[ Anh chặn em đấy à? ]
Cách Tiết Trầm đặt trọng tâm không hề gây bất ngờ, nhưng cũng khiến Giản Lan Tư cạn lời một phen.
Tâm trạng căng thẳng dâng lên rồi lại tụt xuống, Giản Lan Tư bất đắc dĩ đỡ trán: “Được thôi.”
“Anh thật tốt.” Ánh mắt Tiết Trầm càng ngày càng chân thành.
Một bên khác, tin tức truyền ra trong đại sảnh lập tức khiến mọi người kích động.
Nhà họ Đoàn là danh gia vọng tộc bậc nhất ở Phù Thành, con cháu nhà họ lại xuất hiện tại bữa tiệc này, dường như còn là bạn tốt của đại thiếu gia nhà họ Tiết.
Đây cũng là một dấu hiệu khó lường.
Kể cả Từ Nhân Thành cũng hơi bất ngờ, vừa nãy anh ta quả thật có ý thay Giản Lan Tư ra mặt, vẫn luôn biết thân phận đối phương không đơn giản.
Dù sao, vừa tới thực tập tại Vân Giác đã có thể nhận quyền hạn cao cấp, còn được Vân Giác đặc cách xin cho một vị trí nghiên cứu sinh trong đại học Phù Thành, thấy thế nào cũng liên quan đến bối cảnh cá nhân.
Chỉ là thật không ngờ sẽ dính đến loại quan hệ mật thiết như vậy, mấu chốt là, Giản Lan Tư và Đoạn Thương Tùng đâu có cùng họ.
Khoan đã... Từ Nhân Thành vô thức nhớ ra, mẹ của Đoạn Thương Tùng, cũng chính là bà nội của Giản Lan Tư, họ Giản.
Được lắm, người này theo họ của bà nội!
Từ Nhân Thành chỉ kinh ngạc một lúc, sau đó cười rạng rỡ: “Tôi biết ngay mà.”
Lúc này anh ta mới giải thích tiếp chuyện còn chưa xong cho Tiết Mậu Đình, “Thực không dám giấu giếm, lần này hợp tác với tập đoàn nhà họ Tiết, thật ra là đề nghị của chủ tịch Đoạn.”
“Đề nghị của chủ tịch Đoạn ư?” Tiết Mậu Đình kinh ngạc.
Quy mô của tập đoàn nhà họ Tiết cùng Vân Giác căn bản không ngang cấp bậc, theo lí muốn được Đoạn Thương Tùng chú ý tới chẳng phải việc dễ dàng, huống hồ còn tự mình để tâm.
Rất hiển nhiên là do một số thời cơ tác động vào.
Tiết Mậu Đình nhìn về phía Tiết Trầm và Giản Lan Tư.
Chỉ có điều Giản Lan Tư không giải thích cặn kẽ, chỉ nói qua loa: “Chủ yếu vẫn là nghiệp vụ của tập đoàn nhà họ Tiết phù hợp với nhu cầu phía Vân Giác, nếu không cũng chẳng thể hợp tác nổi.”
Điều này thực ra là lời thật lòng, nếu như đơn thuần chỉ nể mặt Tiết Trầm, trực tiếp nhường phần hay cho cậu đã đủ rồi, đâu cần thiết quanh co lòng vòng như thế.
Hợp tác với nhà họ Tiết vì năng lực bọn họ quả thật không tệ, thuận nước đẩy thuyền mà thôi, bằng không Từ Nhân Thành đã thảo luận với Tiết Trầm từ đầu.
Tất nhiên, thuận nước đẩy thuyền thì trước tiên cần phải có nước, người không ngốc đều có thể biết “nước” này đến từ nơi nào.
Tiết Mậu Đình vốn thông minh lõi đời, thấy Giản Lan Tư giải thích qua loa, cũng không tiếp tục hỏi sâu hơn.
Tiết Trầm chỉ cười cho xong chuyện, khi nghe bác của Giản Lan Tư chính là chủ tịch Vân Giác, trong lòng đã có suy tính.
Vân Giác hợp tác trường kỳ với đại sư như đạo trưởng Trương Đỉnh Ngọc, có thể thấy rất coi trọng lĩnh vực huyền học.
Tiết Trầm vừa giúp Vân Giác giải quyết sự việc Tỉnh Long Vương, sau đó lại xử lý không ít vấn đề phía Tấn Cửu Hằng.
Tấn Cửu Hằng là bạn bè của Đoạn Thương Tùng, ít nhiều cũng sẽ đề cập trước mặt ông ta.
Vả lại từ đầu Từ Nhân Thành đã muốn trả lương cao để Tiết Trầm trở thành linh vật bảo hộ Vân Giác, Đoạn Thương Tùng thuận tiện cho Tiết Trầm chút mặt mũi cũng thực sự bình thường.
Huống hồ Tiết Trầm còn là bạn của Giản Lan Tư.
Hôm nay Giản Lan Tư đi dự tiệc, cũng do Đoạn Thương Tùng cân nhắc anh và con trai cả nhà họ Tiết thân quen với nhau, cố ý chuyển thiệp mời cho anh.
Tiết Trầm ngẫm nghĩ, nếu bác của Giản Lan Tư biết đối nhân xử thế như vậy, có cơ hội gặp mặt chắc chắn sẽ giảm giá cho ông!
...
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư tặng quà cho lão phu nhân nhà họ Tiết, chúc mừng xong thì rời đi.
Không phải không nể mặt mũi, thật sự là chẳng thể kiên nhẫn ở lại tiếp được.
Thân phận Giản Lan Tư truyền ra, chiều gió của toàn bộ tiệc rượu bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, người đến chúc rượu cho Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư còn nhiều hơn so với Tiết Mậu Đình và lão phu nhân.
Một khung cảnh cũng rất thực tế ở thế giới loài người.
Tiết Trầm chẳng quan tâm người khác đánh giá cậu như thế nào, nhưng đang ăn cơm lại liên tục bị cắt đứt, còn phải xã giao với kẻ không quen biết thì quá phiền rồi.
Cậu là loại rồng không bỏ tiền thì có thể tùy tiện tán gẫu sao?
Nếu là mỹ nhân còn dễ chấp nhận, vẻ ngoài những người này chẳng có gì đặc biệt, Tiết Trầm kiên trì mới là lạ.
Vừa vặn Giản Lan Tư cũng không thích trường hợp này, vì vậy hai người dùng bữa một nửa, lập tức ăn ý chuồn cùng nhau.
Lấy thân phận của Giản Lan Tư, anh mà muốn đi thì chẳng ai dám giữ.
Tiết Trầm lại càng không thèm nhìn sắc mặt người thường
Chuồn vô cùng thuận lợi.
Hai người ra khỏi nông trang, rời xa đám người kia, Giản Lan Tư mới chính thức nhắc đến thân phận của mình với Tiết Trầm.
Tính cả cha của Giản Lan Tư cùng anh em ruột tổng cộng có ba người, anh cả chính là chủ tịch tập đoàn Vân Giác hiện tại - Đoạn Thương Tùng, ở giữa còn có một chị gái, cha Giản Lan Tư nhỏ tuổi nhất, theo họ của mẹ cũng chính là bà nội Giản Lan Tư.
“...Cha tôi lúc còn trẻ từng đi du học Châu Âu, quen biết mẹ tôi, muốn kết hôn với bà, nhưng lúc đó mẹ tôi là kỵ sĩ dũng mãnh nhất trong gia tộc Lance, nguyện dành một đời truy tìm tung tích ác long Leviathan, không muốn vì kết hôn mà phải đến Trung Quốc sinh sống, cuối cùng cha tôi quyết định từ bỏ quyền thừa kế Vân Giác, ở lại Châu Âu với mẹ tôi.”
Cũng bởi vậy, Giản Lan Tư sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ đã theo mẹ tu luyện, trở thành thế hệ kị sĩ mới của gia tộc Lan Tư, coi trảm yêu trừ ma là nghĩa vụ cuộc đời mình.
Dù sao trên người anh còn một nửa dòng máu Trung Quốc, vậy nên kỳ nghỉ hàng năm đều về sinh sống tại đây một thời gian, quan hệ với gia tộc của cha cũng không tệ.
Lần này Giản Lan Tư đến Trung Quốc đuổi bắt diều mặt kình, cứ như vậy mà tới thực tập tại Vân Giác, thuận tiện học lên cấp bậc cao học.
Bởi vì cha anh định cư ở nước ngoài từ rất sớm, không hề tham gia công việc của Vân Giác, trong nước có rất ít người biết nhà họ Đoàn còn có Giản Lan Tư cũng là bậc con cháu trong nhà.
Ngay cả Từ Nhân Thành, cũng mới chỉ vừa hiểu ra ngọn nguồn.
Giản Lan Tư cười nói: “Kỵ sĩ hiện tại rất ít khi nhận được nhiệm vụ đặc biệt, đều phải làm việc nuôi gia đình, gia tộc bên nội sợ sau này tôi không hòa nhập tốt, vừa về nước đã sắp xếp cho tôi đi thực tập tại công ty...”
Tiết Trầm không khỏi thổn thức tỏ vẻ đồng cảm: “Tôi hiểu, cuộc sống quá xô bồ rồi.”
Ngay cả loài rồng cũng bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh, kỵ sĩ phải đi làm việc thực sự là điều rất bình thường!
Chẳng qua, Tiết Trầm đâu có quan tâm tới thân phận của Giản Lan Tư... Chính cậu còn khoác vỏ bọc đây này.
Thời điểm nghe được bác của Giản Lan Tư là chủ tịch Vân Giác thì kích động một chút, đa phần vẫn là nói đùa.
Đối với cậu, các mối quan hệ trong nhân gian đều là mây bay gió thoảng mà thôi...
Đương nhiên khi Giản Lan Tư không chút do dự đáp ứng dẫn cậu đi gặp cha mẹ, khụ, gặp bác trai, cậu vẫn không khỏi cảm thấy xúc động.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiết Trầm nhìn Giản Lan Tư lần thứ hai trở nên chân thành: “Đàn anh, anh...”
“Tôi rất tốt, tôi biết rồi, cảm ơn.” Lòng Giản Lan Tư vẫn còn sợ hãi mà ngắt ngang, cảm giác mình sắp bị cụm từ “Anh thật tốt” làm cho PTSD.
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (Posttraumatic stress disorder - PTSD). Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện sang chấn nghiêm trọng hoặc kinh hoàng. PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng.
Chẳng trách người Trung Quốc đều ghét “thẻ người tốt“.
Tiết Trầm: “...” Đàn anh còn biết cướp lời nha.
Sau khi nói xong Giản Lan Tư nhìn thẳng Tiết Trầm, thật ra trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, liên quan tới quan hệ giữa Tiết Trầm cùng gia tộc.
Mãi tới hôm nay anh mới nghe nói về thân thế của Tiết Trầm, đi kèm một vài lời đồn đại có liên quan trước kia, nhưng Giản Lan Tư không cho là đúng, người trong lời đồn cùng Tiết Trầm anh quen, căn bản không có chỗ nào tương đồng.
Trong buổi tiệc, rất nhiều khách mời chú ý tới điểm này, nhưng chỉ cho là Tiết Trầm đã lớn thì tính tình cũng thay đổi.
Giản Lan Tư lại cảm thấy không phải, những ngày anh ở chung cùng Tiết Trầm, có thể nhận thấy Tiết Trầm là một người có “cái tôi” cực lớn, loại kiêu ngạo này bộc lộ từ bên trong, tuyệt đối không thể thay đổi một sớm một chiều.
Thái độ của Tiết Trầm đối với nhà họ Tiết cũng vô cùng kỳ quái, không phải xa cách do huyết thống như tưởng tượng, mà là loại thái độ xa lạ, càng giống như không một chút quan tâm...
Giản Lan Tư đang do dự có nên mở miệng hay không, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Tiết Hi: “Anh, chờ một chút —— “
Tiết Trầm và Giản Lan Tư quay đầu, chỉ thấy Tiết Hi không biết đi theo từ bao giờ, chạy thẳng đến trước mặt bọn họ mới đứng lại, ngóng trông nhìn Tiết Trầm, muốn nói lại chẳng dám mở miệng.
Tiết Trầm dừng bước lại, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì không?”
Dáng vẻ của cậu quá xa cách, Tiết Hi ngẩn người, mở miệng hỏi: “Anh đi luôn bây giờ sao, không ở nhà ngủ một đêm được à?”
“Không.” Tiết Trầm thuận miệng nói, “Cũng chẳng có việc gì.”
Rõ ràng là một câu nói phổ biến, Tiết Hi lại nghe ra nhiều ý tứ sâu xa, cậu ta im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Vậy sau này thì sao? Sau này anh còn về nhà không?”
Tiết Trầm như cười như không nhìn cậu ta, thăm dò mà hỏi ngược lại: “Có cần thiết không?”
Sự xa cách giữa nguyên chủ với nhà họ Tiết không phải chuyện một sớm một chiều, thật ra trong lòng những người ở đây đã rõ ràng từ lâu, mấy năm này nhà họ Tiết cũng lơ là mắt nhắm mắt mở, coi như không muốn truy cứu mà bỏ qua cậu.
Vân Giác bên kia không biết quan hệ thật sự giữa Tiết Trầm và nhà họ Tiết, lần này chó ngáp phải ruồi, toàn bộ là nhờ đoạn trần duyên giữa nguyên chủ cùng gia tộc.
Cũng là nhân quả kéo theo khi Tiết Trầm nương mình vào thân thể này.
Duyên phận của cậu cùng với nhà họ Tiết, cũng chỉ nên như vậy thôi, đây là kết quả tốt nhất.
“Hay là anh đến công ty làm việc đi.” Tiết Hi cũng không hiểu tại sao bản thân đột nhiên hơi gấp gáp, “Để cha chuyển cổ phần cho anh...”
“Tôi không cần cái này.” Tiết Trầm ngắt lời cậu ta.
Tiết Hi lần thứ hai rơi vào yên lặng, tâm trạng cũng trở nên hoang mang.
Quan hệ giữa cậu ta với Tiết Trầm khi còn bé thật ra không tệ, cậu ta đã từng rất yêu quý người anh trai này.
Sau đó mẹ cậu ta qua đời, nhà họ Vương chủ động gánh vác nghĩa vụ chăm sóc, anh trai bên cạnh đổi thành Vương Chí Thản, chầm chậm xa cách Tiết Trầm.
Những năm này, dưới sự kích động của nhà họ Vương, cậu ta ít nhiều cũng đề phòng Tiết Trầm, hai năm qua càng hiếm khi liên lạc.
Cho tới giờ khắc này, cậu ta đột nhiên nghĩ tới kỉ niệm khi sống cùng Tiết Trầm ngày thơ bé.
Nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước.
Tuy rằng đang đứng trước mặt Tiết Trầm, nhưng Tiết Hi vẫn có loại cảm giác, Tiết Trầm cậu ta quen biết e rằng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Một lúc lâu sau, Tiết Hi hỏi: “Vậy em còn có thể gặp anh không?”
Tiết Trầm cảm thấy hành vi của người phàm khiến loài rồng vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Nếu thật sự có chuyện thì đến tìm tôi.”
Tiết Hi dùng sức gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra: “Để em thêm Wechat của anh nhé.”
Giản Lan Tư ở bên cạnh: “...”
Tình huynh đệ cảm động trời xanh, thậm chí đến Wechat còn chưa thêm.
Sau tiệc mừng thọ, Tiết Hi chủ động báo cáo cho Tiết Trầm mấy lượt tin tức.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc đã lưu truyền đến mức sôi sùng sục, sau đó rất nhiều người âm thầm tìm hiểu tình huống của Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, kẻ mượn cơ hội bám lấy nhà họ Tiết cũng bắt đầu tăng lên.
Trong một đêm, nhà họ Tiết đơn độc mấy năm trong vòng xã giao đột ngột trở nên nóng bỏng tay.
Tất cả mọi người cho là Tiết Trầm sẽ hợp tình hợp lí tiến vào công ty thể hiện năng lực bản thân, không ngờ sau đó Tiết Trầm lần nữa ẩn mình.
Đối với việc này, mọi người dồn dập cho rằng nhà họ Tiết quá kín đáo, đây là định nỗ lực trong âm thầm, sau đó gây bất ngờ thật lớn cho bọn họ ư?
Đối với vấn đề này, Tiết Mậu Đình chỉ có thể tỏ vẻ không muốn trả lời.
Chẳng lẽ ông không định để cho Tiết Trầm tới công ty làm việc sao? Tiết Trầm còn chê phiền kéo luôn vào danh sách đen kia kìa...
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra.
Còn một chuyện, sau tiệc mừng thọ Tiết Mậu Đình lập tức đá nhà họ Vương ra khỏi công ty.
Vương Chí Thản ngày đó làm chuyện khủng bố như vậy, còn ăn nói bất lịch sự với Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, Tiết Mậu Đình không thể giữ đối phương khi còn trong hạng mục hợp tác với Vân Giác.
Lúc đầu Tiết Mậu Đình còn suy xét đến tình cảm với người vợ đã mất, muốn cho Vương Chí Thản phần công việc nhàn nhã mà tự nuôi thân.
Nhưng nhà họ Vương nào có cam tâm, bọn họ không dám náo loạn với Tiết Mậu Đình, bèn giở lại trò cũ, lén lút dụ dỗ Tiết Hi.
Tiết Hi bây giờ đã rất thông suốt, Tiết Trầm căn bản không hề hứng thú với tài sản, huống hồ còn nhắc nhở cậu cảnh giác với nhà họ Vương, sao có thể bị bọn họ kích động.
Nhưng nhà họ Vương đâu có ý thức được điểm này, Tiết Hi thực sự không ngại phiền phức, đơn giản báo cáo với Tiết Mậu Đình.
Lời nói khi say rượu của Vương Chí Thản ngày đó vốn đã khiến Tiết Mậu Đình dấy lên lòng nghi ngờ, thêm vào một phần lễ này, không khó để biết quan hệ của Tiết Trầm cùng gia tộc đi đến ngày hôm nay, trong kịch bản đó nhà họ Vương đóng vai nhân vật gì.
Dưới sự hoài nghi này, Tiết Mậu Đình thẳng thắn điều tra rõ ràng hành động của nhà họ Vương trong công ty, vừa tra thì tra ra rất nhiều thứ.
Tiết Hi: 【 Cha nói, ông đã sớm biết bác ấy làm điểu mờ ám, chỉ là niệm tình xưa mới luôn mắt nhắm mắt mở, nhưng không nghĩ bọn họ quá phận đến thế. 】
Tiết Hi: 【 Anh họ hiện tại không tìm được việc làm, mỗi ngày chặn em lại, khóc lóc kể lể với em, sắp phiền chết em rồi 】
Tiết Hi: 【 Những người bạn kia của anh ta cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, thật thực dụng quá mà 】
Tiết Hi: 【 Anh, anh còn chưa xem điện thoại di động sao? 】
Tiết Hi: 【 Anh chặn em đấy à? 】
Tiết Trầm: 【 Cảm ơn cậu đã gợi ý cho tôi. 】
Tiết Hi: 【?? 】
Tiết Trầm không trả lời cậu ta, trực tiếp cài đặt chặn số.
Cậu đâu có hứng thú với chuyện gia đình của loài người, Tiết Hi gõ nhiều chữ như vậy, vẫn không nhận ra cậu chẳng hề thích cuộc trò chuyện này.
Quá kém thông minh.
Tiết Trầm chặn Tiết Hi xong, cảm giác giao diện trò chuyện nhẹ nhàng thông thoáng không ít, vừa vặn lại có một tin tức hiện ra.
Dương Băng: 【 Tiết đại sư, có ở đó không? 】
Dương Băng: 【 Một người bạn của tôi gặp chuyện, muốn nhờ cậu giúp đỡ. 】
Dương Băng: 【 Người đó rất có tiền. 】
Dương Băng: 【[ Lì xì ] 】
Tiết Trầm: 【 Có đây ^w^ 】
Nhìn xem, Dương Băng thông minh hơn biết bao nhiêu!
Khó trách nổi tiếng được như vậy!
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dương lão sư: Muốn nổi tiếng, quan trọng nhất phải có trí thông minh.