Cố Hàn Thanh trả lời, giọng trầm ấp không nghe ra được cảm xúc nào: “Em đang quay chương trình à?”
Cố Bắc Âm không hiểu sao có chút chột dạ, dùng mũi giày đá những hòn sỏi trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Vâng..”
“Anh đã xem trên Weibo rồi. Chuyện với Chu Thao là như thế nào?” Cố Hàn Thanh hình như đang xem văn kiện, tiếng giấy sột soạt. Dường như mọi thứ đều không thể làm hắn phân tâm: “Anh nghe nói quan hệ của em với Chu Thao cũng không tốt?”
Mặc dù chỉ qua điện thoại, Cố Bắc Âm cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói trầm thấp của Cố Hàn Thanh. Cô chỉ đọc mấy chương đầu trong tiểu thuyết, tác giả miêu tả Cố Hàn Thanh cũng không nhiều. Chỉ có điểm Cố Hàn Thanh là một muội khống điển hình là rõ ràng nhất.
Nhưng Cố Bắc Âm không hoàn toàn ỷ lại vào nội dung gốc của truyện. Đối với điểm ấy cô vẫn duy trì thái độ như cũ.
Vì là lần đầu tiếp xúc nên Cố Bắc Âm không hiểu rõ lắm tính cách của anh cô. Liên lạc qua điện thoại không giống với mặt đối mặt, cô sẽ không có khả năng quan sát động thái và cử chỉ của anh nên cô không xác định được thái độ của Cố Hàn Thanh sẽ như thế nào.
Cố Bắc Âm cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không hẳn là không tốt, chỉ là trước đó có chút xích mích thôi...... Anh ấy vẫn chiếu cố cho em rất tốt.”
Cô tùy ý tìm một phiến đá phẳng để ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy Chu Thao đứng đó không xa dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình. Nghĩ đến lời vừa nói, Cố Bắc Âm có chút ảo não cắn cắn đầu lưỡi.
Không biết Chu Thao nghe được bao nhiêu rồi, Cố Bắc Âm giả vờ không có việc gì, gật đầu chào hắn.
“Chuyện hot search em đã giải thích cho Tần Thanh Việt chưa?” Giọng của Cố Hàn Thanh lần thứ hai vang lên đem sự chú ý của cô kéo về. Cô do dự một lúc nhưng có vẻ Cố Hàn Thanh đã biết câu trả lời, nhàn nhạt hỏi lại: “Em chưa kịp nói à?”
Trực giác nói cho Cố Bắc Âm biết ẩn đằng sau vấn đề này là ý tứ dò xét. Cô suy nghĩ một chút, sắp xếp lại suy nghĩ nói: “Vừa em mới thương lượng với Tiêu Văn về cách xử lý nên chưa kịp nói......”
Cố Hàn Thanh không nói chuyện, ngay cả tiếng lật giấy đều đặn vừa nãy cũng dừng lại, âm thanh duy nhất truyền vào tai Cố Bắc Âm chỉ còn tiếng hít thở. Bởi vì quá khẩn trương, trên lòng bàn tay Cố Bắc Âm xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Cô không khỏi nắm chặt chiếc điện thoại.
Giọng của Cố Hàn Thanh vang lên: “Âm Âm, có phải em với Tần Thanh Việt có việc gạt anh không?”
Trong lòng Cố Bắc Âm hoảng sợ, điện thoại theo lòng bàn tay tuột xuống. Cố Bắc Âm nhìn chiếc điện thoại của mình bị đập trên tảng đá, màn hình nhấp nháy hai lần cuối cùng tối đen như mực.
Ôm một tâm lý may mắn, Cố Bắc Âm nhặt điện thoại lên, chưa từ bỏ ý định ấn hai lần nhưng màn hình điện thoại hoàn toàn không phản ứng.
Trong một thoáng, Cố Bắc Âm chỉ cảm thấy ôi thật đau đầu.
Nhân viên tổ tiết mục đang cầm điện thoại đi tìm Cố Bắc Âm đã một lúc chỉ thấy cô ngồi ngơ ngác trên một tảng đá. Đem trái tim nhỏ bé suýt nữa xuất huyết ấn trở về, trợ lý đạo diễn cầm ống nghe nhỏ giọng nói: “Cố lão sư, người đại diện của cô nói điện thoại cô không gọi được nên gọi đến điện thoại của đạo diễn. Bây giờ cô có tiện nghe điện thoại không?”
Cố Bắc Âm lên tinh thần gật đầu rồi nhận điện thoại.
“Âm Âm, có phải vừa rồi Cố tổng gọi cho em không?” Giọng Tiêu Văn có chút lo lắng, không đợi Cố Bắc Âm trả lời nói tiếp: “Cố tổng đã gọi điện cho chỉ hỏi mối quan hệ giữa em và Chu Thao, chị cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp nói cho anh ấy biết.”
Cố Bắc Âm:..........
Được rồi, giờ thì cô biết thủ phạm là ai rồi.
Thấy Cố Bắc Âm không nói gì, Tiêu Văn ý thức được điều gì đó không ổn, giọng nói bỗng dưng thấp xuống: “Có phải.... chị đem đến phiền phức cho em không?”
Trong lòng Cố Bắc Âm tràn đầy chuyện bị vạch trần, hữu khí vô lực ứng phó hai câu. Tiêu Văn thấy cô không cao hứng lắm, tri kỷ nói sang chuyện khác:“Chuyện hot search em không cần lo lắng, chị đã nói chuyện với người đại diện của Chu Thao rồi. Hiện tại nhiệt độ cao, chúng ta không cần vội vàng giải thích. Đợi nhiệt độ hạ một ít, bên Chu Thao sẽ công khai bác bỏ tin đồn, nói rằng bài hát là nhạc phim <Youth as Light>, không liên quan gì đến chuyện tỏ tình.”
Ở trong vòng giải trí cũng lâu, Cố Bắc Âm đã quen với cách xử lý này nên cũng không có ý kiến gì.
Tiêu Văn thở phào nhẹ nhõm: “Chị vừa nói chuyện với đạo diễn. Buổi quay buổi tối bị tạm dừng sẽ tiếp tục tiến hành, em nên chuẩn bị trước đi.”
Tiêu Văn đoán không sai. Lúc mặt trời buổi xế chiều lặn xuống phía chân trời, nhân viên công tác đem bốn vị khách tụ tập lại.
Đạo diễn đứng cạnh một tảng đá trên biển, phía sau là biển cả mênh mông nhuộm ánh vàng. Chạng vạng tối gió hơi lớn khiến giọng nói của ông hòa vào trong không khí thành những mảnh nhỏ: “Phòng trực tiếp đã mở, bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục ghi hình chương trình. Kết quả của nhiệm vụ lần trước đã có.... Tổ giành chiến thắng chính là tổ của Cố lão sư và Chu lão sư.... Dựa theo quy tắc, yêu cầu Trịnh lão sư và Đoàn lão sư nộp một nửa hành lý làm hình phạt.”
Lần phát trực tiếp này sẽ có Weibo quảng bá. Ngay khi chương trình phát sóng vừa bắt đầu, nó đã thu hút rất nhiều khán giả. Xem Đoạn Dịch và Trịnh Kinh mặt mày đau khổ giao một nửa hành lý, bình luận không có một chút lương tâm liên tục thả haha.
Tên đạo diễn cũng chả cắn dứt lương tâm tẹo nào, mặt mày hớn hở nhận lấy đồ, cười đọc nhiệm vụ thứ hai: “Bởi vì kinh phí của chương trình có hạn, mong bốn vị khách mời tự giải quyết bữa tối....Các bạn có thể thấy cạnh biển có rất nhiều san hô rải rác. Những san hô này có rất nhiều hải sản. Nhiệm vụ thứ hai chính là dựa vào kết quả so sánh số lượng hải sản 2 tổ tìm được để căn cứ vào đó phân phối lều ngủ vào ban đêm.”
Đoạn Dịch và Trịnh Kinh ngẩn ra, có chút đồng tình nhìn về phía Cố Bắc Âm. Khán giả phản ứng rất nhanh chóng, nhanh chóng bình luận.
[Tuy rằng lối chơi này rất 666 nhưng vẫn hơi bất công với các cô gái.]
[Khán giả qua đường cũng cảm thấy không công bằng nha.]
[Bên nào thành tích kém nhất sẽ phải ngủ lều trại kém nhất, vòng này có phải cố ý gây khó dễ Âm Âm nhà tôi không?]
Rất nhiều bình luận cùng quan điểm, đạo diễn vẫn bình tĩnh đứng trên tảng đá, dường như đã đoán trước được tình huống này, không chút hoang mang hắng giọng: “Đã là một cuộc thì thì phải chú trọng nhất là công bằng. Tổ tiết mục đặc biệt mời một khách mời để viện trợ Cố lão sư. Không biết ba vị lão sư có ý kiến gì không?”
Nghe vậy, Cố Bắc Âm đang kéo tay áo chuẩn bị ăn có chút ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trước khi kí hợp đồng, nhân viên công tác từng nói sẽ mời khách đặc biệt nhưng cô vẫn chưa thấy từ khi chương trình phát sóng. Cố Bắc Âm cũng không để tâm lắm, không nghĩ tới vị khách đặc biệt đầu tiên lại đến đây để hỗ trợ cô.
Cố Bắc Âm có chút ngạc nhiên. Những người khác thấy cô đầu óc ngu ngơ, lòng hiếu kỳ lại càng nhiều thêm. Đoạn Dịch trong lòng tò mò, kiên định xua tay ra hiệu bọn họ không có ý kiến gì, thúc giục đạo diễn sớm tiết lộ nhân vật này.
Đạo diễn cười híp mắt nhìn bình luận, ném một câu hỏi cho Cố Bắc Âm: “Mọi người đang xôn xao đoán đó là ai, không bằng Cố lão sư cũng đoán đi?”
Cố Bắc Âm không nghĩ ra ai, đơn giản nói ra một đáp án không bao giờ xảy ra: “Tôi đoán.... Tần tiên sinh.”
Ánh dương quang, bãi cát, sóng biển, ánh nắng chiều.
Chỉ với một nụ cười xinh đẹp mà hoạt bát của Cố Bắc Âm xuất hiện trên màn hình nháy mắt xoay chuyển tất cả sự chú ý khiến cho không ít khán giả trong phòng trực tiếp sôi máu, fans Cố Bắc Âm thì hoàn toàn bùng nổ.
[Nữ thần cười ngọt ngào như vậy nhưng lại đối với người đàn ông khác! Đau lòng đến mức không thở được ༎ຶ‿༎ຶ.]
[Lần đầu tiên tôi phát hiện mình có thể là một nhan khống....Huhu tuyệt vọng về thế giới chỉ nhìn khuôn mặt.]
[Chẳng lẽ mỗi tôi quan tâm đến giọng nói của Cố Bắc Âm sao? Đột nhiên cảm giác một tiếng 'Tần tiên sinh' nghe thật ngọt nha! Tôi cũng muốn vợ Âm Âm gọi tiên sinh!!!]
[Đố kị có thể làm ta xa cách! (#'皿´)]
......
Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Bắc Âm có chút ngượng ngùng, đang muốn nói ra tên của một số người trong giới khác chợt nghe thấy Trịnh Kinh khoa trương hô lên một tiếng. Theo bản năng, Cố Bắc Âm nghiêng đầu nhìn qua. Cô thấy một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi đi dọc bãi biển.
Bãi cát vàng nhuyễn cùng nước biển xanh trong dưới chân anh, gió biển thổi làn nước xanh trong kẽ đung đưa ở phía xa xa khiến cả người anh phá lệ không chân thật.
Cố Bắc Âm kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Thẳng đến khi bóng người ấy đứng trước mặt cô mỉm cười cô mới xác nhận được bị khách đặc biệt mà tổ tiết mục nhọc lòng mời chính là chồng hợp pháp của cô.
Cũng chính là Tần tiên sinh mà cô vừa nói đến – Tần Thanh Việt.
Khán giả trong phòng trực tiếp sắp cười mệt nghỉ. Bọn họ một bên chụp lại màn hình cô một bên đem hình dạng ngơ ngác của Cố Bắc Âm làm túi biểu cảm.
Ánh mặt trời vô tình quét qua Cố Bắc Âm khiến trên mặt cô có chút nhiệt. Cố Bắc Âm lặng lẽ dời tầm nhìn, giả vờ ho nói: “Sao anh lại đột nhiên tới đây?”
Ngoại trừ Chu Thao mặt vẫn lạnh nhạt như trước thì tất cả mọi người đều thiện ý nở nụ cười. Khán giả thì đồng loạt đều trêu đùa Cố Bắc Âm.
[Yooooooo~~ Tiểu tỷ tỷ vừa kêu ba chữ 'Tần tiên sinh' đên ngọt ngào đâu rồi ta?]
[Lúc trước tôi thật sự tin vào hot search, đúng mắt chó mà! Cặp đôi kia không có tí ngọt nào. Vẫn nên theo CP chính thức mới có đường ăn.]
[Chính thức chuyển CP, thêm tôi nữa!!]
Tần Thanh Việt nắm tay cô, không để ý tiếng cười của mọi người, thấp giọng nói: “Vốn là muốn đến thăm ban nhưng anh nghe nói trận đấu không công bằng nên anh chỉ có thể lén tạo áp lực lên đạo diễn để ông ấy nhét anh vào chương trình.”
Hắn bất đắc dĩ nhún vai nhưng động tác đơn giản ấy khiến mọi người bớt căng thẳng đi không ít khi đối mặt với một ông chủ lớn như hắn.
Đạo diễn giả vờ ủy khuất trêu: “Kim chủ đều đã lên tiếng, tôi chỉ là một đạo diễn nhỏ bé căn bản không làm chủ được!”
[hahahaha, đừng tưởng rằng giả vờ đáng thương là qua mắt bọn tôi. Ý cười đáy mắt đã bán đứng ông rồi!]
[Kim chủ giống như thần nha hahahaha! Trước kia có người nói vị trí của Cố lão sư là dùng tiền có được. Tôi vốn nửa tin nửa ngờ, hiện tại có vẻ là do anti-fans bịa đặt đi?]
[Tần tiên sinh đây là đang đau lòng Âm Âm bị bắt nạt đi? Đây là đang thay đổi biện pháp để làm chủ cho Âm Âm rồi. Cặp này quá ngọt rồi. Từ nay về sau tôi theo CP “Âm Việt” nha]
Đạo diễn nhìn vào phòng trực tiếp, xác nhận rằng tin đồn giữa Chu Thao và Cố Bắc Âm gần như không còn, cả trái tim luôn bị treo giờ mới được yên ổn. Ông nhìn đồng hồ, lại quay trở lại dáng vẻ tiểu đáng thương, ủy khuất nói: “Từ bây giờ, thời hạn của nhiệm vụ thứ 2 là một tiếng. Mong các vị khách quý chuẩn bị sẵn sàng.
Editor: Lúc đọc văn án tôi tưởng nam chính nạnh nùng nắm nma không hề