Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 4: Chương 4: Trước giờ cậu không đòi hỏi nhiều




“Cậu Hứa? Cậu Hứa?” Người đàn ông như con ong mật đáng ghét vo ve bên tai cậu.

Hứa Thư Minh giật giật mí mắt nhưng vẫn không tỉnh.

Người gọi cậu rất khó chịu, nhưng hắn cũng không thể đánh cậu, chỉ có thể kìm nén sự nóng nảy, cất cao giọng nói: “Cậu Hứa, chúng ta đến rồi!”

Âm thanh này như một tia sét đánh xuống làn Hứa Thư Minh bị thức giấc. Cậu sững sờ nhìn cái người đang gọi mình, nhưng người này không nghĩ rằng mình đã làm gì sai, tiếp tục yêu cầu cậu xuống xe.

“Đã đến nơi, cậu Hứa, ông chủ chúng tôi vẫn đang đợi cậu“.

“Hả.”

Hứa Thư Minh giơ tay ấn huyệt thái dương nhảy loạn xạ, cậu còn không có sức tức giận, còn có thể nói gì với một người như vậy?

Hứa Thư Minh bước xuống xe, đây là nhà hàng Trung Quốc chuyên về món Quảng Đông, hương vị là chân thực nhất, cậu được dẫn qua từng làn sóng thực khách, cuối cùng bước vào phòng riêng của nhà hàng.

Gọi là phòng riêng, nhưng nhiều nhất là chỉ là một cái gian, ngồi ở trong đó âm thanh hơi lớn một tí là có thể truyền đến bàn ăn cách vách.

Khi Hứa Thư Minh bước vào chỉ có một người ngồi trong đó. Người này ngồi thẳng lưng trên ghế, vai thả lỏng, đường nét từ cổ đến vai rất đẹp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn, đưa mắt nhìn thoáng qua họ.

Người dẫn đường cho Hứa Thư Minh khẽ khom lưng, cung kính nói: “Ông chủ, người đến rồi.”

Người này gật đầu với hắn, người đến thức thời lui ra.

Bên trong phòng riêng chỉ còn lại hai người Hứa Thư Minh và ông chủ không biết từ đâu tới.

Hứa Thư Minh không rảnh nói chuyện, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đưa tay cầm lấy thực đơn trên bàn, dùng bút chì gọi mấy món mình thường hay ăn.

“Anh muốn gọi thêm không?” Hứa Thư Minh ghi xong, hỏi người đối diện.

Người này cười với cậu, lắc đầu: “Cậu cứ đưa thự đơn cho Gia Kỳ là được.”

Thì ra chân chạy vặt này tên Gia Kỳ, Hứa Thư Minh nhìn hắn không có ý đứng lên, đành đứng dậy, mở cửa phòng, đưa thực đơn cho Gia Kỳ đợi ngoài cửa.

“Bảo họ làm nhanh một chút, tôi đói rồi.” Hứa Thư Minh nói với anh ta.

Gia Kỳ rất không hài lòng, nhưng vì thân phận nên anh phải cầm thực đơn và nghe theo lời cậu.

Hứa Thư Minh thấy anh ta không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn, trong lòng cảm thấy vui vẻ vì trả thù.

Nhà hàng mang đồ ăn đến rất nhanh, Hứa Thư Minh thấy người đối diện không hề động đũa, cũng không ngại ngùng, một mìnhvùi đầu tập trung ăn. Cậu rất đói, món Quảng Đông là ngon nhất, thích hợp để khai vị.

Mãi cho đến khi ăn một bụng, Hứa Thư Minh mới đặt đũa xuống.

Trong dạ dày đã chứa nhiều đồ ăn, Hứa Thư Minh rốt cuộc cũng có sức lực nhìn ông chủ của Gia Kỳ ngồi đối diện.

Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, không lớn hơn Hứa Thư Minh bao nhiêu tuổi. Anh ta có một gương mặt nghiêm nghị, với các đường nét vô cùng sắc nét, ánh mắt sắc bén đánh giá Hứa Thư Minh.

“Ăn xong rồi?” Người đàn ông đối diện nói.

Hứa Thư Minh không biết lai lịch của anh ta, khẽ gật đầu, nói: “Không biết anh có việc gì mà phải mời tôi đến đây?”

Người đàn ông dường như vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, trên mặt thoáng qua một nụ cười, sau đó nâng mắt lên, nhìn Hứa Thư Minh với ánh mắt thâm trầm:

“Cậu rất thẳng thắn, tôi rất thích tính cách của cậu đó cậu Hứa. Tôi cũng không có ý định lãng phí thời gian, nên nói thẳng luôn.”

Anh ta ngừng lại, Hứa Thư Minh im lặng nhìn, chờ anh ta nói ý chính.

Anh ta cũng không làm Hứa Thư Minh thất vọng, lấy ra một tấm thẻ đen từ trong túi, trên tấm thẻ đen là những chữ số La Mã màu vàng, anh ta đè lên mặt nhẵn bóng của tấm thẻ đẩy nó đến trước mặt Hứa Thư Minh.

“Trong này có một trăm vạn, mua một lời cam kết của cậu, đủ không.” Anh ta bình tĩnh nói.

Hứa Thư Minh nghệch ra, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu tặc lưỡi, vội hỏi: “Xin lỗi, tôi ——”

“Cậu Hứa, cậu không cần từ chối vội. Lời hứa này đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ, tôi cũng chỉ dùng tiền mua sự an tâm.” Người đàn ông đối diện chắc chắn nói, giống như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hứa Thư Minh không thích thái độ tỏ vẻ bề trên của anh ta. Một trăm vạn đối với cậu bây giờ mà nói, thật sự rất lớn. Tiết kiệm mấy năm, bớt ăn bớt mặt cũng không chắc có thể kiếm được con số này.

Chỉ một lời nói là có thể có được.

Có số tiền kia, cậu sẽ lập tức từ chức.

“Sẵn sàng nghe rồi?” Người đàn ông nhìn mặt đoán ý, từ biểu cảm của cậu có thể đọc ra đáp án hắn muốn.

Hứa Thư Minh chỉ đành nói: “Anh nói đi.”

Người dưới mái hiên, không thể không cuối đầu, —— bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.

Người đàn ông khẽ cười, như thể anh ta đang chế nhạo Hứa Thư Minh, hoặc cũng có thể là xem thường.

Có ai có thể đối với tiền không động lòng.

Vả lại, tình cảnh Hứa Thư Minh bây giờ còn không được tốt.

Cậu rất cần tiền.

“Tôi mong cậu sau này không gặp bà Chung nữa, Sở Xuyên nhà tôi rất không thích cậu liên lạc với bà Chung, việc này đối với cậu Hứa không khó phải không.”

Sở Xuyên.

Hứa Thư Minh đột nhiên hiểu ra, người trước mặt có lai lịch gì.

Có rất nhiều tên Sở Xuyên, nhưng nổi tiếng nhất chỉ có một, chắc chắn là minh tinh hot nhất làng giải trí Viên Sở Xuyên.

Cậu nhớ tới cô Chung hôm qua nói với cậu “Tiểu Minh Tinh” đang quấn lấy Chung Văn Thiên, ha, cô Chung đúng là không hiểu rõ đối thủ của mình, Viên Sở Xuyên cũng không phải tiểu minh tinh gì.

Viên Sở Xuyên nổi lên từ vai chính của một bộ phim cổ trang tiên hiệp, danh tiếng dần dần đi lên, dựa vào bộ phim này, ở trong làng giải trí nổi nửa năm dài.

Đối thủ như vậy, dựa vào khuôn mặt anh tuấn độc nhất vô nhị, bây giờ lại tính toán trong lòng như vậy.

Mình mới gặp cô Chung ngày hôm qua, trò chuyện đôi câu, thế mà đối phương có thể nghiêm túc gọi người đại diện đến trả một trăm vạn để bịt miệng.

Thật là mạnh tay.

Phong cách làm việc đúng là hung hăng.

Cậu còn tưởng Chung Văn Thiên thích mỹ nhân dịu dàng mềm mại, trước kia khi bọn họ gặp nhau, cậu đã cảm động Chung Văn Thiên bằng ánh mắt dịu dàng của mình.

Hóa ra, dịu dàng cũng phân loại.

Gặp đúng người, dịu dàng cũng trở nên dư thừa.

Hứa Thư Minh nghĩ lại hôm qua mình còn đồng cảm với cô Chung, không nghĩ tới hôm nay lại được đồng cảm như vậy.

Nhưng mà cùng là đồng bệnh tương liên*, cậu thậm chí còn đáng thương hơn.

*Người cùng hoàn cảnh thì thương xót lẫn nhau.

Lúc chia tay Chung Văn Thiên, cậu không phải không cảm thấy tự đắc.

Cậu an ui bản thân, cậu là tự nguyện rời khỏi Chung Văn Thiên, cậu lựa chọn tự do. Chỉ cần cậu nghĩ, Chung Văn Thiên sẽ vẫn ở bên cậu.

Bây giờ, những suy nghĩ này bị Viên Sở Xuyên từ từ xé rách.

Suy cho cùng, tất cả chỉ là cậu tự an ủi mình, cậu đối với Chung Văn Thiên cũng không phải người đặc biệt gì.

Đến khi hết hứng thú, tiện tay bỏ qua, một chút quyến luyến cũng không có.

Cậu cho là lúc trước cậu rời khỏi là có tự trọng, vui vẻ chia tay.

Thật ra, trong lòng mọi người đều không rõ, đây cũng chỉ là một hình thức khác để đuổi ra khỏi cửa.

Người xưa thoái vị cho người mới.

Có người chọn cách ồn ào thật to, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tránh được số phận bị đuổi.

Hứa Thư Minh không muốn bị như vậy, vừa nghĩ tới đã đau đầu.

Cậu làm sao có thể cầu xin, lòng tự trọng không cho phép cầu làm thế.

“Thế nào, cậu Hứa có đồng ý không?” Người đối diện thấy cậu không lên tiếng, lên giọng thúc giục.

Thời gian của hắn rất quý giá, Hứa Thư Minh đã lãng phí rất nhiều thời gian của hắn. Huống chi, hắn tin tưởng Hứa Thư Minh chắc chắn sẽ đồng ý.

Hắn tin tưởng ánh mắt của mình, một trắm vạn, chính là hắn ra giá cho Hứa Thư Minh.

Hứa Thư Minh nhìn thấy hắn không nhịn được liếc đồng hồ đeo tay. Phải rồi, với hoàn cảnh của cậu bây giờ, người ta sao có thể cho phép cậu do dự không quyết định?

Là người đều sẽ nghĩ, trước đó mày vì tiền mà làm tình nhân của người ta, vậy có tự trọng gì mà nói?

Một trăm vạn, cũng không ít đâu, mau đồng ý đi.

Bây giờ, mày làm gì có thể lấy ra một trăm vạn tiền mặt, ở thành phố này mày không có chỗ dựa, có tiền trong tay, mày không cần phải chịu những cơn giận vô cớ nữa.

Với lại, cô Chung là ai? Mày với cô ta có tình nghĩa gì đâu.

Cô dù sa sút, thì vẫn là vợ Chung Văn Thiên, còn có một cô con gái họ Chung, cô chắc không phải chịu hoàn cảnh này đâu.

Mày đồng cảm với cô ta?

Mày lấy gì để đồng cảm với người khác?

Trước tiên phải lo liệu cho bản thân mày đi.

Nhanh, quyết định nhanh đi. Có số tiền kia, lập tức từ chức, tạm biệt Lý phó tổng, tìm một ngôi nhà an ninh đảm bảo, không lo lắng gì cả.

Mày ở đây đấu tranh tư tưởng cho ai xem?

Lòng tự trọng của mày được mấy đồng?

Công ty cho mày tiền lương là có thể đánh gãy sống lưng của mày.

Tay Hứa Thư Minh nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Cậu đau đến mức sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi đắng chát, còn đắng hơn cốc café đen lúc chiều uống ở phòng giải lao của công ty.

Sao lại khổ sở như vậy?

Hứa Thư Minh nhắm mắt, sau đó lại mở. Cậu thỏ lỏng ngón tay, giơ tay cầm tấm thẻ đen đẩy về.

“Xin lỗi, một trăm vạn này tôi không thể nhận.”

Cậu nhìn thấy người đối diện vì câu nói này của cậu mà kinh ngạc.

Hứa Thư Minh cười thầm, không nghĩ cậu không phải người thấy tiền sẽ sáng mắt ư. À không, anh sẽ nghĩ, thằng này ngon thật, một trăm vạn mà không bịt nổi cái miệng của nó à. Nó còn muốn gì nữa?

Có điều, những điều này đã không liên quan gì đến Hứa Thư Minh, cậu đứng đậy. Nhanh chóng rời đi, cậu không biết được sự kiên trì của cậu có thể kéo dài bao lâu.

Trời, một trăm vạn. Coi như tiền trên trời, cậu khom lưng liều mạng kiếm, cũng không thể kiếm được một trăm vạn.

Cậu vì cái gì lại từ chối? Hứa Thư Minh đi tới ngoài cửa đã bắt đầu thấy hối hận rồi.

“Một trăm vạn không đủ, cậu còn một bao nhiêu, làm người không nên tham lam quá, tôi đã cho cậu nhiều lắm rồi.” Người nọ ở đằng sau hỏi.

Hứa Thư Minh cũng không quay về.

Người nọ nhìn bóng lưng cậu, rốt cục cũng tức giận, “Hứa Thư Minh, cậu đừng quá tham! Nói đi, cậu muốn bao nhiêu, chúng ta ngồi xuống thương lượng.”

Hứa Thư Minh lần này dừng lại, hành lang không có người, cậu quay đầu nhìn lại.

Người đại diện kiêu ngạo lúc mới đến, lúc này đã không để ý hình tượng đuổi theo, vẻ mặt thờ ơ của hắn cuối cũng đã bị phá vỡ, không còn bày ra vẻ mặt khinh thường.

Như vậy là đủ rồi, Hứa Thư Minh nghĩ thầm, cậu xưa nay cũng không muốn nhiều.

“Được. Tôi muốn ngàn vạn.”

“Bao nhiêu?”

“Ngàn vạn. Anh cho nổi sao?”

“Đừng đùa.”

“Tôi không nói đùa.”

“Cậu, cậu điên rồi à? Cậu cũng xứng ngàn vạn sao?”

Lần này Hứa Thư Minh thật sự cười, cậu khẽ lắc đầu, nhìn người đại diện tự cho là đúng: “Tôi không đáng tiền như vậy sao, nhưng mà dã tâm của Viên Sở Xuyên cũng xứng với con số này chứ? Muốn đăng đường nhập thất*, trở thành người bên gối Chung Văn Thiên, thì cũng phải trả cái giá xứng đáng chút chứ. Hay là, ở trong mắt anh, Chung Văn Thiên không đáng với con số này? Anh cảm thấy nhiều thì đi hỏi ý kiến của Viên Sở Xuyên đi.”

* từ thấp đến cao; từ nông đến cạn; tiến dần từng bước.

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Hắn trừng mắt nhìn cậu.

Hứa Thư Minh vẫn cười, người đại diện này và người lái xe lúc nãy xem là cũng chỉ là người không có tiếng nói, thêm ít tiền, cũng không thể quyết định, cái gì cũng phải hỏi ý người phía trên.

“Được rồi, anh tốt nhất hỏi lại Viên Sở Xuyên đi, tôi có rất nhiều thời gian chờ điện thoại của mấy người.” Hứa Thư Minh tiếp tuc đi ra ngoiaf hành lang, đi được một khoảng, cậu dừng lại nghiêng mặt nói:

“Đúng rồi, lần sau nhớ mời tôi lịch sự một chút, không phải lúc nào tính tình tôi cũng tốt như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.