Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 10: Chương 10: Thông báo




Bộ dáng Lạc Phàm nóng giận cùng vẻ mặt ôn hòa thường ngày khác một trời một vực, ánh mắt âm trầm, khí thế âm trầm làm người ta thốt nhiên sợ hãi. Nữ đồng sự có chút co rúm lui lại mấy bước, tuy vậy vẫn còn mạnh miệng: “Anh...... Chuyện gì thì chính anh rõ ràng nhất, ngày hôm qua tất cả mọi người ở đây đều thấy anh quần áo bất chỉnh chạy ra từ phòng Chử tổng, chỉ cần không phải mù đều nhìn thấy được!”

“Nga?” Lạc Phàm cười cười, mồ hôi tinh mịn lặng lẽ thẩm thấu ra từ làn da trắng bệch, y cố nén cảm giác khó chịu đối đáp lại: “Tôi đi theo Chử tổng tiếp nhận công tác, như thế nào lại thành quần áo bất chỉnh? Cô nói rất nhiều người thấy, tôi đây nhưng thật ra muốn hỏi một chút, có phải hay không mọi người thật sự đều thấy.”

Dứt lời, y xoay người nhìn về phía đám người vây xem náo nhiệt xung quanh, lại chỉ thấy những người đó đều xua xua tay, không một ai chịu đứng ra.

Làm việc xung quanh văn phòng tổng tài của AS đều là kẻ đã lăn lộn lâu năm, ngày thường sau lưng người ta nói bậy nói bạ còn chưa tính, muốn bọn họ đứng ra thừa nhận, kia không phải đầu óc bã đậu sao. Bọn họ không giống người nào đó có bối cảnh, nói chuyện không cần xem sắc mặt người khác. Huống hồ chưa nói đến Lạc Phàm có phải hay không thật sự cùng Chử Thiếu Phong có một chân, chỉ bằng việc Chử Thiếu Phong ngày đầu tiên tới AS đã chỉ định Lạc Phàm, có chút đầu óc liền biết quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Ai sẽ ngu đến mức thật sự đi đắc tội Lạc Phàm?

Nữ đồng sự thấy không ai ra mặt ủng hộ mình, tức khắc luống cuống. “Anh! Anh cái đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, đừng tưởng rằng......”

“Đủ rồi!” Lạc Phàm cắn răng đánh gãy lời cô ta, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận quay cuồng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Y hữu khí vô lực nói: “Hiện tại cô chỉ cần nói xin lỗi, chuyện này coi như xong, nếu không......”

Nhưng mà còn chưa có nói xong, y liền cảm giác dạ dày một trận phiên giang đảo hải, đau đến đứng thẳng không nổi, run rẩy ngồi sụp xuống. Lạc Bội Bội đứng cạnh hoảng sợ, vội đỡ lấy y. Những người khác thấy Lạc Phàm đang nói nói lại không báo trước gì mà gục xuống cũng vội tiến lên dò hỏi y làm sao vậy.

Hiện trường nhất thời trở nên có chút hỗn loạn.

Lạc Phàm ngồi xổm trên mặt đất, dạ dày quặn thắt khiến ý thức cũng tan rã, bên tai ồn ào nhốn nháo, y cái gì cũng nghe không rõ. Thẳng đến một giọng nói trầm thấp lại quen thuộc truyền vào tai, y mới chậm chạp ngẩng đầu, phát hiện thân ảnh Chử Thiếu Phong vừa xuất hiện trước mặt.

“Ở đây ầm ĩ cái gì?”

Chử Thiếu Phong vừa xuất hiện, hiện trường lập tức an tĩnh. Chỉ thấy Chử Thiếu Phong nhìn thoáng qua Lạc Phàm sắc mặt tiều tụy ngồi xổm trên mặt đất, khẽ cau mày, không tự giác bước nhanh lên phía trước, trong thanh âm mang theo một tia tức giận: “Tránh ra.”

Mọi người anh đẩy tôi tôi kéo anh nhường lối.

“Sao lại thế này?” Chử Thiếu Phong ngữ khí ba phần lạnh bảy phần nóng.

Lạc Phàm dùng tay ấn ấn vị trí dạ dày, níu tay Lạc Bội Bội muốn đứng dậy, kết quả mới vừa nhúc nhích, một trận đau đớn đánh úp lại, trời đất quay cuồng làm lảo đảo bước chân y, chân nọ dẫm phải chân kia nhào vào ngực Chử Thiếu Phong. Ý thức được điểm này, Lạc Phàm vội vàng muốn lui về, lại thấy Chử Thiếu Phong thế nhưng duỗi tay ôm ngang hông y, đem người bế lên.

Mọi người hít hà một hơi. Nếu nói lúc trước đối với quan hệ giữa hai người này còn nhiều suy đoán, hiện tại thấy một màn này, đã là rõ đến mức không thể rõ hơn.

Chử Thiếu Phong ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua bốn phía, chỉ nói một câu: “Chuẩn bị xe.”

......

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Lạc Bội Bội bởi vì là người nổi tiếng nên không tiện theo tới bệnh viện, như vậy chỉ còn hai người Chử Thiếu Phong và Lạc Phàm. Mở cửa xuống xe, Chử Thiếu Phong lại muốn duỗi tay ôm Lạc Phàm, bị cự tuyệt. “Tôi không sao, có thể tự đi được.”

Chử Thiếu Phong nhướng mày, mặt âm trầm không nói gì thêm.

Gặp qua bác sĩ, kê đơn thuốc, truyền mấy bình dịch, cũng may mà lần này không có nghiêm trọng như lần trước, không cần nằm viện. Lạc Phàm ngồi trên ghế dài kê dọc hành lang, tay phải cắm kim truyền, nói với Chử Thiếu Phong: “Hôm nay cám ơn anh, tôi bên này không có việc gì, anh bận rộn cứ về trước đi.”

Nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, y mở miệng giữ lại Chử Thiếu Phong, đối phương lại rời đi thậm chí không quay đầu lấy một chút, Lạc Phàm đã không hề ôm chút ảo tưởng phi thực tế nào nữa.

Chử Thiếu Phong nhìn y một cái, chậm rì rì nói: “Sau này ăn cơm đúng giờ.”

Lạc Phàm ngẩn người, mờ mịt không biết Chử Thiếu Phong nói vậy có phải hay không là đang quan tâm y. Y gật gật đầu, cười cười. Ngay sau đó liền thấy Chử Thiếu Phong quả nhiên xoay người rời đi, không có lấy một tia do dự.

Trong lòng nổi lên chua xót, Lạc Phàm lắc lắc đầu, nhắc nhở chính mình không nên tiếp tục loạn tưởng. Nếu chỉ có ba tháng, như vậy y phải hảo hảo hưởng thụ chút thời gian ở bên Chử Thiếu Phong, không cần lại tự tìm buồn rầu.

Y ngồi dựa lưng vào ghế, cảm thấy có chút mệt mệt mỏi, nhắm mắt lại tính toán chợp mắt một cái. Cơn buồn ngủ đánh úp lại, ngay khi y thu dọn hành lý đi gặp Chu công, có người ở bên tai kêu tên của y.

“Lạc Phàm?”

Lạc Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mặt xuất hiện gương mặt có chút xa lạ, nhưng là nhìn kỹ một chút lại cảm thấy giống như từng gặp qua ở đâu rồi.

Người nọ hướng về phía y làm một cái tươi cười thật to, Lạc Phàm không ý thức vừa nhìn đến, giật mình.

Người nọ kinh hỉ nói: “Lạc Phàm, thật là cậu, vừa rồi nhìn thấy còn không dám nhận bừa.”

Lúc này Lạc Phàm vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không nhận ra người trước mặt là ai.

Gã đàn ông cũng không buồn bực, chỉ chỉ trỏ trỏ gương mặt tuấn tú của chính mình, cười nói: “Là tôi đây, nhớ không ra? Trần Gia Dự.”

Trần Gia Dự? Nghe thấy cái tên này, Lạc Phàm rốt cuộc nhớ ra người kia. Rất rất nhiều hồi ức nảy lên trong đầu, y biến sắc, rất nhanh lại khôi phục trấn định. Y mở miệng nói: “Hóa ra là cậu.”

Trần Gia Dự cười cười, chủ động ngồi xuống bên cạnh Lạc Phàm. “Vài năm không gặp, cậu không nhận ra tôi cũng là bình thường.”

Lạc Phàm khô khốc trả về một bộ mặt cười cười. Trần Gia Dự là đồng học thời cao trung của y, lúc ấy còn cùng người này có vài xích mích không thoải mái, cho nên gặp lại, Lạc Phàm cảm giác có chút xấu hổ.

Trần Gia Dự nhưng thật ra thực thản nhiên, gã nhìn thoáng qua Lạc Phàm còn đang truyền dịch, tỏ vẻ đau lòng: “Sinh bệnh gì? Tay bị chích sưng lên như vậy.”

“Không có gì, chút bệnh vặt mà thôi.” Lạc Phàm đáp lại rất là lãnh đạm.

Trần Gia Dự không thèm để ý, lại nói: “Chử Thiếu Phong đâu? Cậu sinh bệnh mà cậu ta cũng không tới chăm sóc?”

“A?” Hiển nhiên không nghĩ tới Trần Gia Dự sẽ hỏi chuyện này, Lạc Phàm sửng sốt, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại. Cũng phải, khi tốt nghiệp cao trung y và Chử Thiếu Phong đã là một đôi. Trần Gia Dự lúc ấy là anh em tốt của Chử Thiếu Phong, chuyện cần biết gã cũng biết. Vào Đại học, Trần Gia Dự còn tới trường tìm hắn, chỉ là sau lần đó không thấy gã xuất hiện nữa.

Thấy Lạc Phàm vẻ mặt ngây ngốc, Trần Gia Dự suy đoán nói: “Các cậu không phải là......”

Lạc Phàm vừa muốn trả lời gã, lại nghe thấy phía sau giống như có người đi tới, người tới trầm giọng chất vấn: “Mấy người đang làm gì?”

Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Chử Thiếu Phong.

Là người y cho rằng đã rời đi, Chử Thiếu Phong.

Lúc này Chử Thiếu Phong hai tay xách hai cái túi đứng trước mặt Lạc Phàm. Hắn một thân tây trang phẳng phiu, cầm bao lớn bao nhỏ trông có vẻ thập phần phá hoại hình tượng.

Trần Gia Dự ngồi một bên nhìn đến Chử Thiếu Phong, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi mà phá ra cười.

Chử Thiếu Phong sắc mặt khó coi, liếc nhìn Trần Gia Dự, “Cậu sao lại xuất hiện ở đây?”

Trần Gia Dự đứng dậy, cười nói: “Mới vừa về nước, không nghĩ tới vừa đến bệnh viện liền gặp phải hai người các cậu.”

Chử Thiếu Phong lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì cần nói, cậu có thể lăn.”

“Thật lãnh đạm.” Trần Gia Dự bĩu môi, “Bạn cũ khó có dịp gặp nhau một lần, đừng tuyệt tình như vậy chứ?” Dứt lời, Trần Gia Dự từ túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lạc Phàm, “Danh thiếp của tôi, có rảnh liên hệ.”

Sau đó hướng về phía Chử Thiếu Phong phất phất tay, “Như cậu mong muốn, tôi đây đi ngay.”

Trước khi rời đi, gã lại nói một câu, “Không nghĩ tới hai người các cậu đến giờ còn ở bên nhau, rất tốt.”

Nghe được những lời này, Chử Thiếu Phong hơi hơi cứng đờ, Lạc Phàm có chút xấu hổ. Chờ gã đi rồi, Chử Thiếu Phong đem đồ trong tay đặt lên ghế dài, sau đó lấy danh thiếp trong tay Lạc Phàm, xé nát. “Về sau ít cùng tên đó liên hệ.”

Lạc Phàm chưa nói cái gì, chỉ gật gật đầu. Y nhìn Chử Thiếu Phong, có chút kinh ngạc nói: “Anh không phải đi rồi sao?”

Chử Thiếu Phong ngồi xuống, lấy từ trong túi một ly sữa đậu nành ấm đưa cho Lạc Phàm. Lạc Phàm nhận lấy, nhìn Chử Thiếu Phong mặt mày lãnh lãnh đạm đạm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Y cười cười, ánh mặt trời buổi trưa trải trên hành lang, lắng nghe tiếng hô hấp của người bên cạnh, chỉ cảm thấy thời gian giống như chậm lại. Bọn họ đều còn sống, thật tốt. Cơ thể y còn mệt mỏi, ngáp một cái, đầu không tự giác dựa vào vai Chử Thiếu Phong, đã ngủ.

Chử Thiếu Phong không có đẩy y ra.

Ngủ sâu tỉnh giấc, Lạc Phàm đột nhiên cảm thấy một màn này dường như đã từng gặp.

Năm hai cao trung, trên sân thượng giờ nghỉ trưa, thiếu niên áo sơ mi trắng xoay người lại, sau khi nghe đoạn thổ lộ dài thật dài của y, chỉ lãnh đạm trả về một câu: “Nhàm chán.”

Lạc Phàm sững sờ ở chỗ đó, trong tay còn nắm tờ giấy Chử Thiếu Phong để lại cho mình.

—— Lạc Phàm, tôi thích cậu, nếu cậu cũng giống tôi, giờ nghỉ trưa tới sân thượng tìm tôi.

Cảm tình thầm kín bị phát hiện, người mày thích cũng thích mày, Lạc Phàm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cái loại tư vị ngọt ngào này. Cho nên khi y ngây ngốc bày tỏ với người ta, đến khi nhận lại một câu trả lời lạnh buốt, y nửa ngày không phục hồi nổi tinh thần.

Mãi đến khi cửa sắt phía sau bị đẩy ra, một đám người liền từ phía sau y nhảy tới, chỉ vào mũi y cười to chế nhạo: “Không lầm chứ Lạc Phàm! Mày thế mà thật sự yêu thầm Chử thiếu! Mày cũng không xem lại chính mình, mày xứng sao?”

“Chậc chậc, không nghĩ tới mày là tên đồng tính luyến ái, thật ghê tởm, da gà rớt đầy đất rồi.”

Y mới chậm rãi ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Đi đầu chế giễu y là Trần Gia Dự, lúc ấy là anh em tốt của Chử Thiếu Phong. Có thể cùng Chử Thiếu Phong trở thành bằng hữu, trong nhà đều phi phú tức quý. Mà Lạc Phàm lúc ấy chỉ là tiểu tuỳ tùng sau lưng Chử Thiếu Phong, là chân chạy vặt của mấy người Chử Thiếu Phong, Trần Gia Dự.

Tuy rằng cả ngày đi theo bên người Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm thật ra chưa từng chân chính tiến vào vòng luẩn quẩn của hắn. Không có ai thật sự để mắt Lạc Phàm, cho nên ngay khi biết Lạc Phàm thích Chử Thiếu Phong, Trần Gia Dự liền tính toán bày trò chỉnh y.

Để Lạc Phàm thấy rõ chênh lệch giữa y và Chử Thiếu Phong.

Lạc Phàm nhìn nhìn tờ giấy khiến y bị lừa, từng thật sự cho rằng đó là Chử Thiếu Phong để lại cho y, cho nên chính mình mới lâm vào tình cảnh khốn quẫn thế này.

Chỉ thấy Trần Gia huých tay Chử Thiếu Phong, cười ha hả: “Thế nào, tôi đánh cuộc thắng chứ hả?”

Chử Thiếu Phong diện vô biểu tình nhìn gã một cái, cái gì cũng chưa nói liền rời đi. Đi ngang qua Lạc Phàm, trong mắt một chút cũng không có y.

Tờ giấy trong tay Lạc Phàm chậm rãi rơi trên đất, dường như tất cả tình cảm ấp ủ bao lâu trong khoảnh khắc này đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.