Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 16: Chương 16: Thuật thông thần




[ Bất cẩn rồi, không có đèn flash! ]

“Đàn anh, lại gặp mặt rồi.” Mi mắt Tiết Trầm cong cong, tươi cười chào hỏi với người con lai trẻ tuổi.

Thật sự rất đẹp, làm cho rồng nhìn hàng trăm lần cũng không biết chán.

Đôi mắt Tiết Trầm có sóng nước lưu chuyển, đen mà trơn bóng, lúc nhìn thấy mỹ nhân, một tia sắc bén trong đáy mắt cũng thu về, cực kỳ chân thành, hơn nữa còn có nhiệt tình trắng trợn.

Đây là lẽ đương nhiên, loài rồng sẽ không keo kiệt sự ngợi khen đối với sắc đẹp – một trong những phẩm chất tốt nhất của bọn họ.

Đáy mắt Giản Lan Tư nổi lên chút ý cười, khóe miệng khẽ nâng: “Thật khéo.”

Anh liếc mắt quét qua quán cafe một lần, ở vị trí đối diện Tiết Trầm, hình như có một người con trai, đôi mắt anh rũ xuống che giấu ánh nhìn, giống như có chút hối lỗi: “Cậu có hẹn sao?”

“Trùng hợp gặp mà thôi.” Tiết Trầm không mặn không nhạt, “Tôi cũng chuẩn bị rời đi rồi.”

Lời cậu nói là sự thật, cậu không có hứng thú với yêu hận tình thù của thân chủ, tuy rằng Lương Trĩ lớn lên nhìn cũng được, nhưng là kiểu nhan sắc phổ biến, kéo dài quan hệ với anh ta căn bản quá lãng phí thời gian.

Vừa vặn nhìn thấy Giản Lan Tư đi qua, cậu tiện thể chạy ra chào hỏi.

Giản Lan Tư gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói “Vậy hiện tại cậu có bận gì không?”

Tiết Trầm lắc đầu: “Làm sao vậy?”

“Đúng lúc có việc muốn nhờ cậu giúp.” Giản Lan Tư nhìn thời gian, “Cậu đã ăn cơm chưa?”

Tiết Trầm: “Còn chưa ăn.”

Giản Lan Tư mỉm cười đề nghị: “Tôi mời cậu đi ăn được không?”

Anh cười dịu dàng, thái độ cư xử nhẹ nhàng đúng mực, toát lên vài phần quý tộc rất tự nhiên.

“Cũng được.” Tiết Trầm nghiêng đầu, “Tôi chọn địa điểm nhé!”

“Được.”

Trước khi đi, Giản Lan Tư lại liếc về phía quán cafe một lần, nhận ra ánh mắt người ngồi đối diện Tiết Trầm kia vẫn luôn theo dõi bọn họ.

Giản Lan Tư cũng không để ý nữa.

———–

Địa điểm ăn uống ở bên ngoài trường học, do Tiết Trầm chọn, qua một quãng thời gian quan sát đánh giá, cơ bản cậu đã nắm được những quán ăn ngon trong khu vực, rất có ích trong việc nâng cao trình độ làm người.

Nhà hàng này không tệ lắm, hai người ngồi ghế dài một góc, bên cạnh có cây xanh ngăn chặn tầm mắt người ngoài.

Giản Lan Tư muốn thảo luận với cậu về vấn đề tu luyện pháp thuật, ngày đó sau khi nghe Tiết Trầm nói chuyện, anh đã trở về tìm một ít sách pháp thuật của Hoa Hạ để nghiên cứu.

Tiết Trầm nghe vậy xúc động: “Hiện tại đúng là mọi thứ đều có thể tìm thấy trên internet.”

Trước kia sách pháp thuật luôn là bí mật môn phái, bây giờ chỉ cần truy cập vào official website của Hiệp hội là có thể download đủ thể loại tâm kinh chú ngữ.

Giản Lan Tư trầm mặc một chút: “Cũng khá tốn kém.”

Tiết Trầm: “...... Có tiền thật tốt.”

Cũng phải, những thứ đơn giản có thể tìm thấy trên mạng, nhưng muốn thâm nhập sâu hơn đoán chừng vẫn cần mất phí.

Đương nhiên thời buổi này tiện lợi hơn nhiều, nếu ở cổ đại, không bái sư nhập môn, chỉ dựa vào bản lĩnh cá nhân mà muốn học pháp thuật bí mật của môn phái là điều không thể.

Bây giờ thì khác rồi, những lớp học trực tuyến đầy rẫy trên mạng, dù có là bí mật, chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì vẫn sẽ được cung cấp đủ đầy.

Chẳng qua mỗi ngày Giản Lan Tư đều tu luyện kĩ năng kị sĩ, còn phải đi học, không có nhiều thời gian, nên chỉ lựa chọn một vài đối tượng mà bản thân có hứng thú.

“Tôi nhận ra người tu đạo bản địa rất coi trong sự hòa hợp với các yếu tố tự nhiên, trong hệ pháp thuật cũng có rất nhiều phương pháp câu thông (*) với thần và quỷ.” Giản Lan Tư mơ hồ nói về điều mình tâm đắc, “Tôi thấy rất thú vị, vậy nên thử học một chút, nhưng không được thành công cho lắm.”

(*) câu thông: giao tiếp, khai thông, tạo ra mối liên kết.

“Anh cảm thấy hứng thú với vấn đề này à?”

Quả thực hơi ngoài dự đoán của Tiết Trầm, Giản Lan Tư vốn dùng kiếm, những người như anh nếu tu luyện thường coi trọng tăng cường sức mạnh, rất ít người lựa chọn pháp thuật câu thông.

Giản Lan Tư khẽ gật đầu: “Tôi biết trong đạo thuật có nhiều phương pháp giúp tăng cường sức lực, nhưng kỵ sĩ yêu cầu bảo toàn tinh thần thuần túy và chú tâm, bây giờ chưa phải lúc nghiên cứu lĩnh vực đó.”

Tiết Trầm nghe vậy không khỏi nhìn anh nhiều thêm vài lần, sinh ra chút tán thưởng từ tận đáy lòng.

“Tu tâm” – hai chữ này nghe thì đơn giản, nhưng thực tế không dễ như vậy, thường thường người tu đạo càng dũng mãnh thì càng cuồng nhiệt theo đuổi sức mạnh.

Rõ ràng Giản Lan Tư tiếp xúc với môn pháp hoàn toàn mới, nhưng vẫn có thể kiên trì với con đường mình đã chọn, không si mê theo đuổi sức mạnh đỉnh cao, đúng là rất hiếm gặp.

Tiết Trầm cân nhắc một chút cái gọi là “Tinh thần của kỵ sĩ”, sinh ra vài phần hứng thú.

Giản Lan Tư nhìn Tiết Trầm, tiếp tục nói: “Tôi nhớ cậu có thể mượn thần lực của long quân, chắc hẳn rất am hiểu pháp thuật câu thông nhỉ?”

Dù là khi hàng phục Tỉnh Long Vương hay khi tạo ra sấm sét, Tiết Trầm đều thể hiện tu vi dọa người,

Chưa đề cập đến những cái khác, chỉ một đấm đánh cho Kim Vọng Nguyệt sụp hố kia thôi đã đủ khiến người ta khó quên.

Mà lúc ấy Kim Vọng Nguyệt đã nói, Tiết Trầm sử dụng lực lương chân long.

Người tu đạo mượn sức mạnh của đất trời, của thần linh là điều vốn quen thuộc, nhưng trước Tiết Trầm, Giản Lan Tư chưa từng gặp ai có thể dễ dàng sử dụng lực lượng chân long như thế.

Có thể thấy, Tiết Trầm không chỉ sở hữu khả năng trời ban, còn có quan hệ không tồi với vị long quân kia.

“Cũng đúng.” Tiết Trầm mập mờ đáp, tất nhiên không thể nói thẳng ra rằng tôi vốn không mượn sức lực của rồng, tôi chính là rồng.

Tuy vậy, nói cậu am hiểu pháp thuật câu thông thần linh cũng không sai, đối với loài rồng mà nói, lên trời xuống biển chẳng phải chuyện gì lớn, lúc còn trong tộc, cậu cũng thường tiếp xúc với thần linh và liên hệ với người phàm.

Tiết Trầm dường như không cảm thấy có gì đặc biệt mà nói sang chuyện khác: “Cụ thể anh học loại pháp thuật nào?”

Môn phái ở Hoa Hạ rất đông đảo, mỗi phái lựa chọn thần linh để câu thông khác nhau, phương pháp cũng muôn màu muôn vẻ, không biết chính xác Giản Lan Tư học cái nào.

Giản Lan Tư rút một lá bùa màu vàng từ trong túi ra: “Loại này.”

“Dùng bùa à.” Tiết trầm hiểu ra, “Cũng được, nhưng loại này cần kiến thức nền vững chắc, anh không học từ nhỏ, trong thời gian ngắn chưa đạt được thành công là chuyện bình thường.”

Pháp thuật bùa chú là loại thường thấy nhất, nhưng sử dụng công cụ càng đơn giản thì càng mất nhiều công sức tu luyện.

Muốn dùng mảnh giấy vàng mỏng manh để câu thông thần linh, thậm chí mượn được lực lượng của thần linh, yêu cầu về tu vi đối với người tu đạo phải rất cao.

Đây cũng là lí do dùng cùng một loại pháp thuật, có người tắm gội dâng dương, tụng kinh niệm chữ, cũng chỉ vẽ được một tờ giấy vàng vô tri, nhưng có người tùy tay vẽ đã có công dụng trừ tà trấn quỷ.

Đó là sự khác biệt tạo ra bởi khoảng cách của thiên phú và tu vi.

Pháp thuật câu thông còn yêu cầu cao hơn so với dùng bùa vào những việc thông thường, bởi không chỉ mượn lực của quỷ thần để vẽ bùa, mà còn dùng phù vàng làm môi giới, tạo ra mối liên kết với quỷ thần.

Giản Lan Tư đã hiểu ra chân lý này, nghe vậy cũng không thắc mắc gì thêm, chỉ gật gật đầu, giống như suy tư gì đó: “Tôi sẽ dần dần linh ngộ.”

Vừa dứt lời, anh nhìn lá bùa vàng một cái, lật cổ tay, dùng ngón trỏ và ngón giữa giữ nó, tay còn lại làm động tác, thấp giọng niệm vài câu chú ngữ.

Vừa niệm xong, lá bùa vàng kia bất chợt cháy mà không cần lửa, lập tức hóa thành tro tàn, bay lên không trung.

Tiết Trầm có chút bất ngờ, khoảng thời gian Giản Lan Tư nghiên cứu pháp thuật của Hoa Hạ quả thực rất ngắn, nhưng động tác đã cực kì chuyên nghiệp, quá trình cũng thuận lợi, không thua gì một người luyện tập từ nhỏ.

Trong pháp thuật câu thông, động tác của tay là quan trọng nhất.

Nói cách khác, không cần biết tuvi của Giản Lan Tư như thế nào, ít nhất tư thế đã rất chuẩn.

Chỉ bằng tư thế này, dù không phải đạo sĩ mà là kỵ sĩ, vị thần mà anh muốn câu thông kia cũng nên cho chút mặt mũi mới đúng.

Chờ đến khi lá bùa cháy, Tiết Trầm càng kinh ngạc hơn.

Phù cháy tức là pháp thuật hoàn thành, không lửa tự cháy, cũng có nghĩa là phương pháp tu luyện của Giản Lan Tư có hiệu quả, nhưng anh lại nói rằng thần quân không phản hồi.

Chỉ có một cách giải thích, vị thần kia cố tình không phản ứng Giản Lan Tư.

Chẳng lẽ bởi vì Giản Lan Tư không có dòng máu thuần chủng của dân bản địa?

Tiết Trầm cảm thấy vị thần kia quá hẹp hòi, đã là thế kỉ 21 rồi, còn duy trì định kiến về huyết thống, thật sự quá không phù hợp với chủ trương giao lưu tiến bộ.

Tiết Trầm không nhịn được hỏi: “Anh liên hệ với vị thần nào vậy?”

Cậu cân nhắc nếu sau này có dịp gặp mặt sẽ thuận tiện làm công tác tư tưởng với vị thần kia, không nên kì thị con lai, huống chi người con lai này đẹp như vậy.

Giản Lan Tư nghe vậy quay sang nhìn, không biết nghĩ gì mà cười khẽ.

Lúc này, lá bùa bị thiêu thành tro bay bay trong không trung, sau đó như bị cái gì lôi kéo, chậm rì rì mà bay về phía Tiết Trầm.

Tiết Trầm theo bản năng mở bàn tay, đám tro tàn đó nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay cậu.

Giản Lan Tư nói: “Chính là vị thần cậu từng đề cập, Phục Ba long quân.”

Tiết Trầm: “......”

Bất cẩn rồi, không có đèn flash (*).

(*)大意了, 没有闪: đây là một trong những câu nói nổi tiếng của Ma Baoguo, ý chỉ hành động che đậy lỗi lầm của mình với lí do cẩu thả, bất cẩn, không chú tâm. Trong văn cảnh này, trước đó Tiết Trầm phê bình vị thần kia kì thị con lai, đến khi biết vị thần kia chính là mình thì dùng lí do bất cẩn giải thích cho hành động không hồi đáp Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư nhìn Tiết Trầm, lại nhìn tro giấy trong tay cậu, đôi mắt màu hổ phách hiện lên nghi vấn: “Kỳ lạ thật, tại sao đám tro tàn này lại rơi xuống lòng bàn tay cậu nhỉ?”

Bởi vì tôi chính là long quân mà anh muốn liên hệ!

Nếu Tiết Trầm vẫn ở trong bản thể, lá bùa này của anh chắc chắn sẽ tới thế giới khác, nằm trong tay nguyên hình của cậu, cậu cũng sẽ cảm nhận được sự kì vọng của Giản Lan Tư.

Nhưng hiện tại Tiết Trầm ở trong thân xác con người, không có cách nào rời khỏi nhân gian, đương nhiên không thể thu được tín hiệu từ thế giới khác.

Không ngờ đám tro tàn này vẫn còn ở đây, tức là nhận ra người mà nó cần báo tin.

Có thể thấy thiên phú của Giản Lan Tư không hề tầm thường.

“Là tác động của tự nhiên.” Tiết Trầm bình tĩnh đổ tro giấy lên mặt bàn, vỗ vỗ tay. “Vừa rồi hình như có gió thổi qua.”

“Thật à?” Giản Lan Tư cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa giải thích được.

Tiết Trầm thản nhiên chuyển chủ đề: “Vì sao anh muốn liên hệ với Phục Ba Quân.”

Trong mắt Giản Lan Tư lại nổi lên ý cười, im lặng một chút rồi nói: “Bởi vì dường như Phục Ba Quân và cậu có quan hệ rất tốt.”

Lý do của Giản Lan Tư rất đơn giản, anh không hiểu biết nhiều về quỷ thần ở Hoa Hạ, chỉ mới nghe qua số ít, gần đây nhận ra Tiết Trầm đề cập tới Phục Ba Quân vài lần.

Đại khái mỗi lần Tiết Trầm nhắc tới Phục Ba Quân đều có thái độ tùy ý, không cung kính như những người tu đạo khác, vô tình khiến Giản Lan Tư sinh ra vài phần thiện cảm với Phục Ba Quân.

Tiết Trầm cho rằng ánh mắt lựa chọn thần quân của Giản Lan Tư không tồi, đáng tiếc hiện tại Phục Ba Quân lực bất tòng tâm.

“Gần đây Phục Ba Quân bận chút việc, không có thời gian phản hồi phàm nhân.” Tiết Trầm quyết định thay mặt bản thân giải thích, miễn cho người ta lưu lại ấn tượng là vị thần này rất khó câu thông, lại chân thành đề nghị: “Nếu có gì muốn nói với ngài ấy, anh có thể nhờ tôi chuyển lời.”

Cậu nhấn mạnh: “Đảm bảo 100% ngài ấy nhận được.”

Giảm Lan Tư nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cậu, không nhịn được cười khẽ: “Được.”

Sau đó còn thật sự suy nghĩ chút, rồi nghiêm túc hỏi: “Vậy nhờ cậu hỏi Phục Ba Quân, cuối tuần này có thể tới chùa Lan Tế một chuyến không?”

Tiết Trầm khó hiểu: “Đi chùa Lan Tế làm cái gì?”

Giản Lan Tư: “Tòa tháp nạp cốt mà tập đoàn lấy danh nghĩa Kim Vọng Nguyệt tặng cho chùa Lan Tế vừa xây dựng xong, cuối tuần này sẽ đưa hài cốt của ông ấy vào tháp, tế bái cầu siêu, Kim Vọng Nguyệt muốn khi nhập tháp được chứng kiến long uy của Phục Ba Quân một lần.”

“Ông ta lắm yêu cầu thật.” Tiết Trầm cạn lời: “Vấn đề đó mà mấy người cũng đồng ý với ông ta? Mấy người chu cấp cho ông ta nhiều quá đấy?”

Giản Lan Tư chỉ rũ mắt cười nhẹ, lúc đầu quả thực anh không quan tâm tới Kim Vọng Nguyệt lắm, vừa rồi Tiết Trầm nói giúp anh chuyển lời tới Phục Ba Quân, anh mới nhớ ra việc này.

Thực ra với anh mà nói, yêu cầu của Kim Vọng Nguyệt căn bản không quan trọng.

Tiết Trầm vốn định mặc kệ con cóc kia, nhưng người mở miệng là Giản Lan Tư, nghĩ đến việc Giản Lan Tư có lòng học pháp thuật câu thông, không liên hệ được với Phục Ba Quân cũng quá tổn thương trái tim mỹ nhân rồi, đành thương hoa tiếc ngọc nói: “Được, Phục Ba Quân đáp ứng anh.”

Giản Lan Tư ngẩn ngơ: “...... Nhanh như vậy?” Không cần theo đúng quy trình sao?

Mặt Tiết Trầm không đổi sắc: “Tôi đã quen thuộc với ngài ấy, liên hệ rất tiện.”

___________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lan Tư: Alo —— Alo ——Alo —— Phục Ba Quân, nghe được xin hãy trả lời.

Tiểu Trầm: Thực xin lỗi, người anh liên hệ đang ngoài vùng phủ sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.