[ Bác của anh, ông chủ Vân Giác, có tiền. ]
Vương Nham vốn nghĩ dựa vào tính cách của Tiết Trầm, chỉ cần tự mình chủ động lấy lòng thì nhất định cậu không dám từ chối, huống chi ở đây còn đông người như vậy, cho nên cố ý lôi kéo làm quen trước mặt Từ Nhân Thành.
Ông ta chẳng ngờ, Tiết Trầm thế mà không thèm bán chút mặt mũi nào, còn thẳng thắn buông lời hung ác.
Người chung quanh nhất thời cảm thấy xấu hổ lúng túng thay ông ta, nét tươi cười trên mặt Vương Nham suýt nữa không duy trì nổi, ngượng ngùng nói: “Xem ra Tiểu Trầm có hiểu lầm rất lớn với bác...”
Tiết Trầm còn muốn mắng nữa, Tiết Mậu Đình đúng lúc ngăn lại: “Đừng đứng thế, ngồi xuống rồi nói sau đi.”
Ngược lại không phải giải vây giúp Vương Nham, chỉ là có quá nhiều người đang nhìn, thật mất mặt.
Bản chất loại tiệc rượu này đã là tình huống xã giao cỡ lớn, bên trong đám khách khứa không thiếu tai mắt đưa tin, chỉ chốc lát sau chuyện xảy ra bên này lặng lẽ truyền ra ngoài.
Từ Nhân Thành cũng được xem như một nhân vật có máu mặt trong vòng kinh doanh tại Phù Thành, sau hạng mục du lịch ở làng Lan Quang càng như mặt trời ban trưa, không ít người muốn lôi kéo quan hệ với anh ta, bên cạnh đó, thái độ của anh ta đối với đại thiếu gia nhà họ Tiết cũng không thể không khiến người khác chú tâm.
Tiết Mậu Đình vừa ngồi xuống, điện thoại di động đã liên tục thông báo tin nhắn từ vài bạn bè quen thuộc, lời tới lời lui đều nhằm tìm hiểu tình huống của Tiết Trầm.
Có người trêu chọc ông điềm đạm kín tiếng, con trai trong nhà tài giỏi thế mà giấu lâu như vậy, âm thầm cho mọi người một quả bom(*) khổng lồ.
(*) bom: từ gốc 王炸 (vương tạc) một từ thông dụng trên Internet, mô tả những điều được giấu kín đến tận cùng và mang đến cho mọi người những tin tức nặng nề.
Cũng có kẻ cư xử trái ngược, tiếp xúc một thời gian đã hiểu biết đôi chút về tình hình nhà họ Tiết, vẫn luôn nghe nói rằng tính cách vị đại thiếu gia này yếu đuối, không làm nổi việc trọng đại. Kết quả chẳng quan tâm đến việc cậu trực tiếp giúp nhà họ Tiết lấy được đơn hàng từ Vân Giác, chỉ đánh giá qua lần nói chuyện này cậu thẳng thắn đạp lên mặt bác mình, thế nào cũng không hề ăn khớp với tính cách yếu đuối kia.
Nhà họ Tiết Tiết thật biết giả bộ mà.
Tiết Mậu Đình: “...”
Ông oan uổng! Nhưng xét theo tình hình hiện tại, nếu thật sự thanh minh rằng chính ông cũng vừa được biết, phỏng chừng càng ngồi vững cái danh “Giả bộ” này.
Giải thích vô dụng, Tiết Mậu Đình đơn giản cất điện thoại di động, quay đầu nhìn Tiết Trầm, Từ Nhân Thành và Tiết Trầm ngồi cùng một chỗ, hai người quả nhiên quen thuộc mười phần, không biết đang nói đến vấn đề gì, bộ dáng của Từ Nhân Thành vừa lịch thiệp vừa gấp gáp, còn chủ động thêm nước trà cho Tiết Trầm.
Tiết Mậu Đình: “...”
Đây là đãi ngộ ngay cả ông cũng không nhận được.
Tâm tình Tiết Mậu Đình vi diệu khó nói thành lời, những năm gần đây hầu như ông không quan tâm đến chuyện trong nhà, quan hệ với con trai nuôi chẳng có gì đặc biệt, nhưng ông là chủ gia đình, từ xưa đến nay chưa từng coi thường Tiết Trầm, Tiết Trầm ở trước mặt ông cũng luôn lễ phép kính trọng.
Thời khắc này, mối quan hệ trước kia giữa ông cùng con trai nuôi trong chớp mắt có sự thay đổi.
Cảm giác tồn tại của Tiết Trầm mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Loại chuyển biến thân phận đột ngột này khiến Tiết Mậu Đình hơi khó xử.
So với tâm tư Tiết Mậu Đình ngổn ngang trăm mối, Tiết Trầm hờ hững hơn nhiều.
Ban đầu Tiết Trầm hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Từ Nhân Thành, sau khi hiểu rõ nguyên do, ngược lại không bàn luận thêm, về mặt bản chất cậu cùng nhà họ Tiết không kém gì người xa lạ.
Tuy vậy chủ nhân của thân thể này vẫn còn trần duyên chưa dứt với nhà họ Tiết, tập đoàn có thể bắt lấy khách hàng lớn Vân Giác này, có thể nói là Tiết Trầm mang lai, cũng có thể nói là nhờ nhân quả lúc trước nhận nuôi thân chủ, Tiết Trầm sẽ không nhúng tay.
Bởi vậy nghe Từ Nhân Thành đề cập, cậu chỉ cười cho qua chuyện.
Về phần tập đoàn nhà họ Tiết có thể nắm được cơ hội lần này hay không, đó là chuyện của chính bọn họ.
Tiết Trầm không phản ứng, nhưng không cách nào ngăn cản những người khác đồn đoán dồn dập.
Trong lòng Tiết Mậu Đình sao lại không tò mò cơ chứ, cân nhắc ngôn từ một chút rồi giả vờ tùy ý cười: “Cảm ơn giám đốc Từ, Tiểu Trầm có thể may mắn nhận được sự ưu ái của ngài, âu cũng là cái phúc...”
Lời còn chưa hết, chỉ thấy Từ Nhân Thành liên tục xua tay: “Đừng nói như vậy, đây là vận may của tôi mới đúng.”
Những lời tiếp theo Tiết Mậu Đình muốn nói lập tức nghẹn trong cổ họng.
Rốt cuộc Tiết Trầm đã làm cái gì!
Từ Nhân Thành tiếp tục đáp: “Ngài Tiết không biết đó thôi, lần hợp tác này với nhà họ Tiết không phải quyết định cá nhân...”
Tiết Mậu Đình thấy anh ta cuối cùng cũng nhắc tới điểm mấu chốt, tinh thần lập tức khẩn trương, nhanh chóng ghé sát lại, chuẩn bị lắng nghe kĩ càng.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ cửa phụ lảo đảo chạy vào, vọt tới bên cạnh Tiết Mậu Đình, lớn miệng nói: “Cô, chú, hai người nghe cháu giải thích, cháu bị Tiết Trầm hãm hại.”
Người tới chính là Vương Chí Thản.
Trước đó quản lý nông trang nhận chỉ thị từ Vương Nham, tìm mọi cách khiến Vương Chí Thản nôn hết rượu ra, cho uống thêm không ít canh giải rượu, thật sự khiến hắn ta tỉnh táo lại.
Vương Chí Thản mở mắt nhìn thời gian, mơ hồ đoán được chuyện xui xẻo đang đổ lên đầu mình, đuổi theo nhân viên công tác hỏi vài câu mới biết Tiết Mậu Đình trực tiếp tới hầm rượu, chứng kiến toàn bộ trò hề mình làm ra.
Mấy thằng bạn kia đều bị Tiết Mậu Đình dặn cấp dưới đuổi hết.
Vương Chí Thản tức khắc hoảng loạn không thôi, Vương Nham vất vả lắm mới tranh thủ được cho hắn cơ hội tiếp đón Từ Nhân Thành, đây chính là hạng mục trọng điểm sắp tới của tập đoàn nhà họ Tiết.
Nếu Tiết Mậu Đình vì chuyện này mà đá hắn ra khỏi cuộc chơi, tổn thất không đo đếm nổi.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta phải nghĩ biện pháp lấp liếm trước mặt Tiết Mậu Đình.
Nghĩ vậy, Vương Chí Thản nhanh chóng thay một bộ quần áo, vội vã chạy đi thanh minh.
Nói cho cùng, toàn bộ việc này do Tiết Trầm gây ra.
Vương Chí Thản tỉnh lại sau khi bị cưỡng ép nôn hết rượu, lúc này người còn say chuếnh choáng, mùi rượu tỏa ra nồng nặc, đầu óc hỗn loạn mơ hồ, chỉ mong mỏi rũ sạch vấn đề, cũng không chú ý tình huống đã vội vàng đẩy hết trách nhiệm lên người Tiết Trầm, âm thanh còn không nhỏ, lập tức hấp dẫn một loạt ánh mắt.
Tiết Mậu Đình vừa nhìn thấy hắn ta, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Cháu còn dám xuất hiện, mau về nhà nằm đi.”
Vương Chí Thản biết Tiết Mậu Đình nổi giận, trong lòng càng gấp hơn, càng ngày càng không khống chế âm lượng, lớn tiếng nói: “Cháu, cháu nói thật, thật sự đấy... Là Tiết Trầm bắt cháu uống, uống rượu, nó còn đánh cháu, chúng cháu, rượu gì gì đó đều đều là Tiết, Tiết Trầm uống —— “
“Câm miệng! Cháu còn dám ở chỗ này ăn nói linh tinh.” Tiết Mậu Đình tức giận vỗ bàn một cái, “Không biết tự soi lại dáng vẻ của chính mình!”
Trước tiên chưa kể tình thế hiện tại có biến động lớn, Tiết Trầm đang là tiêu điểm trong hội trường, chỉ riêng việc nhiều người quan sát như vậy, Vương Chí Thản nói năng lỗ mãng là hành vi không chấp nhận nổi.
Nhìn dáng vẻ ấy của Vương Chí Thản, có thể có nửa điểm đáng tin ư?
Hắn ta cùng đám bạn bè xấu xa kia đông như vậy, bảo Tiết Trầm một mình đánh gục hết, lời này hợp lý sao?
Lại nói tất cả rượu đều bị Tiết Trầm uống hết thì càng kỳ quái hơn, nếu Tiết Trầm thật sự uống nhiều như vậy, có thể yên ổn ngồi ở chỗ này à?
Loại chuyện không ăn khớp lấy một chút như này Vương Chí Thản còn dám há mồm nói ra, thường ngày không biết đã lừa gạt ông như thế nào.
... Chẳng thể phủ nhận, tuy phân tích của Tiết Mậu Đình bị hình ảnh trước mắt ảnh hưởng dẫn đến mù quáng, kết luận ngược lại không hề sai, có thể cho là chó ngáp phải ruồi.
“Vương Nham.” Tiết Mậu Đình trầm mặt nhìn hướng khác, “Còn không mang con trai của anh đi.”
Bởi vì Tiết Trầm không hề che giấu sự khó chịu với Vương Nham, Tiết Mậu Đình sợ gây chuyện khó chịu, tạm thời để Vương Nham đi chỗ khác.
Chờ đến khi Vương Nham nghe thấy Vương Chí Thản lớn tiếng kêu to, Vương Chí Thản đã nói hết lời rồi.
“Khốn nạn, mày đang làm cái gì.” Mặt mũi Vương Nham tái mét, chạy tới vặn cánh tay Vương Chí Thản muốn kéo hắn đi.
Mà lúc này Vương Chí Thản bị chất rượu làm tê dại năng lực phán đoán, chỉ lo tẩy trắng cho mình, căn bản không nghe vào tai lời nói bên cạnh, chỉ chỉ Tiết Hi: “Con nói thật, không tin mọi người hỏi, hỏi Tiểu Hi, cậu ta cũng ở đó —— “
Chính Tiết Hi còn cảm thấy mất mặt thay Vương Chí Thản, không nghĩ tới “cái nồi” bất thình lình úp lên đầu bản thân.
Một bàn người thuận theo ngón tay của Vương Chí Thản nhìn Tiết Hi, Tiết Hi bị chú ý như vậy, khó tránh khỏi chột dạ, theo bản năng liếc Tiết Trầm một cái.
Vừa vặn Tiết Trầm cũng nhìn cậu ta, ánh mắt tựa cười mà không phải cười.
Sống lưng Tiết Hi lạnh lẽo, một loại bản năng cầu sinh khó giải thích làm cậu ta dứt khoát sừng sộ lên, nghĩa chính ngôn từ nói: “Anh họ, anh vẫn nên ăn thêm hai viên đậu phộng đi!”
Vương Chí Thản:?
Vương Nham tức đến nổ phổi, dùng hết sức lực một đời vặn tay hắn ta, “Thứ không biết xấu hổ —— “
Sau đó vẫn bị Vương Chí Thản mặc kệ.
Sức lực của người uống say vô cùng lớn, Vương Chí Thản còn ở độ tuổi trẻ trung trai tráng, Vương Nham bất thình lình bị hắn ta hất sang bên cạnh.
Đầu óc Vương Chí Thản hỗn loạn một mảng, chỉ vội vã chứng minh cho bản thân, thấy Tiết Hi không chịu mở miệng, ánh mắt quét một vòng, rơi xuống người Giản Lan Tư ngồi cùng một chỗ với Tiết Trầm, chỉ về phía anh: “Tên đó cũng ở hiện trường, có thể làm chứng...”
Giản Lan Tư chỉ lạnh nhạt liếc hắn, ngay cả mở miệng cũng lười.
Vương Chí Thản bị chất cồn khống chế, thấy Giản Lan Tư chẳng để ý tới hắn ta, càng thêm tức giận không biết lựa lời, “Tại sao mày không, không nói lời nào, mày là đồng bọn với Tiết Trầm đúng chứ!! Đừng cho rằng tao không, không biết, Tiết Trầm yêu thích nam —— “
Lời này vừa nói ra, người ngồi đây đều kinh hãi.
“Bảo vệ ở đâu, còn không mau lôi tên này ra ngoài!” Tiết Mậu Đình không ngồi yên được nữa, vốn muốn lưu lại chút mặt mũi cho nhà họ Vương, nhưng hiện tại ngay cả mặt mũi nhà họ Tiết cũng sắp mất sạch.
Người quản lý nông trang chảy mồ hôi ròng ròng dẫn hai người cao to tiến vào, bắt Vương Chí Thản ra ngoài, lần này lí trí của Vương Chí Thản hoàn toàn sụp đổ, vừa giãy dụa vừa la to, “Tôi nói thật đấy, Tiết Trầm đồng tính luyến ái, thằng giặc Tây kia nhất định là người tình của nó—— “
Đại sảnh yên tĩnh trong chốc lát, Tiết Mậu Đình ngay cả ý nghĩ đâm chết Vương Chí Thản cũng xuất hiện rồi.
Nhưng mà đương sự không bị ảnh hưởng chút nào, Tiết Trầm chỉ cảm thấy rất buồn cười, một mặt khinh thường trào phúng: “Say rượu thì nói sự thật, lời trong lòng của người này thật quá xấu xa mà!”
Sau đó kề sát vào Giản Lan Tư, nhỏ giọng nói, “Đàn anh, chờ sau khi cơm nước xong, chúng ta lại đi đánh hắn ta một trận, tôi đè hắn, anh ra tay...”
Giản Lan Tư đang suy nghĩ câu “Say rượu thì nói sự thật” kia, không biết khi Tiết Trầm say rượu nói chuyện, có phải cũng buông lời thực lòng hay không?
Thấy Tiết Trầm dựa gần, anh yên lặng gật gật đầu: “Được.”
Dáng vẻ của hai người bọn họ quá bình tĩnh quá thản nhiên, cho dù khách khứa vừa rồi có băn khoăn, lúc này cũng cảm thấy là Vương Chí Thản tâm tư xấu xa, ăn nói bậy bạ.
Người trong cuộc đều lười phản ứng, chân tướng còn không phải quá rõ ràng sao?
Một người trước khi mở tiệc đã say thành như vậy, có thể mang phần đáng tin?
Tiết Trầm xác thực rất bình tĩnh, thậm chí cảm thấy Vương Chí Thản quá nực cười khó giải thích nổi, thẩm mỹ của loài Rồng bọn họ vượt qua chủng tộc, chỉ là vấn đề giới tính thì đáng để vào mắt à?
Lấy xu hướng tình dục để công kích một con rồng, khác gì gián tiếp ca ngợi?
Một hồi sóng gió vốn lúng túng cứ như vậy lắng xuống.
Toàn bộ phần lưng của Vương Nham thấm ướt một mảng, hận không thể biến mất tại chỗ, không muốn khiến người ta chú ý đến mình, ông ta rúc đầu định bỏ chạy.
Lúc này Từ Nhân Thành đột nhiên nhíu mi, khó chịu nói: “Người vừa nãy kia là ai, nói hươu nói vượn, thế mà một câu xin lỗi cũng không có?”
Vương Nham không thể làm gì khác hơn ngừng lại.
Ông ta một bên muốn cắn nát hàm răng, nhưng tình thế trước mắt hệ trọng, ông biết rõ nếu hiện tại không qua được cửa này, những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Vương phỏng chừng cũng chấm dứt.
Trong lòng có tính toán, dù căm hận Tiết Trầm nhiều hơn cũng chỉ có thể nhịn.
Vương Nham bày ra vẻ mặt hiền hậu, khom lung cúi đầu nói với Tiết Trầm: “Tiểu Trầm, anh họ cháu uống nhiều rồi, nói lung tung, mong cháu không để ở trong lòng, bác thay nó xin lỗi cháu...”
Ông ta cả đời chưa từng thấp hèn như thế trước mặt Tiết Trầm, nhưng đáng tiếc Tiết Trầm chẳng hề cảm kích, trực tiếp biểu thị không thèm nghe.
Vương Nham suýt nữa tức chết, còn muốn giả bộ lấy lòng, lại nghe thấy Từ Nhân Thành nói thêm: “Chỉ xin lỗi bạn học Tiết thôi ư? Lệnh lang(*) vừa mắng hai người, Tiểu Giản cũng không thể ăn phần thua lỗ này chứ?”
(*) từ dùng để gọi con trai của người đối thoại thuộc gia đình quyền quý, biểu thị ý tôn trọng.
Vương Nham: “...”
Nhiều người nhìn như vậy, ông ta xin lỗi Tiết Trầm chưa đủ, còn muốn xin lỗi thằng bạn ngoại quốc của Tiết Trầm ư?!
Bởi vì Giản Lan Tư đi cùng Tiết Trầm, đều trẻ tuổi, những người khác cũng không quen biết, cho nên khi bữa tiệc bắt đầu đã bị nhầm là bạn bè Tiết Trầm mang theo.
Sau khi hai người xuất hiện, Từ Nhân Thành liên tục tiết lộ thông tin khiến sự chú ý của mọi người luôn đặt trên người Tiết Trầm, không có ai hỏi kỹ thân phận Giản Lan Tư.
Lúc này Từ Nhân Thành nhắc tới, mọi người mới rời tiêu điểm sang phía anh.
Tiết Mậu Đình nhạy bén để ý tới xưng hô của Từ Nhân Thành, Từ Nhân Thành có vẻ quen biết thanh niên lai Tây này... Lẽ nào, người này không chỉ là bạn của Tiết Trầm?
Ý nghĩ của Tiết Mậu Đình thay đổi thật nhanh, vô tình ý thức chính mình có lẽ quên mất điều gì đó, nhưng ông ta vẫn giữ bình tĩnh, trấn định cười cười với Giản Lan Tư: “Thực sự thất lễ rồi, cậu là bạn bè của Tiểu Trầm đúng không, chúng ta còn chưa chào hỏi nhau lần nào?”
“Tôi là bạn bè của Tiết Trầm.” Giản Lan Tư đáp, rồi lấy một tấm thiếp mời điện tử từ điện thoại di động, “Chỉ là hôm nay đi dự tiệc thay người lớn trong nhà.”
“Chà, sơ suất của chúng tôi.” Tiết Mậu Đình vừa nói vừa xem thiệp mời, “Không biết trưởng bối của cậu là...”
Lời còn chưa dứt, cả người ông đột nhiên ngơ ngẩn, dường như không thể tin nổi mà nhìn tên trên thiệp mời, lại nhìn Giản Lan Tư, giọng điệu mang theo kinh ngạc, “Cậu tham dự thay chủ tịch Đoạn sao?”
Thời điểm ông nhắc đến chủ tịch Đoạn, những người khác còn chưa kịp phản ứng, vẫn là Vương Nham nhận ra điểm dị thường, ló đầu qua nhìn thiệp mời, sau đó cũng bật thốt lên: “Làm sao có thể! Thế nào lại là Đoạn Thương Tùng!”
Đoạn Thương Tùng chính là cổ đông lớn nhất trong Vân Giác, là ông chủ chân chính trên danh nghĩa của tập đoàn, địa vị càng siêu nhiên hơn so với Từ Nhân Thành.
Nhà họ Tiết vất vả lắm mới bắt được Vân Giác, lần này ngoài Từ Nhân Thành, Tiết Mậu Đình cũng lịch sự gửi thiệp mời cho Đoạn Thương Tùng, nhưng chưa từng hi vọng Đoạn Thương Tùng sẽ tham gia.
Từ Nhân Thành tới đây đã đủ nể tình.
Bởi vậy từ đầu tới cuối chưa ai nghĩ tới thanh niên con lai này sẽ có quan hệ với Đoạn Thương Tùng.
Chẳng trách Từ Nhân Thành muốn ra mặt cho anh.
Tên của Đoạn Thương Tùng vừa vang lên, người ngồi đây lập tức xao động.
Tiết Trầm cũng khiếp sợ nhìn Giản Lan Tư, trong giọng nói tràn ngập sự khó lòng tin nổi: “Bác anh là ông chủ Vân Giác?”
Cậu nhớ tên của Đoạn Thương Tùng, lần Tấn Cửu Hằng tìm Giản Lan Tư xử lý ốc đồng thành tinh, chính là do Đoạn Thương Tùng đề nghị.
Nhưng Giản Lan Tư chưa từng nói Đoạn Thương Tùng chính là ông chủ Vân Giác... Đúng ra, Giản Lan Tư không tận lực che giấu, chỉ là bản thân Tiết Trầm không biết mà thôi.
Giản Lan Tư thấy dáng vẻ bàng hoàng của Tiết Trầm, cho rằng cậu tức giận, nhất thời luống cuống nói: “Cậu nghe tôi giải thích...”
“Không cần giải thích!” Tiết Trầm nâng bàn tay anh lên, xúc động đáp, “Anh vẫn luôn là người bạn tốt nhất của tôi, tìm một cơ hội, dẫn tôi tới gặp bác anh đi...”
Giản Lan Tư: “...”
Bác của anh, ông chủ Vân Giác, có tiền.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Dẫn tôi đi gặp người lớn trong nhà!
Lan Tư: Nhanh như vậy sao... (căng thẳng)
Trầm: Không nhanh không nhanh, sớm nạp tiền sớm hưởng thụ, lên cấp vvvvvip.