Buổi trưa, vừa về tới văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống, tổ trưởng đã tìm tới. Từ khi vào công ty đến giờ, Hứa Thư Minh biểu hiện không tệ, biết thân biết phận, không giống những người khác, vừa vào công ty đã nóng lòng thể hiện bản thân là người mới, không có việc là bắt chuyện với mọi người, hỏi thăm tình hình, bí mật công ty từ trên xuống dưới.
Hứa Thư Minh trước xin lỗi tổ trưởng, sau đó mới nói mình có việc gấp, không kịp xin nghỉ. Tổ trưởng nhíu mày, nói việc cậu không thông báo trước đã nghỉ là hành động rất vô trách nhiệm, có thể xem là bỏ bê công việc.
Chờ tổ trưởng nói xong, Hứa Thư Minh vội vàng xin lỗi tổ trưởng, liên tục hứa sẽ không tái phạm. Quả nhiên tổ trưởng không tiếp tục khiển trách, nói cậu là lần đầu tiên phạm lỗi, lần sau không được lấy lý do này nữa, sau này không được phép chưa hé lời nào đã biến mất.
Hứa Thư Minh cúi đầu khom lưng, làm một tư thế hoàn hảo, mới làm tổ trưởng quay lại chỗ ngồi.
Vì đến trưa mới tới, nên công việc bị dồn lại.
Hứa Thư Minh vùi đầu xử lý công việc, nhỏ lớn bé đều có, phải làm nhanh để còn có thời gian chuẩn bị bản báo cáo cho buổi hội nghị buổi chiều.
Đến khi xong việc, ngẩng đầu nhìn lên, đã là hai giờ chiều. Đến cả bữa trưa cũng chưa ăn, từ sáng đến giờ trong bụng chỉ có một cốc cà phê.
Đói bụng đến mức hoa mắt chóng mặt, lại không thể gọi thức ăn ngoài. Mở ngăn kéo ra, tuần trước có mua một bịch bánh mì để chống đói, không biết đã bị ai lén lấy đi.
Cho dù không đáng tiền gì mấy, nhưng bị người khác âm thầm lấy đi, cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Là ai đây?
Hứa Thư Minh ngồi thẳng lưng, nhìn xung quanh, mọi người đều đang làm việc, không có kẻ nào đáng nghi cả.
“Đói bụng hả?” Đột nhiên một giọng đàn ông vang lên trước mặt.
Hứa Thư Minh ngẩng đầu lên, là phó giám đốc Lý. Ông ta đã tỉnh rượu, cũng lấy lại dáng vẻ của phó giám đốc ngày thường. Khuôn mặt cùng thân hình tròn trịa làm ra dáng thân thiết cũng không khó.
“Chưa ăn à? Tôi thấy cậu buổi trưa không ra ngoài ăn cơm. Có phải công việc quá nhiều? Đúng rồi, buổi sáng cậu không đến, có chuyện gì sao?”
Ông ta tự nhiên vòng qua bàn làm việc, đến trước mặt Hứa Thư Minh, khom lưng, để hộp cơm cầm trên tay đặt lên bàn.
“Ăn chút đi, vẫn còn nóng. Dạ dày cậu không khỏe, không nên để bụng đói.”
Ông ta nói làm như rất hiểu rõ cậu, Hứa Thư Minh buồn cười, thế nhưng văn phòng được bao lớn, Phó giám đốc Lý không biết xấu hổ nhưng cậu thì biết.
Hứa Thư Minh nắm chặt bàn tay thành quyền, sau đó bỗng nhiên đứng dậy. Cậu cầm lấy sắp tài liệu, tác phong nhanh nhẹn, giống như không muốn dư thừa một giây nào cả, đi qua vòng một bên khác của bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Không cần.” Hứa Thư Minh không quay đầu nói: “Tôi phải đi đến phòng họp trước, bên kia đã giục rồi.”
Không phải cuộc họp nào Phó giám đốc Lý cũng tham gia. Công ty ngoại trừ ông ta, thì cũng còn rất nhiều người giữ chức phó giám đốc. Phó giám đốc Lý là từng bước đi lên, là một người có trình độ, nhưng không phải người xuất sắc.
Hứa Thư Minh ở văn phòng, đi thêm vài vòng, mãi đến khi thở không ra hơi mới bước vào phòng hội nghị.
Sau hơn hai tiếng, làm người ta hoa mắt chóng mặt. Hứa Thư Minh còn phải ghi nhớ các số liệu, dữ liệu được nhắc trong cuộc họp, làm xong tất cả việc này, vừa đứng lên suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
May mà lúc này phòng hội nghịp chỉ còn một mình cậu. Cậu chống tay lên bàn chữ U, đứng tại chỗ một lúc, chờ cơn chóng mặt qua đi, mới buông tay ra.
Trở về văn phòng, chuyện đầu tiên chính là cầm cốc, đi đến phòng giải lao pha một cốc cà phê uống. Văn phòng bọn họ mỗi ngày đều cung cấp nước nóng pha cà phê, mùi vị không thể nói là ngon, bình thường Hứa Thư Minh rất ít khi uống.
Nhưng hôm nay, cậu cần bổ sung gấp một ít đường, phòng giải khát có đường khối, thả vài miếng vào cà phê, có lẽ có thể chịu đựng đến lúc ra về.
Cậu cầm cốc không đi tới bên ngoài cửa phòng giải lao, đã nghe bên trong có tiếng người.
“.....Tôi đã nhìn ra từ lâu, còn tưởng người khác không biết. Cô cũng biết dáng vẻ nóng lòng muốn lè lưỡi liếm mông cậu ta của phó giám đốc Lý rồi, không nghĩ tới đàn ông bây giờ.....” Giọng nói cười tủm tỉm này không cần nói ra cũng có thể hiểu.
Một giọng nói khác lại tiếp: “Không phải thì sao vợ Phó giám đốc Lý mỗi ngày đều đến đây chờ Phó giám đốc Lý tan ca? Còn không phải sợ ông tan ca đến nhà người khác à.”
“Này, cô nói xem, quan hệ của họ là gì.... Hả?”
“Ai biết, tôi nói nào ngay, hôm nay không thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu ta à, không biết làm cho ai xem. Tất nhiên là cho sếp Lý đau lòng, chạy đi mua cơm, còn nóng thổi đã đưa đến tay cậu ta.”
“Tôi nói dáng vẻ được nhận vào của cậu ta, đừng nói là thật sự đi cửa sau nha?”
“Nhất định là thế, có thể mê hoặc sếp Lý, nói không chừng bên ngoài còn có kim chủ khác. Thấy cái đồng hồ cậu ta đeo không? Với tiền lương của cậu ta, tiết kiệm chừng nào mới mua được.”
“Không phải nhà cậu ta rất giàu sao?”
“Giàu cái gì mà giàu, nếu có tiền sao cậu ta lại đến đây? Tiền giao thông đi công tác cậu ta đều nhớ rõ. Mỗi lần đều tìm kế toán để thanh toán. Nếu có tiền cô còn keo kiệt thế à?”
“Nói cũng đúng. Thôi, không nói nữa, không còn sớm tôi phải về rồi.”
“Tôi cũng vậy, đi thôi.”
Hứa Thư Minh nghe tiếng bước chân của hai người kia, vô thức lùi về sau, tránh tầm mắt bọn họ.
Chờ hai người rời đi, Hứa Thư Minh mới bước ra khỏi chỗ khuất với gương mặt trắng bệch đi vào phòng giải lao.
Lúc này, ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đi, đèn thành phố đã lần lượt sáng lên.
Hứa Thư Minh máy móc cầm cốc, pha một cốc cà phê nóng. Cậu vốn muốn thêm đường để uống, nhưng ngay tại bây giờ cậu lại không có ý định này.
Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn lại lời nói vừa rồi của hai người kia. Rốt cuộc là hai người nọ lén lút nói chuyện, hay toàn bộ công ty đều biết, người nào cũng lén lút xì xào bàn tán?
Nếu là vế sau, Hứa Thư Minh không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Cậu đứng yên ở phòng giải lao thật lâu, cầm cái muỗng khuấy cà phê nóng, chờ cà phê không còn bỏng miệng, trực tiếp đưa lên môi nhấp một ngụm.
Cà phê đen vị rất đắng, uống vào lại cảm thấy chua.
Vừa chua vừa chát, theo cổ họng chảy xuống dạ dày, khiến cả người cậu ngập trong chua xót vô tận.
Chuyện gì thế này?
Cho dù bạn yên phận làm người, thì cuộc đời cũng sẽ không đối xử tử tế với bạn. Ngược lại còn sỉ nhục bạn khắp nơi khiến bạn xấu hổ vô cùng. Bị người giẫm đạp, còn phải cong lưng nói lời cảm ơn.
Hai nữ đồng nghiệp nói xấu sau lưng vừa rồi, không phải cậu không quen.
Cũng đã gặp nhau trên bàn ăn, gặp nhau còn cười nói với nhau.
Thế nhưng, chớp mắt quay lưng lại có thể tổn thương người khác. Chuyện không bằng không chứng, lại nói ra vô cùng thuyết phục, giống như chính mắt nhìn thấy.
Đúng là, hoàn cảnh gia đình của cậu không tốt. —— thế nhưng không tốt là sai à?
Hoàn ứng* tiền vé xe đi công tác cũng có thể trở thành biểu hiện của nghèo túng.
(báo cáo với cấp trên để thanh toán các khoản tiền tạm ứng hoặc các khoản tiền thu chi kê trong hóa đơn)
Còn cái đồng hồ trên cổ tay cậu, cũng không phải Chung Văn Thiên mua cho.
Là ba cậu đặc biệt tặng cậu, ba cậu nói, tuy nhà bọn họ không giàu có, nhưng quà trưởng thành của con trai phải cẩn thận chọn lựa.
Đồng hồ nổi tiếng là tốt nhất, đeo lên tay cũng xem như một loại đầu tư.
Người lớn, xưa nay đều tính toán cẩn thận.
Khi đó nhà bọn họ đã không còn khó khăn như còn bé, nhà ở Hồng Kông mua không nổi, nhưng một cái đồng hồ vẫn có thể mua được.
Nhưng không ai ngờ, hôm nay Hứa Thư Minh chỉ... vì cái đồng hồ này mà bị người khác chỉ trích. Nếu như ba biết, tấm lòng của ông bị người ta xuyên tạc, không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Hứa Thư Minh nghĩ đến đây, lại không cảm thấy cà phê đen trong cốc đắng nữa.
Cậu bưng cốc cà phê ra khỏi phòng giải lao, trên đường về, gặp một trong hai nữ đồng nghiệp vừa rồi. Cô ta đang dọn tài liệu trên bàn, vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang vừa lúc bắt gặp Hứa Thư Minh, còn cười với cậu thật ngọt ngào.
Ai nói văn phòng không phải là chiến trường? Thử hỏi, vừa gặp tình huống như vậy, nếu không phải là một gián điệp diễn kịch chuyên nghiệp, ai có thể thoải mái ứng đối.
Cậu quay lại vị trí làm việc, buổi tối lẽ ra phải tăng ca, công việc của cậu làm mãi cũng không hết. Nhưng đêm nay, cậu thu dọn đồ đạc, mang theo laptop của công ty, đúng giờ làm lập tức kết thúc công, vội vàng đi vào thang máy đi về.
Vì quá gấp gáp, nên cậu không kịp thưởng thức ánh mắt lườm nguýt của vợ Phó giám đốc Lý.
Ai ngờ rằng, vừa mới đi xuống lầu. Đã có người đứng trong sảnh dưới lầu đợi cậu.
Một người đàn ông cao to mặc tây trang màu xám, hắn đưa tay cản đường cậu, ngoài miệng nói: “Cậu Hứa, xin cậu chờ một chút. Ông chủ của tôi có việc muốn gặp cậu nói chuyện.”
“Ai? Tôi không rảnh.” Hứa Thư Minh nói.
Hắn ta cũng không cho phép cậu đi, thái độ vô cùng cứng rắn: “Cậu Hứa, chỉ mất mười phút thôi, ông chủ của tôi rất muốn gặp cậu.”
Hứa Thư Minh đứng lại, cậu biết người này không đạt mục đích sẽ không đi.
Có chuyện gì?
Ngày hôm nay ai cũng muốn tìm cậu nói chuyện.
Hứa Thư Minh mệt đến nỗi không muốn nhấc chân, không chỉ mệt, mà còn đói.
Cậu mệt mỏi nói: “Gặp mặt thì có thể, nhưng phải do tôi chọn địa điểm.”
Người vừa đến nhíu mày, hắn ta không thể quyết định được chuyện này. Hắn ra hiệu chờ một lát, rồi quay người lấy điện thoại ra không chút suy nghĩ mà bấm một dãy số.
“Vâng, vâng.”
Chỉ liên tiếp nói mấy chữ khẳng định, sau đó hắn để điện thoại xuống, quay lại nói với Hứa Thư Minh:
“Cậu Hứa, ông chủ tôi nói là, chỉ cần cậu đồng ý gặp, địa điểm tùy cậu chọn.”
Vậy thì tốt, Hứa Thư Minh thở phào nhẹ nhõm, cậu bây giờ chỉ muốn ăn một bữa no nê.
Cầm cái máy tính trên tay, cậu không khách khí ra lệnh: “Dẫn đường đi.”
Người vừa đến kinh ngạc, quay đầu, liếc nhìn Hứa Thư Minh từ trên xuống dưới một lần nữa.
“Còn không đi?” Hứa Thư Minh giục hắn.
Người vừa đến cắn răng, trừng Hứa Thư Minh một cái hung dữ, mới nghiêng đầu qua chỗ khác, im lặng cầm theo đồ dẫn cậu lên xe.
Xe dừng ở ven đường, có tài xế riêng chờ bọn họ.
Hứa Thư Minh kéo cửa sau, ngồi xuống liền dựa vào đệm ghế, quá mệt mỏi, cả mở mắt cũng không còn sức, cậu đọc tên một tiệm cậu thường hay đi.
“Tiệm này đông khách, phòng riêng cần phải đặt trước, nhưng tôi tin với năng lực của ông chủ anh, nhất định không thành vấn đề đúng không?”
Không thể thì thôi, tóm lại không phải lỗi của cậu.
“Nếu như ông chủ anh không hài lòng, cảm thấy tôi yêu cầu quá đáng, có thể thả tôi ở ven đường, tôi có thể tự mình đi ăn.”
“Cậu thường không khách khí như thế sao, cậu Hứa?” Hắn ta nói.
Hứa Thư Minh nghe hắn nói xong, mở mắt ra liếc mắt nhìn hắn nói: “Không.”
Đương nhiên không, Hứa Thư Minh nở nụ cười trong lòng, cũng không còn là đứa trẻ không hiểu quy tắc sống trong xã hội.
Người khác tôn trọng mình một, mình phải tôn trọng lại ba.
Nhưng mà người vừa gặp đã không tôn trọng bạn, thì cần khách khí làm gì?