật đầu và không nói gì.

Trần Bân có loại chủ ý này, từ chối quả thực không tốt lắm. Nhưng cô có chút không vui khi nghe những lời của Trần Bân.

Tại sao ông ấy phải đối tốt với cô như vậy mà lại để Kiều Ninh dùng thế thân đóng phim.

Và nếu tin đồn truyền ra ngoài rằng cô muốn sử dụng người thay thế, chắc chắn cô sẽ bị mọi người mắng chửi.

...

Mặc dù Trần Bân đã nói với Kiều Ninh rằng cô có thể sử dụng thế thân, nhưng cô vẫn muốn tự mình thử sức.

“Kiều Ninh, cô vẫn tự mình quay à?

“Nếu không thoải mái, có thể nói vọng xuống để đổi người thay thế.” Trần Bân nhìn Kiều Ninh trên mái nhà và nói.

Mặc dù đã áp dụng các biện pháp an toàn nhưng trong ông ấy luôn cảm thấy có chút khó chịu, cứ cảm thấy sẽ có chuyện không mong muốn sẽ xảy ra.

Vì vậy, ông ấy thực sự không muốn cô mạo hiểm.

Kiều Ninh đứng trên mái nhà cao và ra hiệu cho Trần Bân “OK“.

Cử chỉ này không chỉ nói với Trần Bân rằng cô có thể, mà còn nói với Trần Hạo Hiên rằng cô ổn, cô có thể làm được.

Bởi vì Trần Hạo Hiên lo lắng về những gì sẽ xảy ra với Kiều Ninh khi cô thực hiện treo cổ Weiya, nên anh đã cố tình ở lại phim trường ngày hôm nay và quan sát mọi chuyện

Khi Kiều Mẫn biết rằng anh sẽ ở lại, khuôn mặt của cô ta đã đỏ lên vì tức giận.

Cô ta thực sự không biết Kiều Ninh có gì tốt, có đáng để Trần Hạo Hiên đối xử với cô như thế này không.

Với sự “hành động” của các nhân viên, buổi quay phim chính thức bắt đầu.

Trên mái nhà, Lý Mộc Tuệ do Kiều Ninh thủ vai, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt với băng gạc màu trắng trên eo, làn gió thổi qua khiến người ta xao xuyến. Một đầu lụa màu lam buông lỏng trên vai lộ ra một chút mềm mại.

Phía dưới, bọn cướp đã đuổi kịp, tất cả đều hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mộc Tuệ trên nóc nhà.

Tên cướp số 1: “Các huynh đệ, giết chết con nhỏ cái hôi hám này đi, đại ca khi nào trở về sẽ thưởng cho các ngươi.”

Lúc này, Từ Thanh Phong do Ôn Chi thủ vai đã tới một mái nhà cách đó không xa.

“Mộc Tuệ, hướng này.”

Lúc này, tên cướp đã bắt đầu chuẩn bị leo lên mái nhà.

Lý Mộc Tuệ biết bây giờ không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nghiến răng nhảy về hướng Từ Thanh Phong.

Khi Kiều Ninh nhảy, cô nghe thấy tiếng “xoạt” từ Weiya phía sau.

Kiều Ninh nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.

Chắc chắn, Weiya đã rơi cùng với âm thanh “A” của Kiều Ninh, và cô rơi xuống từ mái nhà.

“Kiều Ninh!”

Trần Hạo Hiên đang nghỉ ngơi ở một chỗ nhìn thấy Kiều Ninh từ trên mái nhà roie xuống, đồng tử co rút lại, theo bản năng anh vội vàng chạy tới...

Kiều Ninh nhắm chặt mắt trong sợ hãi, không biết phải làm gì.

Lúc này, cô chỉ mong mình không bị vỡ đầu nếu rơi từ trên cao xuống như vậy.

Kiều Ninh đã sẵn sàng, nhưng giây tiếp theo cô ngã trên người anh.

Kiều Ninh không biết rằng Trần Hạo Hiên đang bị mình đè dưới thân, nhưng cô biết rằng hóa ra ngã xuống không đau đớn như cô tưởng tượng.

“Đi xem chủ tịch Trần và Kiều Ninh thế nào.”

“Tôi sẽ gọi 120” Trần Bân lo lắng nói.

Kiều Ninh từ từ mở mắt và nghe những gì Trần Bân nói. Cô tái mặt vì sợ hãi, và nhanh chóng rời khỏi cơ thể Trần Hạo Hiên.

“Anh không sao chứ?”

“Có bị thương không, để em xem.”

Trần Hạo Hiên cau mày, nửa quỳ trên mặt đất, lấy tay che bụng và có vẻ bị thương rất nặng.

Cô nhìn thấy anh hình như bị thương nặng, môi cô run lên, nước mắt dường như đã sớm chảy ra.

“Anh ổn.”

“Em không sao chứ? Có bị thương gì không?



Rõ ràng là an đang bị thương, nhưng bây giờ anh lại đang nghĩ xem liệu cô có bị thương hay không.

Nghe đến đây, nước mắt của Kiều Ninh không ngừng rơi xuống “lã chã“.

“Em không sao. Nhưng anh có sao!” Kiều Ninh nói với anh với giọng khóc.

Khuôn mặt của anh tỏ vẻ đang đau đớn, trường quay hỗn loạn, mọi người đều thất thần, không biết phải làm sao.

May mắn thay, Trần Bân đã gọi 120.

Xe cấp cứu đến muộn, Trần Hạo Hiên chưa kịp tìm ra kẻ đầu xỏ ra chuyện này thì Kiều Ninh và Trần Bân đã dìu anh lên xe.

Sau khi xe cấp cứu đưa Trần Hạo Hiên và Kiều Ninh đi.

Những người trên phim trường chạy loạn, khi xảy ra chuyện lớn như vậy, người đầu tư lớn nhất lại bị thương, có lẽ sau lần này bọn họ đều sẽ mất việc mất.

“Nhóm đạo cụ đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy!” Trần Bân nhìn nhân viên của cả nhóm đạo cụ với vẻ mặt u ám.

Trước khi cảnh quay bắt đầu, ông ấy còn dặn dò phải kiểm tra kĩ lại tất cả các đạo cụ và không để xảy ra tai nạn nào.

Bây giờ không chỉ diễn viên chính xảy ra chuyện, mà nhà đầu tư lớn nhất cũng bị thương.

Chưa nói đến tương lai, bộ phim này có thể hoàn thành hay không là một chuyện.

(Nhân viên đội đạo cụ): “Thực sự không phải lỗi của tôi! Hôm qua tôi đã kiểm tra rất kỹ nên không thể có sai sót nào được.” Các nhân viên cũng cảm thấy đau khổ.

Bọn họ đã tự mình kiểm tra rõ ràng, tại sao lại xảy ra sự cố này.

“Weiya có dấu vết bị cố tình làm hỏng.”

Ôn Chi đi tới bên cạnh Weiya, cẩn thận quan sát một hồi.

“Nó không phải là một vụ tai nạn, mà cơ ai đó đã cố tình làm điều này.”

“Tôi cũng đã xem xét Weiya của mình, và không có dấu vết của việc cố ý làm hỏng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.