Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 9: Chương 9: Tranh chấp




Nói nói, Lạc Phàm tránh khỏi ôm ấp của Chử Thiếu Phong, xoay người muốn rời đi.

Ai ngờ Chử Thiếu Phong thế nhưng trầm khuôn mặt, dùng sức mà túm lấy cổ tay Lạc Phàm, lực đạo lớn đến kinh người. Lạc Phàm ăn đau, cổ tay phải trắng nõn bị nắm thành vệt đỏ, y không dấu vết đem tay trái dấu sau lưng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Chử Thiếu Phong lại không đáp lời, chỉ là không hề chớp mắt nhìn y, trong ánh mắt tựa hồ có tức giận.

Lạc Phàm sửng sốt, không biết chính mình lại lúc nào chọc tới hắn. Muốn đem tay rút về, nhưng y càng giãy giụa, lực đạo giam cầm trên cổ tay càng lớn. Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong mắt đỏ bừng, chỉ cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng quen biết.

Kiếp trước khi y cùng Chử Thiếu Phong nói chia tay cũng là vào ban đêm như vậy, y kéo theo hành lý rời đi, Chử Thiếu Phong nắm chặt tay y không buông. Khi đó Chử Thiếu Phong là khóc đỏ mắt, mà hiện giờ Chử Thiếu Phong lại là giận đỏ mắt.

Lạc Phàm không biết hắn đang tức giận cái gì, tuy rằng cảm thấy ủy khuất, nhưng nhớ đến kiếp trước chính mình cư xử khốn nạn với Chử Thiếu Phong, y liền cảm thấy Chử Thiếu Phong đương nhiên là nên sinh khí.

Hai người cứ như vậy ở bên đường giằng co không dứt. Mãi đến khi có người qua đường dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá bọn họ, Chử Thiếu Phong lúc này mới buông lỏng tay, mở miệng nói: “Về sau, đừng như vậy.”

Lạc Phàm xoa nắn cổ tay xanh tím, không hiểu nổi ý tứ Chử Thiếu Phong.

Đừng như vậy, là đừng thế nào?

Không nên uống nhiều rượu? Không nên cùng Triệu Duệ hôn môi? Hay là không nên...... Lạc Phàm không dám tiếp tục nghĩ.

Chử Thiếu Phong không trở lại hội sở, hắn mang theo Lạc Phàm về nơi ở. Khi ngồi trên xe, Lạc Phàm nhận được điện thoại của Chu Sâm, bảo y mau lên mạng nhìn xem.

Lạc Phàm cầm di động vào web, vừa đăng nhập chính là bị các loại topic nhảy ra dọa, tất cả thế nhưng đều là ảnh chụp Nghê Gia Nhi cùng một vị doanh nhân đêm khuya ra vào khách sạn. Lạc Phàm cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong đang ngồi bện cạnh nhắm mắt dưỡng thần, an tâm rồi mới mở di động lên nhìn lại.

Kết quả phát hiện không chỉ là ảnh chụp, ngay cả video quay lại cảnh Nghê Gia Nhi trên phim trường động thủ động cước đánh người thế nhưng cũng có.

Lạc Phàm xem xem chốc lát, tâm tình phức tạp tắt di động, không cần hỏi cũng biết hết thảy chuyện này là do người bên cạnh làm.

Y cười cười, xem ra đêm nay sau khi trở về hẳn là phải hảo hảo báo đáp vị kim chủ này.

Lạc Phàm vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay ấm áp của hắn, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Chử Thiếu Phong thân mình hơi hơi cứng đờ, cũng không có đáp lại cái gì, cũng không có đẩy tay Lạc Phàm ra.

Về đến nơi, Chử Thiếu Phong vào thẳng phòng mình, Lạc Phàm cũng đi theo tắm rửa một cái, xong xuôi mặc áo tắm, nương cảm giác say còn chưa hoàn toàn thối lui, gõ gõ cửa phòng Chử Thiếu Phong.

Đi vào, Lạc Phàm liền chủ động ôm lấy Chử Thiếu Phong, hôn lên môi hắn. Chiếc áo tắm nhanh chóng bị lột bỏ, Chử Thiếu Phong đem y đè trên giường lớn mềm mại, môi dần dần hôn xuống. Ngay vào lúc này, Lạc Phàm đột nhiên duỗi tay chống lên ngực Chử Thiếu Phong, dùng sức xoay người đem cơ thể tinh tráng kia áp đảo dưới thân.

Chử Thiếu Phong dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn y, không nói gì.

Lạc Phàm khóa ngồi trên bụng Chử Thiếu Phong, tay có chút run rẩy. Nghĩ đến hành động mình sắp làm, sắc mặt u nháy mắt trở nên đỏ bừng. Việc như thế này trước kia vẫn luôn do người dưới thân chủ động, có đôi khi sẽ bị cưỡng bách dùng miệng, khi đó y còn đầy mặt không tình nguyện.

Nhưng hiện tại, y lại chỉ nghĩ hảo hảo bồi thường Chử Thiếu Phong. Đem tất cả hành động khốn nạn kiếp trước của y đều nhất nhất bồi thường. Ngay cả loại sự tình này, cũng muốn...... Lạc Phàm mặt đỏ lên, nương hơi rượu, y chậm chạp cúi đầu.

Động tác tuy rằng trúc trắc, Chử Thiếu Phong vẫn là bị làm cho sắc mặt ửng hồng. Phát tiết qua đi, Chử Thiếu Phong bắt lấy tóc Lạc Phàm, kéo y ngẩng đầu nhìn chính mình, âm thanh lạnh lùng nói: “Vì cái gì làm như vậy?”

Lạc Phàm khẽ cười nói: “Anh giúp tôi giải quyết chuyện Bội Bội, tôi không nên càng thêm dụng tâm mà hầu hạ anh sao?”

Đương nhiên, nguyên nhân này chỉ là một trong số đó.

Chử Thiếu Phong sau khi nghe xong, động tác cứng đờ, tay nắm tóc Lạc Phàm chậm rãi buông ra, lạnh lẽo cười với y: “Đi ra ngoài.”

Lạc Phàm sững sờ, trong miệng còn chút hương vị Chử Thiếu Phong lưu lại. Y không biết chính mình làm sai chỗ nào, là kỹ thuật quá kém sao? Cũng đúng, Chử Thiếu Phong mấy năm nay dạng người gì mà chưa chạm qua. Loại trình độ này của y còn non và xanh lắm. Lạc Phàm nhạt nhẽo cười cười, trong lòng nổi lên một trận chua xót, y đứng dậy xuống giường, nhặt lên áo tắm mặc vào, giống như chó nhà có tang rời khỏi phòng.

***

Buổi sáng, Lạc Phàm một đêm không ngủ nghe tiếng xe Chử Thiếu Phong rời đi mới chậm chạp ngồi dậy. Bởi vì đêm qua uống nhiều rượu, hiện tại y có chút đau đầu. Lúc bước xuống giường, còn chưa dẫm ổn, chỉ nghe rắc một tiếng, chân trái thế nhưng bị trật.

Cũng không biết là dính vận đen gì, Lạc Phàm khập khiễng đánh răng rửa mặt xong, chẳng có tâm tư ăn cái gì bữa sáng, trực tiếp tới công ty.

Xét thấy ngày hôm qua mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) bị điều tới làm trợ lý Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm tới công ty liền rất tự giác mà đi tìm hắn. Chỉ là trên đường đến phòng Boss, dọc đường đi luôn có người chỉ chỉ trỏ trỏ y, đã vậy còn nghị luận sôi nổi. Lạc Phàm khó hiểu, y có cái gì đẹp sao?

Nghĩ tới nghĩ lui đều chỉ có thể nghĩ đến đại khái là đang nói sự kiện đêm qua của Nghê Gia Nhi có liên quan đến Lạc Bội Bội đi, bằng không trừ cái đó còn có lý do gì hợp lý?

Vào phòng tổng tài, mấy vị trợ lý nhìn y như đang nhìn bệnh dịch, đầy mặt ghét bỏ, y mới biết có chuyện không đúng.

Lúc này Chử Thiếu Phong đã ở trong văn phòng, có điều không có chỉ thị gì Lạc Phàm cũng sẽ không thấy rảnh quá mà chủ động đi tìm hắn.

Nhàm chán ngồi vào vị trí, Lạc Phàm đang rảnh rỗi đến phát bực, lúc này Lạc Bội Bội nhắn cho y cái tin, hỏi y trưa muốn ăn gì.

Lạc Phàm thuận miệng nói mấy món ngày thường thích ăn, hỏi: “Muốn mời anh ăn cơm sao?”

Lạc Bội Bội trả lời: “Đang ở nhà nấu cơm, giữa trưa mang qua cho anh.”

Lạc Phàm cười cười, biết là bởi vì đã giải quyết được chuyện với Nghê Gia Nhi, Lạc Bội Bội tâm tình không tồi mới có thể khó có được tự mình xuống bếp. Nghĩ vậy, y lại thuận miệng điểm danh thêm vài món.

Lạc Bội Bội bất mãn, “Đòi hỏi nhiều như vậy a? Hơn nữa toàn yêu cầu mấy món ngày thường không thấy anh ăn.”

“Ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị.”

Buông di động, Lạc Phàm nhìn về hướng văn phòng Chử Thiếu Phong, đột nhiên nghĩ người kia buổi sáng ra khỏi nhà hình như cũng chưa ăn gì.

Có lẽ là do đêm qua uống rượu, sáng nay lại không ăn gì, Lạc Phàm lúc này thật sự cảm thấy có chút đói bụng. Nếu đợi đến giữa trưa, dạ dày y liền có chút không thoải mái. Y lục trong túi, phát hiện thế nhưng không mang theo thuốc dạ dày bác sĩ cho, y bất đắc dĩ đứng dậy, cầm cái cốc đi đến gian trà nước lấy chút nước ấm.

Nhưng khi đến gian trà nước, y dừng bước.

Nghe âm thanh từ trong truyền ra, cái tay giữ cốc trở nên trắng bệch.

Đồng sự bên trong đang nghị luận y. Lúc này y đã biết, rốt cuộc vì sao hôm nay bước vào công ty đã bị người chỉ trỏ.

“Nghe nói chưa, Lạc Phàm cùng Chử tổng thật ra có quan hệ không bình thường.”

“Thật hay giả, tôi nghe nói hôm qua Lạc Phàm từ văn phòng Chử tổng chạy ra quần áo bất chỉnh, có khi nào họ ở bên trong làm chuyện gì không thể cho ai biết?”

“Có khả năng, Chử tổng vừa tới AS liền điểm danh Lạc Phàm. Chậc chậc, thật không nghĩ tới a, Lạc Phàm thế mà là tên đồng tính luyến ái, thật ghê tởm.”

“Đồng tính luyến ái có sao đâu, giới giải trí còn thiếu đồng tính luyến ái sao.”

Nghe đến đó, Lạc Phàm nhịn không được, trực tiếp đi vào. Mọi người đang bàn tán sôi nổi nhìn đến Lạc Phàm tiến vào, toàn bộ biến sắc. Lạc Phàm nhìn cũng không nhìn một cái, đi thẳng qua lấy nước ấm. Mấy người khua môi múa mép kia thấy cũng ngại tiếp tục đứng đó, lục tục đi ra ngoài.

Lạc Phàm uống nước ấm, chỉ cảm thấy dạ dày càng ngày càng đau.

12 giờ trưa, Lạc Bội Bội quả thực xách theo đồ ăn đến công ty. Lúc này Lạc Phàm đang ngồi ở vị trí, một bàn tay bất động thanh sắc xoa xoa dạ dày, tay kia điều khiển chuột.

Lạc Bội Bội đem đồ ăn đặt trên bàn y, cười nói: “Đều là đồ anh yêu cầu, nhớ ăn hết đấy.”

Lạc Phàm gật gật đầu, trám thấm ra một tia mồ hôi. Nhìn cửa văn phòng đối diện vẫn đóng chặt, y xách cái túi, nói: “Bội Bội, tự ngồi chơi đi, anh đi vào một chút.”

“Ai!” Lạc Bội Bội còn chưa phản ứng lại đã thấy Lạc Phàm mang theo hộp cơm, đi đến gõ gõ cửa văn phòng tổng tài.

Bên trong truyền đến một tiếng thanh lãnh “Mời vào“.

Lạc Phàm đẩy cửa bước vào.

Chử Thiếu Phong ngẩng đầu liếc y một cái, nói: “Chuyện gì.”

Lạc Phàm đi qua đem đồ ăn đặt trên bàn trà, từ bên trong lấy ra mấy món Chử Thiếu Phong ưa thích, chẳng mấy chốc hương vị tràn ngập trong phòng. Lạc Phàm ngửi ngửi một chút, chỉ cảm thấy dạ dày càng lúc càng đau. Y lắc lắc đầu, đem đồ ăn bày biện đẹp đẽ, nói: “Còn chưa ăn cơm đi, tôi chuẩn bị mấy món, thừa dịp còn nóng mau ăn a.”

Chử Thiếu Phong buông văn kiện, đứng dậy đi tới. “Cậu thì sao?”

“Cái gì?” Lạc Phàm ngẩn người, đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận khắc khẩu, nghe thanh âm, y sắc mặt biến đổi, không lại cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Chử Thiếu Phong mà bước nhanh ra ngoài. Bên ngoài quả nhiên là Lạc Bội Bội đang cùng mấy nữ nhân viên xảy ra tranh chấp. Lạc Phàm sắc mặt trắng bệch đến gần hỏi: “Sao lại thế này?”

Lạc Bội Bội vẻ mặt phẫn nộ, chỉ vào mấy cô gái trước mặt nói: “Ca, bọn họ sau lưng anh nói bậy.”

Lạc Phàm nhìn mấy cô gái, khéo thay lại đúng là mấy người hồi sáng khua môi múa mép trong gian trà nước. Y kéo kéo Lạc Bội Bội, ý bảo cô không cần chấp bọn họ. Nơi này dù sao cũng là trước cửa văn phòng tổng tài, tranh chấp ở đây hẳn là không tốt lắm.

Cô gái nói chuyện thêm mắm dặm muối kia bị Lạc Bội Bội quăng một cái tát, lúc này cũng đang nổi nóng, thấy Lạc Phàm tựa hồ là tính toán một điều nhịn chín điều lành, được nước lấn tới châm chọc nói: “Tôi vừa rồi nói cái gì không đúng sao? Lạc Phàm, anh làm những chuyện dơ bẩn đó, đừng tưởng rằng không nói liền không ai biết. Công ty này còn bao nhiêu con mắt đang nhìn đây!”

Nữ nhân viên này cùng cao tầng có quan hệ thân mật, trước đây là thư ký của lão tổng, ở AS luôn luôn chanh chua kiêu căng ngạo mạn. Bị Lạc Bội Bội đánh mặt, cô ta như thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.

Lạc Phàm nghe xong, sắc mặt rất khó coi. Y đi đến trước mặt cô ta, lạnh giọng nói: “Xin hỏi tôi là làm chuyện gì không thể để người biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.