Sau Khi Tôi Cùng Lão Đại Ly Hôn

Chương 6: Chương 6




Editor: Dubb

Tổng số san hô trên bờ biển lớn như vậy. Ngay khi đạo diễn vừa dứt lời, đầu tàu Trịnh Kinh phản ứng rất nhanh chiếm một bãi san hô gần đó. Đoạn Dịch theo sát phía sau, Chu Thao nhìn Cố Bắc Âm và Tần Thanh Việt tay trong tay, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lãnh đạm, sau đó cầm giỏ tre đi theo.

Bãi biển không lớn trong nháy mắt đã chia ra làm các nhóm. Bốn máy quay trực tiếp theo sát phía sau các khách mời, một phòng trực tiếp ban đầu giờ đã được chia thành bốn.

Ba vị khách còn lại đều một mình hành động. Một mình nhặt hải sản trong san hô hiển nhiên không có mấy đặc sắc nên đại đa số khán giả đều chuyển sang phòng trực tiếp của Cố Bắc Âm.

Là tổng tài của tập đoàn Tần thị, Tần Thanh Việt thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn trên tạp chí. Với khuôn mặt điển trai có thể sánh ngang với những người trong giới cùng với cuộc hôn nhân với Cố Bắc Âm khiến hắn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhưng ngoại giới chỉ có thể thám thính được rất ít tin tức, thật vất cả hai người mới có thể cùng xuất hiện trước mặt công chúng. Lòng hiếu kỳ của khán giả như một quả khí cầu không ngừng to dần và bay lên.

Cố Bắc Âm cúi đầu xắn tay áo cho Tần Thanh Việt. Trong lúc vô tình lướt qua bình luận cô có chút buồn cười thay khán giả hỏi: “Mọi người đều tò mò anh có thể tìm được hải sản không.”

Tần Thanh Việt tự mình xắn ống quần, đôi mắt lướt qua những khe hở giữa những hòn đá ngầm, giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhưng lại đặc biệt có sức thuyết phục: “Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, nhìn xem sẽ biết.”

Vì vậy trong khoảng một giờ tiếp theo làm nhiệm vụ, Cố Bắc Âm cầm giỏ trúc cùng Tần Thanh Việt tìm hải sản. Khán giả trong phòng phát trực tiếp được thưởng thức một màn tìm kiếm hải sản bằng tay không rất ngầu. Ban đầu bọn họ có chút khiếp sợ sau đó cả đám dần dần chết lặng.

[Tay Tần tiên sinh chẳng những có thể chơi trên thị trường chứng khoán, chinh phục thương hải mà còn có thể đánh bắt hải sản bằng tay không.....hmmm câu kia nói thế nào nhỉ? Tay anh được thượng đế hôn qua, tay tôi bị nhị hắc gặm qua.]

[Cùng bị gặm +1!]

[Đi dạo quanh các phòng trực tiếp, nhìn bộ dáng chật vật ba vị khách kia lại nhìn bộ dáng tao nhã, không chút hoang mang của Cố lão sư và Tần tiên sinh đột nhiên cảm thấy xót xa ba vị kia quá.]

[Tôi vừa mới trơ mắt nhìn Đoạn thần nhà mình bị tôm hùm kẹp..... Nhìn cảnh Tần tiên sinh bắt tôm hùm tôi có chút suy nghĩ muốn trèo tường rồi nha.]

.....

Nhiệm vụ thứ hai cuối cùng cũng kết thúc khi Đoạn Dịch bị tôm hùm kẹp và Trịnh Kinh bị kẹt trong khe đá. Hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong tiêu sái mê người, các khách mời chiến đấu với mọi loại hải sản trong một tiếng đồng hồ khiến trên người họ đã bị dính bụi, tỉ mỉ chải chuốt lại cũng bị gió biển thổi thành sát mã. Tần Thanh Việt cùng Chu Thao trừ quần áo bị dính chút nước cũng không khác biệt lắm. Mọi người nhìn hai người có chút hâm mộ.

Trịnh Kinh đưa cái giỏ tre cho nhân viên công tác, vẻ mặt đau khổ cảm khái: “Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn.”

Đoạn Dịch gật đầu đồng ý.

Khán giả phòng trực tiếp cười ngã một đám, có người vội vàng lấy luôn hình làm gói biểu cảm cũng có người vẫn không quên kêu gọi: Tỉnh, tỉnh! Trận đấu vẫn chưa kết thúc! Hai người không cố gắng thì còn xui hơn!!

Sự thật đã chứng minh con mắt của khán giả rất tinh tường. Nhân viên công tác không công bố số lượng sau khi đếm mà như làm ảo thuật lấy ra 4 que và 4 cái bật lửa từ phía hậu cần.

Trước ánh mắt khó hiểu của các vị khách, đạo diễn cười cười trước nguy cơ bị đánh đòn híp mắt nói: “Vừa nãy tôi bảo mọi người tự túc chuẩn bị bữa ăn. Mọi người đã vượt qua thử thách tìm hải sản khó khăn như vậy chắc hẳn nấu ăn hẳn là chuyện nhỏ nhỉ. Chúng ta chuẩn bị đồ, nước cùng gia vị nào. Sau khi bốn vị lão sư ăn cơm chiều xong chúng ta lại chia lều trại sau.”

Trịnh Kinh và Đoạn Dịch mặt đen như đáy nồi. Đạo diễn sợ bị nhóm người này tới đánh, nhanh chóng nói xong nhiệm vụ liền xoay người bỏ chạy lấy thân chỉ để lại bốn vị khách nhìn nhau cùng đám khán giả cười ha ha.

Tần Thanh Việt bỏ tay áo sơ mi xắn xuống, mở đầu phá vỡ sự im lặng: “Tôi mà nấu ăn chắc chỉ có những người không sợ đến bệnh viện dám ăn.”

Trịnh Kinh ngồi xổm trước nồi, hữu khí vô lực phụ họa: “Lần cuối cùng tôi nấu cách đây ba năm. Lúc đó suýt chút nữa làm cháy phòng bếp, cửa sổ tỏa ra tứ phía đều là khói đen sợ tới mức hàng xóm gọi cho cứu hỏa luôn.”

Đoạn Dịch và Trịnh Kinh có quan hệ cá nhân thân thiết nên khi nghe Trịnh Kinh nói vậy Đoạn Dịch cười nhạo một phen, cuối cùng chọc Trịnh Kinh tức giận khiến anh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh cũng biết nấu ăn?”

Đoạn Dịch nghẹn lời, không cười nữa. Anh tự động bỏ qua Chu Thao trầm mặc, hai mắt đầy hy vọng nhìn về phía Cố Bắc Âm: “Cố lão sư, cô biết nấu ăn không?”

Cố Bắc Âm gật đầu.

Hai mắt Đoạn Dịch lập tức sáng lên, sáng đên mức giống như mèo con lần đầu ăn cá khô.

Bình luận nháy mắt lại cười mệt.

[Vì nịnh hót mà nói lắp như vậy, Đoạn lão sư thật đáng yêu hahaha.]

[Có đại thần nào biết pts không, cho Đoạn Dịch cái đuôi đi.]

[Vừa rồi tôi hoa mắt à? Tôi cảm thấy Tần tiên sinh hơi ngạc nhiên khi tiểu tỷ tỷ gật đầu.]

Bình luận lướt rất nhanh nên cũng không ai chú ý tới câu hỏi đột nhiên này. Cố Bắc Âm đeo găng tay và cầm chiếc bàn chải nhỏ để làm sạch những hải sản vừa tìm được.

Mặt trời lặn dần, ánh rực rỡ cũng theo đó dần buông xuống chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ cuối ngày khiến khung cảnh phá lệ bình yên. Cố Bắc Âm rũ mắt ngồi ở chỗ kia khiến lòng người bất giác lặng đi một mảng.

Đoạn Dịch đến bên cạnh Tần Thanh Việt thật lòng hâm mộ mà nói: “Tần tổng thật sự có phúc lớn.”

Trịnh Kinh cũng biết một số nội tình, nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói Tần tổng và Cố lão sư là thanh mai trúc mã? Thuở nhỏ đã định kết thân?”

Giọng nói anh tuy thấp nhưng với thiết bị có chức năng ghi âm cực đỉnh nên đều được ghi lại. Fans hâm mộ dỏng tai lên chờ câu trả lời, không để ý Chu Thao cũng đang nhìn Tần Thanh Việt với ánh mắt hờ hững đầy hiếu kỳ.

“Hai nhà chúng tôi là bạn bè, quan hệ tương đối thân thiết.” Tần Thanh Việt cười giải thích: “Về phần từ bé kết thân thì các trưởng bối đều rất thoáng, không có ý áp đặt lên chúng tôi.”

Đoạn Dịch cười cười, mười phần hâm mộ: “Tần tổng và Cố lão sư tình cảm thật tốt.”

Tần Thanh Việt mỉm cười, nói mấy câu liền chuyển chủ đề.

Cố Bắc Âm đang xử lý đống hải sản tình cờ nghe thấy những câu này, ánh mắt bất lực rũ xuống. Tình cảm tốt? Có lẽ trong mắt người ngoài thì đúng vậy.

Không nghĩ ngợi gì nữa, Cố Bắc Âm cho hải sản đã sơ chế vào xào chung với đồ cay, mùi vị thơm đến không ngờ. Mọi người giải quyết đồ ăn cùng cơm do chương trình cung cấp xong thì trời đã tối hẳn.

Tổ tiết mục không đưa ra bất kỳ nhiệm vụ nào mới. Sau khi phân chia lều dựa theo kết quả của nhiệm vụ thứ hai thì ngày ghi hình đầu tiên cũng kết thúc.

Vì có sự viện trợ của Tần Thanh Việt, Cố Bắc Âm cuối cùng đã giành bị trí đầu tiên trong nhiệm vụ và giành được túp lều hai người rất chắc chắn. Nhìn sách hướng dẫn, Cố Bắc Âm mới nhớ ra một điều.

Trời đã tối, Tần Thanh Việt tất nhiên không thể quay về bằng thuyền. Trong mắt mọi người bọn họ lại là một cặp vợ chồng ân ái hợp pháp nên chắc chắn phải ở cùng một chỗ.

Nhưng trên thực tế..... Bọn họ chỉ là quan hệ hiệp nghị thuần túy. Phải làm sao bây giờ????

Mới có mấy chương mà tôi đã lười rồi:((

Định lên 200 lượt thì ra chương mới nma mãi ở 195 lượt ༎ຶ‿༎ຶ khók ra máu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.