<Đại ma đầu cuối cùng cũng chịu rời đi rồi??>
<Chu Yếm xuất hiện ở đây thì chẳng bao lâu nữa Vân Cấp Tông sẽ rối loạn, quả thật rất phiền phức.>
<Cố Giáng: Chỉ cần ta chạy trốn đủ nhanh thì phiền toái sẽ không đuổi kịp ta. Đây đúng chuẩn tác phong của hắn rồi đó.>
<Thực ra tui vẫn muốn xem bọn họ đánh nhau một trận, sao có thể nói đi là đi chứ?>
Từ tin tức trên làn đạn Nhiếp Âm Chi thầm đoán “hơi thở khó chịu” mà Cố Giáng nói phân nửa chính là chỉ Chu Yếm.
Còn lấy dáng vẻ của nàng để đi lấy lòng Tiêu Linh nữa, chỉ sợ đầu óc có vấn đề.
Nhiếp Âm Chi không hề tò mò quan hệ của Chu Yếm và Tiêu Linh là gì, hai người có khúc mắc gì.
Nếu đúng như làn đạn nói, Chu Yếm hiện thế tất có đại chiến vậy thì thực sự Vân Cấp Tông sẽ nhanh chóng trở nên rối loạn, người ở nơi đây bị hơi thở của Chu Yếm ảnh hưởng sẽ trở nên táo bạo nóng tính, bọn họ rất nhanh sẽ trở thành nơi mọi người trút xả cảm xúc phẫn nộ, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đúng là nên nhanh chân chạy trước mới được.
Cố Giáng nói đi liền chuẩn bị đi, Nhiếp Âm Chi vội vàng nói: “Từ từ đã, có thể chờ một lát được không, ta còn rất nhiều đồ chưa kịp thu dọn mà.”
“Không sao, chờ ngươi thu dọn xong chúng ta đi cũng được.” Cố Giáng một lần nữa ngồi lại xuống giường, thực sự không hề sốt ruột, vô cùng thấu hiểu lòng người.
“Ta sẽ làm nhanh thôi.” Nhiếp Âm Chi bị nhốt lâu như vậy đã sớm hận không thể mọc cánh bay luôn ra ngoài, bây giờ cuối cùng Cố Giáng cũng đồng ý rời khỏi nơi này, nàng không muốn trì hoãn chút nào, lập tức quay lại phòng bùm bùm chát chát lục tung mọi thứ lên thu dọn.
Những lúc như thế này nàng vô cùng nhớ A Hoán và Trừng Bích.
Cố Giáng dựa người lên thành giường, nhìn bóng dáng lộ ra qua khung cửa sổ. Nhiếp Âm Chi giống như một con bướm bận rộn, dưới ánh nến nhẹ nhàng nhét hết đống váy cất đầy mấy ngăn tủ lớn vào giới tử, đồ vật trang trí trên Đa Bảo Các.... nói chung là cái gì cũng nhét hết vào.
Hắn thấy nàng chính là muốn đóng gói toàn bộ Chiết Đan Phong đi thì có.
Trước đó Nhiếp Âm Chi phá hỏng bàn trang điểm của mình, trang sức và phấn son cũng bị hỏng phân nửa nhưng những đồ còn lại cũng không ít.
Nàng ở Chiết Đan Phong 5 năm, thực sự coi nơi này như một căn nhà thứ hai của mình, có quá nhiều đồ vật muốn mang đi, nàng không muốn để lại bất kì thứ gì thuộc về nàng ở đây hết.
Giới tử căn bản không chứa hết được, Nhiếp Âm Chi dọn dẹp có chút mệt, nằm bò ra bên cửa sổ nghỉ ngơi, nhìn về phía cái người đang nhàn nhã nằm trong viện, vô cùng muốn gọi hắn tới hỗ trợ.
Nhưng mở miệng một cách trắng trợn có vẻ không ổn lắm, cho nên Nhiếp Âm Chi chọn cách ám chỉ: “Cố Giáng, ngươi không có thứ gì muốn thu dọn sao?”
Cố Giáng nghĩ nghĩ một chút: “Ngươi.”
Nhiếp Âm Chi: “.....”
<Ôi cha mạ ơi, các tình yêu tỷ muội, tui vừa nghe được cái gì thế này? Ma đầu thế nhưng cũng biết nói ngọt ư?>
<Ôi trời ạ, Nhiếp Âm Chi có nhiều váy thật đấy! Thật là muốn cướp hết toàn bộ váy của nàng ta mà!>
<Chờ Nhiếp Âm Chi dọn đồ xong chắc trời sáng luôn mất.>
Đối với việc Cố Giáng ám chỉ bản thân nàng không phải là người, Nhiếp Âm Chi lựa chọn nén giận, dùng giọng nói ỏn ẻn đến chảy nước ra để thỉnh cầu: “Ngươi không bận thì có thể giúp ta thu dọn một chút không?”
Hai người cách nhau nửa cái sân viện, Nhiếp Âm Chi đọc được mấy chữ siêu to “Phiền muốn chết” trong đôi mắt đen láy âm trầm kia, nàng xụ mặt, quả nhiên muốn ma đầu làm việc còn khó hơn lên trời.
Nàng xắn tay áo lên, định cố gắng hơn một chút, tranh thủ dọn dẹp xong trước nửa đêm.
Xắn tay áo xong vừa ngẩng đầu lên suýt thì bị bóng người trước mặt dọa cho đứng tim. Người vốn đang nằm trong viện không biết đã tới đây từ lúc nào, đứng bên ngoài cửa sổ.
Cố Giáng ngoắc ngoắc tay với nàng, cười như không cười nói: “Ngươi đúng là biết cách sai khiến người khác đấy.” Cũng chỉ có lúc sai khiến người khác thì giọng nói của nàng mới trở nên kệch cỡm như vậy.
Đây là muốn giúp nàng sao? Để đề phòng hắn hối hận, Nhiếp Âm Chi túm lấy tay hắn xong mới hỏi: “Đi ra ngoài ư?” Không phải hắn nên là người đi vào sao?
Cố Giáng rũ mắt nhìn thoáng qua tay nàng, các ngón tay cong lại nắm ngược lấy đôi bàn tay ấy, một tay kia ôm lấy eo nàng, dùng sức ôm người ra từ cửa sổ, dưới chân nhón nhẹ một cái, thân hình nhanh chóng rời khỏi đình viện đến vùng phụ cận bên ngoài Chiết Đan Phong.
Nhiếp Âm Chi không hiểu chuyện gì đang xảy ra treo vắt vẻo bên cạnh hắn, chân lơ lửng trong không trung. Trong bóng đêm, bóng dáng đình đài lầu các trên Chiết Đan Phong lay động, chủ viện sáng rực ánh nến, là cái sân mà bọn họ đang ở.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Âm Chi mờ mịt, hắn thực sự coi nàng như một món đồ để thu dọn đó hả? “Ta bảo ngươi giúp ta thu dọn đồ đạc, là đồ đạc, không phải bảo ngươi đi thu dọn ta. Ta không phải là đồ vật nhé.”
Cố Giáng bật cười: “Đừng tự mắng mình.”
Nhiếp Âm Chi nghẹn một chút, sửa lại: “.... Ngươi không phải là đồ vật!”
Cố Giang đang định rút đao bị nàng chọc cười đến mức đỡ trán cười to, Nhiếp Âm Chi bị một tay hắn ôm trong lòng, cả người đều run lên theo tiếng cười của hắn: “Còn cười nữa ta cắn chết ngươi đó.”
Chờ Cố Giáng cười đủ hắn mới thở sâu một hơi, phủi tay rút ra một thanh trường đao màu đỏ sậm, lưỡi đao kia dài bao nhiêu à, đại khai cũng tầm tầm vóc người Nhiếp Âm Chi, lưỡi đao rộng khoảng 3 ngón tay, vừa hiện thế liền tản ra một tầng hồng quang mang điềm xấu, ngay cả ánh trăng trên đỉnh đầu cũng dần bị bịt kín bởi một tầng hồng quang như vết máu tụ.
Đại đỉnh trên phía trên Chiết Đan Phong vù vù nổi gió, phong ma văn trong nháy mắt xuất hiện trong không trung rồi lan dần ra, hiện ra hình dáng của Phong Ma Đỉnh lập lòe không ngừng, quả thực vô cùng náo nhiệt.
Đại trận như vậy trước nay chưa từng có, Nhiếp Âm Chi lo lắng ôm chặt cổ Cố Giáng.
Cố Giáng tay cầm trường đao, quét ngang một nhát, ánh đao màu đỏ sậm tràn ra từ mũi đao, gào thét lao về phía Chiết Đan Phong.
Giây lát sau từ phía xa xôi nơi ánh đao quét tới, toàn bộ ngọn núi Chiết Đan Phong trượt xuống, phát ra tiếng động kinh thiên động địa, điểu thú kinh hoảng.
Chiết Đan Phong thế nhưng bị một đao chém làm đôi.
Từ vết chém mọi vật bị hút vào giữa không trung, một lát sau một quả giới tử bay đến trước mặt hai người. Giới tử này như một viên hổ phách, khóa toàn bộ Chiết Đan Phong vào bên trong, ao cá núi giả, đình đài lầu các tất cả đều được bảo tồn một cách hoàn hảo, thậm chí ánh nến trong phòng cũng chưa tắt, lộ ra ánh sáng lập lòe như đom đóm.
Nhiếp Âm Chi há hốc mồm, sợ ngây người.
“Thất thần cái gì? Cầm lấy. Ngươi còn gì muốn mang không?” Khẩu khí của Cố Giáng tùy tiện như thể hái một đóa hoa dại ven đường chứ không phải cướp đi cả một ngọn núi của người ta.
Ánh mắt Nhiếp Âm Chi dại ra nhìn về phía Chiết Đan Phong trọc lốc, duỗi tay nhận lấy giới tử, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Không.... Không có.”
<Tui CMN khiếp sợ! Thổ phỉ cũng không có ngang ngược như vậy được không? Đến đất của người ta cũng quạt sâu đến tận mười thước, quá trâu bò rồi! Đầu chó.jpg>
<Chết cười mất thôi, tôi cũng muốn có kĩ thuật đóng gói đơn giản mà thô bạo như vậy.>
<Hai vợ chồng này rất thích hợp làm mấy chuyện vào nhà cướp của. Đúng là phản diện có khác!>
<Cho nên suốt từ bấy đến giờ Nhiếp Âm Chi bận rộn một hồi vô ích rồi.>
<Lão ma bá đạo và tiểu kiều thê, được đếyyy>
<Tiểu Cố Cố của chúng ta tuy hơi cá mặn một chút nhưng thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy. Các chị em thấy chưa, tìm bạn trai là phải tìm được người như vầy nè.>
<Nói bừa gì thế, ở thế giới hiện thực mà như vậy là đi tù đó.>
<Ma đầu thật là tin cậy, cuộc sống như vậy thật quá ổn. Đi theo một người đàn ông như vậy chữ phúc chắc chắn sẽ tròn đầy.>
Cố Giáng “cắt” đỉnh núi đi xong, lại giơ lên thanh đao đoạt mệnh của mình lên, nhắm ngay kết giới đang kêu gào điên cuồng trên đầu chém mấy nhát, mỗi nhát đao chém xuống đều ngập tràn ma khí, vừa chạm vào phong ma văn thì khí đen mang theo huyết quang lập tức nuốt trọn phong ma văn không sót chút gì.
Đại đỉnh trên đầu đến nửa điểm phản kháng cũng không có, bắt đầu nứt ra.
Đối với những trận gió lớn từ trên đầu rót xuống, Nhiếp Chi Âm dưới uy áp của nó cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp thành bùn nhão luôn rồi, nàng hữu khí vô lực ghé vào tai Cố Giáng: “Ca ca, ta sắp chết rồi.”
Lúc này Cố Giáng mới ý thức được người trong lòng hắn chỉ là một Kim Đan mà dùng một ngón tay cũng nghiền chết được, rũ mắt nhìn nàng một cái.
Áp lực lực trên người Nhiếp Âm Chi chợt nhẹ đi, bắt đầu có thể thở một cách bình thường.
Cố Giáng bổ đôi Phong Ma Đỉnh trên đầu, đi qua Vô Linh Vực như đi dạo trong sân nhà mình, mấy tầng kết giới mà bọn họ bày ra trong hơn một tháng ở trong mắt hắn không khác gì tờ giấy.
Vẻ mặt Nhiếp Âm Chi vặn vẹo, lời ma đầu từng nói không ngừng vang vọng lại bên tai nàng: Kết giới này đúng là rất mạnh.... Đúng là rất mạnh..... Rất mạnh.....
Động tĩnh trên Chiết Đan Phong như châm một cây pháo khiến thần kinh tất cả mọi người đều căng chặt như lâm đại địch.
Các tu sĩ cấp cao vậy quanh Chiết Đan Phong bốn phương tám hướng, trận địa sẵn sàng đón địch, lúc kết giới trên Chiết Đan Phong rung chuyển, chư vị trưởng lão cũng đã đạt chung nhận thức.
Lúc Cố Giáng ngã xuống khi bị trời tru, lại mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, nếu hắn thật lòng muốn hủy diệt Tu chân giới thì đã sớm động thủ rồi. Lại thêm một đoạn thời gian quan sát Chiết Đan Phong vừa qua thì mọi người đều nhất trí cho rằng ma đầu hẳn là sẽ không nóng lòng muốn gây hấn.
Tu chân giới còn chưa khôi phục hoàn toàn từ trận đại chiến lần trước, bây giờ không nên lại tiếp tục khai chiến, hơn nữa quan trọng nhất chính là nhìn thực lực chém kết giới như chém đậu phụ kia của Cố Giáng thì cho dù tất cả bọn họ xông lên nói không chừng cũng không đánh lại.
Sau khi người đứng đầu các phái phân tích lợi và hại xong, bọn họ quyết định trước hòa đàm trấn an, lấy thủ làm chủ, tiên lễ hậu binh.
Cho nên sau khi tất cả kết giới của Chiết Đan Phong bị phá, các tu sĩ trấn thủ của các phái đều không động thủ.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ Cố Giáng xuất hiện.
Toàn bộ Vân Cấp Tông đều trải rộng tinh hỏa, không biết từ đâu bay tới một tiếng nỉ non thấy chết không sờn: “Ta thân là chính đạo đệ tử, lấy trừ yêu diệt ma làm nhiệm vụ của mình, thề sống chết nhất định phải tiêu diệt ma đầu và yêu nữ, bảo vệ thái bình cho thiên hạ.”
Một tiếng này giống như một que diêm châm vào mồi lửa, truyền khắp bên tai mỗi người nơi đây, mỗi một tiếng đáp lại đều đẩy ngọn lửa bốc càng cao.
Lúc ý niệm này truyền vào trong tai các đại năng trên Chiết Đan Phong, trong lòng mọi người đồng thời “Lộp bộp” một tiếng.
“Không xong rồi.”
Ba vị Thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông sứt đầu mẻ trán, bên trong tông môn rối loạn, cái bầu không khí như thêm dầu vào lửa này quanh quẩn khắp nơi trong Vân Cấp Tông, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng có thể khiến cả bầu trời rực cháy.
Bọn họ còn chưa kịp quét sạch sự nóng nảy bên trong Vân Cấp Tông thì tối nay ngọn lửa kia đã bị một mồi lửa bùng cháy.
Lúc này, bên trong y đường Đào Uyển vẫn thanh tĩnh như cũ, so với ngày bình thường còn yên lặng hơn. Chu Yếm mang theo khuôn mặt của Nhiếp Âm Chi vỗ môi cười khẽ: “Vẫn là tuổi trẻ tâm huyết đơn thuần, châm một chút là cháy, không giống như mấy lão rùa đen kia, tâm phòng còn dày hơn tường thành, tu vi càng cao thì đầu gối càng mềm, còn muốn hòa đàm với ma đầu.”
“Nàng” hít sâu một hơi, chờ mong cảnh tượng máu chảy thành sông, huyết tinh ngợp trời sắp đến, khó hiểu nghiêng đầu nói với một người khác: “Tiêu Linh, người cô phụ ngươi đều đã chết, ngươi hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ.”
“Lúc Nhiếp Âm Chi triệu hoán ma đầu không khiến nhiều người bị thương như ngươi.” Chu Yếm duỗi tay nắm lấy cằm nàng ta: “Không phải ngươi muốn sống dám yêu dám hận, sống một cách tự tại tùy ý như nàng ta sao?”
Tiêu Linh cau mày, thông qua thị giác của tiểu linh điểu, nàng ta thấy gương mặt gần giống như mình kia thì chậm rãi gật đầu.
Nàng ta phải học cách ích kỉ hơn một chút, không nên để ý quá nhiều. Chính tà vốn là hai phe đối lập.
“Vậy để cho Mạnh sư đệ yêu ngươi là người đầu tiên đấu tranh anh dũng được không?” Chu Yếm tấm tắc nói: “Đáng tiếc Tang Vô Miên chết quá tùy tiện, đến thần hồn cũng bị đánh tan, không thể lôi xác dậy mà quất được.”
Tiêu Linh không vui nói: “Chu Yếm!”
“Được rồi, không nhắc đến hắn ta nữa.”
— Đọc truyện tại trang chính chủ là ủng hộ công sức của Editor —
Ps: Mặc dù tui là người editor nhưng vẫn phải nói ôi trn này cười ẻ ấy, các bác cố gắng chăm cmt tương tác ủn đít t tăng tốc ra chap nha