Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 18: Chương 18




Cố Giáng tiện tay vung lên cắm thanh trường đao màu đỏ sậm như máu kia xuống mặt đất bị chém một nhát bóng loáng của Chiết Đan Phong.

Ma khí huyết sắc từ trên thanh đao tràn ra xung quanh.

Kết giới đã hỏng, Chiết Đan Phong được trở lại với thế gian, linh khí từ bên ngoài mãnh liệt tràn vào tạo thành từng luồng linh lực lực màu lam, dưới bóng đêm có thể nhìn thấy linh lực đang chảy xuống nơi này rõ như ban ngày.

Ánh đèn bị linh lực làm lu mờ không rõ nhưng Nhiếp Âm Chi dùng mắt thường cũng có thế thấy được trận địa sẵn sàng đón địch với vô số bóng người ở bên ngoài, tất cả đều muốn ngăn cản đại ma đầu ra ngoài gây hại cho thế gian. Xem chừng toàn bộ tu sĩ Vân Cấp Tông đều mặc giáp ra trận rồi đi.

À đâu, hình như không chỉ có Vân Cấp Tông mà còn có cả các tiên môn khác nữa.

Uy áp của tu sĩ cấp cao vờn quanh bốn phía, toàn bộ Vân Cấp Tông đều tràn ngập bầu không khí giương cung bạt kiếm, sát ý dày đặc gần như ngưng tụ thành thực thể, phảng phất như sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão.

Một đợt thần niệm như sóng triều từ bên ngoài dội tới.

“Tru sát ma đầu và yêu nữ, bảo vệ thái bình cho thiên hạ.”

Vô số thần niệm của các đệ tử ngưng tụ thành một lực lượng tương đương với một trận lũ ập vào trước mặt, cho dù là Cố Giáng cũng hơi dừng lại trước cơn phẫn nộ của nhiều người như vậy, buồn bực cau mày.

Nhiếp Âm Chi túm chặt vạt áo Cố Giáng, căng thẳng đến mức nín thở, trái tim đập bình bịch, vừa kinh hoàng lại không nhịn được hưng phấn. Cuối cùng cỗ lệ khí chỉ sợ thiên hạ không đại loạn từ trong xương cốt thấm ra, đôi mắt nàng phản chiếu ánh lửa từ Vân Cấp Tông sáng rực, sáng đến mức có chút tà tính.

Vây giết hết bọn họ là được rồi. Giết hết bọn họ.....

Trong lòng Nhiếp Âm Chi không thể kìm được mà sinh ra ý niệm như vậy, cũng vì sự nhiệt huyết sôi trào này nên nàng đã âm thầm niệm quyết chú thuật với Cố Giáng, tuy nhiên trước khi thúc quyết trong lòng nàng đột nhiên do dự.

Cộng sinh chú là chú thuật Nguyễn gia dùng để thao túng người khác, trước đó gia chủ Nguyễn gia hạ chú với Cố Giáng hẳn là muốn biến hắn thành một thanh binh khí để giết người trong tay.

Nhưng Cố Giáng không phải là một thanh binh khí, hắn là một người.

Nhiếp Âm Chi không muốn khống chế hắn như vậy. Trên núi nhiều người như thế, nếu phải giết hết toàn bộ mọi người sẽ phải chịu sự phẫn nộ của rất nhiều người, hắn lười như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền phức.

Cái đầu đang nóng lên của nàng bị một tia do dự này làm cho thanh tỉnh. Nhiếp Âm Chi nhận ra sự hưng phấn của mình có chút không thích hợp, nàng không phải người thích giết người như thế.

Nàng cũng bị Chu Yếm ảnh hưởng rồi sao?

Nhiếp Âm Chi cắn mạnh vào đầu lưỡi, dùng đau đớn để kéo bản thân ra khỏi cảm xúc khác thường này, nghiêm mặt nói: “Cố Giáng, hình như ta không bình thường lắm. Nếu ta cưỡng bách ngươi giết người thì ngươi có thể phản kháng ta.”

Tranh thủ lúc nàng còn đang thanh tỉnh, Nhiếp Âm Chi nhanh chóng niệm một câu tâm quyết, thúc nó chui vào ấn ký trên cổ tay: “Ta cho phép ngươi quyền được từ chối ta.”

Cố Giáng hạ mắt, đầu ngón tay xoa môi nàng, tiến vào trong ánh mắt nàng. Ánh mắt hắn có chút phức tạp, hồ nghi hỏi: “Ngươi không muốn khống chế ta?” Hắn có thể cảm nhận được cơ thể Nhiếp Âm Chi đang hưng phấn đến run rẩy, Cố Giáng cho rằng nàng sẽ rất vui vẻ mà sử dụng mình.

“Không ngờ tới đúng không?” Nhiếp Âm Chi bất đắc dĩ nói, có thể đem một người mạnh mẽ như vậy nắm trong lòng bàn tay, tùy ý khống chế, chỉ nghĩ thôi cũng khiến tâm lý sinh ra khoái cảm rồi, khiến người ta không thể cầm lòng, “Nhưng ta có thể nhịn được, ta càng quan tâm đến cảm nhận của ngươi, không muốn ép buộc ngươi.”

Nhiếp Âm Chi chớp mắt, chân thành hỏi: “Có phải ngươi đang rất cảm động đúng không?”

Cố Giáng yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, khóe miệng cong lên ý cười: “Cảm động muốn chết rồi.” Hắn ép Nhiếp Âm Chi mở miệng, ma khí chui vào từ bên môi, bọc lấy đầu lưỡi mềm mại, liếm láp vị máu trong miệng nàng.

Nhiếp Âm Chi: “????” Cảm động cái rắm! Xin hỏi bây giờ ngươi làm như thế thích hợp sao?

Người này có phải có vấn đề rồi không? Đầu óc lúc nào cũng chỉ có máu của nàng thôi đó hả? Nhiếp Âm Chi vô cùng tủi thân.

Ma khí lạnh lẽo dây dưa với đầu lưỡi nàng, Nhiếp Âm Chi ngậm miệng cũng không được mà há miệng cũng không xong, nhổ ra cũng không nhổ được, có loại cảm giác.... Giống như.... Bị người ta cưỡng hôn.

Nhiếp Âm Chi cau mày, túm lấy tóc hắn tức giận, mồm miệng không rõ nói: “Ngươi... ngươi đừng có mà...hỗ..n...” Sắc hồng đánh úp lên gương mặt nàng, hai mắt híp lại nhiễm ánh nước.

Một tia ma khí khác quấn lên bạch châu trên cổ tay Nhiếp Âm Chi, bóp ra một chút Ngũ sắc lộ, ma khí trong miệng Nhiếp Âm Chi tràn ra vị ngọt, là hương vị của Ngũ sắc lộ.

Thì ra trước kia ma đầu giúp nàng khép lại vết thương đều là dùng Ngũ sắc lộ. Nàng biết ngay mà, ma khí sao mà có tác dụng trị thương được chứ.

Cố Giáng thấy sát khí trong mắt nàng biến mất, khép lại hoàn toàn miệng vết thương trong miệng nàng xong mới ngoắc tay thu lại sợi ma khí kia, “Tâm cảnh dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, ngươi đúng là quá yếu ớt.”

Lệ khí muốn giết sạch mọi người trong lòng Nhiếp Âm Chi đã sớm tan thành mây khói.

Ma đầu làm vậy không phải muốn dời đi sự chú ý của nàng đó chứ? Vì lười không muốn đánh nhau mà bán cả sắc ư? Không đến như vậy chứ!

Mặt nàng đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe mà chui vào, hung hăng lườm hắn một cái rồi chôn mặt trước ngực hắn không hé răng.

<Hellooo, đại chiến ngay trước mặt, hai vị có thể nghiêm túc một chút không? Tôi không muốn ăn đường nữa, tôi bị ngọt đến tiểu đường luôn rồi!>

<Cứu, còn có loại thao tác như vậy nữa sao?? Bị ma khí hôn??>

<Ma đầu, ngươi thật là CMN tâm cơ đó!>

<Không thể nào không thể nào không thể nào! Cố Giáng sẽ không không nhận ra động tác này của hắn gọi là cưỡng hôn người khác chứ?? Có phải hắn hơi ngốc không?>

<Không phải Chiết Đan Phong đã thông suốt với bên ngoài rồi sao? Như thế nào hai bên còn chưa gặp nhau thế? Chẳng lẽ thời gian trôi qua giữa hai bên không giống nhau à?>

Nhiếp Âm Chi cũng nhanh chóng nhận ra xung quanh bọn họ có chút không thích hợp, như thể không nằm trong cùng một chiều không gian và thời gian với người xung quanh vậy. Cố Giang mang nàng ra khỏi Chiết Đan Phong, thong dong đi qua người các trưởng lão đang cố thủ bên ngoài.

Mà đối phương không ai phát hiện bọn họ, mọi người vẫn mang theo sắc mặt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía Chiết Đan Phong, bị thanh đao Cố Giáng để lại Chiết Đan Phong thu hút sự chú ý. Thần thức của các tu sĩ đại năng lướt qua người bọn họ, giống như lướt qua một cọng cỏ một hòn đá, sượt qua hai người.

Phía sau các tu sĩ cấp cao là các đệ tử của Vân Cấp Tông, ai nấy đều nâng cao kiếm ý để hô ứng với đại trận hộ sơn trên đầu, bọn họ ở giữa cảm xúc chiến đấu bừng bừng của quần chúng xung quanh tựa như nghịch dòng nước mà đi.

Nhiếp Âm Chi hoang mang nhìn về phía Cố Giáng.

“Bảo trì tâm thái bình thản, coi bản thân như một ngọn gió.” Khóe miệng Cố Giáng cong lên, thong thả giải thích: “Ở trong mắt mọi người, chúng ta chỉ là một cơn gió lướt qua, hoặc là một chiếc lá bị rơi xuống. Vào giây phút căng thẳng như này thì ai mà để ý tới sự tồn tại râu ria này đúng không? Bọn họ càng căng thẳng thì sẽ càng xem nhẹ những thứ tầm thường này.”

Đây còn không phải là đại pháp chạy trốn à?

Đường đường là một ma đầu khiến toàn bộ Tu chân giới nghe tên là sợ vỡ mật vậy mà lại sử dụng công pháp chạy trốn như ngựa quen đường cũ như thế sao? Trước kia chắc chắn Cố Giáng đã không ít lần sử dụng phương pháp này để trốn khỏi sự bao vây rồi. Hắn vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm: “Đây là bổn tọa dốc lòng sở ngộ đó, ngươi có muốn học không?”

Nhiếp Âm Chi im lặng: “Vậy đao của ngươi phải làm sao?”

Cố Giáng không sao cả nói: “Cứ để ở đó đi, nếu sau này cần tới nó thì triệu hồi lại cũng được.”

Cho nên, nếu không cần thì thôi cứ vứt nó ở đó như thế sao? Nhiếp Âm Chi đột nhiên cảm thấy thương thay cho Tiểu Hồng Đao.

Bên kia, theo ma khí từ trên Chiết Đan Phong tràn ra ngoài, cảm xúc của quần chúng xung quanh dần dần không kiểm soát được nữa. Cái gọi là quần chúng phẫn nộ hẳn là như này, ngay cả tu sĩ cấp cao đứng bên ngoài canh giữ Chiết Đan Phong cũng bắt đầu dao động.

Tình huống như này thì căn bản không thể hòa đàm được.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đại trận hộ sơn phía trên Vân Cấp Tông đột nhiên phát ra tiếng vù vù, vô số lưu quang tụ tập về phía trên cao, kiếm trong tay các đệ tử Vân Cấp Tông đồng thời chấn động.

Chỉ thấy lưu quang kia hội tụ hết về một nơi, một bóng hình lơ lửng trên bầu trời, giáo phục màu thiên thanh, trên mặt là mặt nạ màu bạc, cả người bị linh khí thổi bay phấp phới, là Mạnh Tân.

Nhan Dị nhận ra hắn định làm gì, hét lớn một tiếng như sấm vang bên tai mọi người: “Không tốt, mau rút lui!”

Đại trận hộ sơn của Vân Cấp Tông là do tổ sư khai phái tự mình thiết hạ, luyện bằng kiếm khí của tu sĩ Vân Cấp Tông, kiếm trận trước đó dùng để phong ấn Chiết Đan Phong chỉ là một bộ phận rất nhỏ rút ra từ đại trận, có thể coi là chín trâu mất một sợi lông.

Nhưng nếu nhát kiếm này chém xuống, không chỉ là Chiết Đan Phong mà toàn bộ các ngọn núi xung quanh cũng sẽ bị vạ lây, kiếm khí xung quanh Vân Cấp Tông sẽ rung chuyển liên tục ít nhất hơn mười ngày mới có thể bình ổn lại. Đây là thủ đoạn công kích trên phạm vi cực lớn, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng, huống chi còn là chĩa kiếm vào phía trong tông môn.

Mạnh Tân cho dù là thân truyền đệ tử của Tang Vô Miên, được hắn coi như chưởng môn kế tiếp mà bồi dưỡng thì cũng không nên nhận được quyền hạn sử dụng hộ sơn trận trước khi kế vị như vậy.

“Tang Vô Miên, ngươi quả thực hoang đường!” Nhan Dị tức phát điên rồi. Hắn vừa bay nhanh rút lui vừa dùng tay áo cuốn lấy những đệ tử xung quanh.

Nhất thời kiếm quang và bóng người cuốn lấy nhau như một nồi cháo hỗn độn.

Mạnh Tâm giơ cao kiếm trong tay, mũi kiếm hòa vào làm một với đại trận hộ sơn, trong đại trận trồi lên mấy vạn kiếm quang, chỉ thẳng về phía ma khí đang lan tràn trên Chiết Đan Phong.

Hắn vốn tưởng kết giới của Chiết Đan Phong bị hủy thì trưởng lão các phái sẽ đánh nhau một trận ngươi chết ta sống với ma đầu, không ngờ bọn họ lại nhu nhược như thế, thế nhưng trơ mắt nhìn kết giới vỡ mà không một ai động thủ. Tới nước này rồi vẫn còn do dự không quyết.

Mạnh Tân tháo mặt nạ xuống, nhờ Nhiếp Âm Chi ban tặng mà trên mặt hắn có một vết sẹo dài bắt đầu từ phía mắt trái, cắt ngang qua mũi, kéo dài qua mắt phải đến tận huyệt Thái dương bên phải. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể để nàng rời khỏi Vân Cấp Tông.

Nhiếp Âm Chi đột nhiên bị một lực lượng khủng bố cố định, cả người chấn động, lông tơ toàn thân dựng ngược.

“Ta....” Nàng mở miệng, đang định nói “Ta có dự cảm xấu”, lời nói còn chưa nói xong Cố Giáng đã duỗi tay ra phía sau cổ nàng ấn nàng vào lòng.

Trên trời cao, Mạnh Tân nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm: “Nhiếp sư muội, muội trốn đi đâu rồi?”

Lấy tu vi của hắn thực sự khó mà thừa nhận kiếm ý của toàn bộ đại trận hộ sơn, thất khiếu Mạnh Tân bắt đầu đổ máu, tay phải cầm kiếm cũng máu thịt be bét, mũi kiễm mang theo lôi đỉnh đánh mạnh xuống.

Cố Giáng hiện thân giữa một đống tháp cao, tay trái ôm chặt Nhiếp Âm Chi, tay phải giơ ra trong hư không: “Hồng Diệp.”

Ma khí đang chảy ra trên Chiết Đan Phong đột nhiên chảy ngược về phía trường đao, Hồng Diệp đột nhiên từ dưới đất mọc lên, đâm thủng hư không rơi vào trong tay hắn.

Nắm ngón tay Cố Giáng nắm lấy chuôi đao, vung một nhát về phía lôi đỉnh kiếm quang đang từ trên trời giáng xuống.

Nhiếp Âm Chi được tay áo của hắn che chắn nên không nhìn được cái gì, sau một tiếng vang kinh thiên động địa thì bên tai đột nhiên yên lặng đến mức kim rơi cũng nghe tiếng, sau đó vang lên vô số tiếng nứt gãy.

Lạnh lùng, mạnh mẽ, buồn bã... vô số kiếm âm sột soạt như một dòng nước lũ chảy qua bên tai nàng, mà Nhiếp Âm Chi cũng từng là một trong số những kiếm âm đó.

Những kiếm ý này hòa vào dãy núi Vân Cấp Tông, có chủ động về với chủ, những kiếm khí vô chủ thì chỉ còn lại một tiếng kiếm minh sau đó tiêu tán vào đất trời.

Bên tai Nhiếp Âm Chi ong ong, cũng không biết bao lâu sau đầu óc đang choáng váng của nàng bị Cố Giáng lôi ra, một cây đao nhét vào trong nàng, mũi đao chĩa về phía Mạnh Tân đang hộc máu.

Cố Giáng đứng phía sau nàng, buông tay ra: “Chính ngươi tự quyết định muốn.....”

Nhiếp Âm Chi không chút nghĩ ngợi một đao chọc thủng Mạnh Tân, sau khi xác định hắn đã chết mới vừa lòng quay đầu nhìn Cố Giáng: “Được rồi, ngươi vừa nói muốn cái gì?”

Cố Giáng: “....”

Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ sửa miệng: “Có muốn ăn chút gì không?”

Nhiếp Âm Chi nhìn Mạnh Tân, mất hết cả khẩu vị: “Không muốn.”

Nàng mím môi, có chút giận dữ nhìn hắn: “Có phải chỉ nhìn thấy máu là ngươi lại nghĩ đến ăn không?? Cho dù đó có phải là máu của ta hay không???” Nhiếp Âm Chi rút đao ra dúi vào tay hắn: “Đã vậy thì ngươi tự đi mà liếm đi!”

Vẻ mặt Cố Giáng đần ra, từ sợi tóc đến gót chân đều tràn ngập dấu chấm hỏi.

— Đọc truyện tại trang chính chủ là ủng hộ công sức của Editor —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.