Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 40: Chương 40: Bắt cá




Bọn người Kim lái tàu lặn đi, không chỉ 1 chiếc.

Chạng vạng ngày hôm sau, Lục Áo bọn họ đã kết thúc 1 ngày công tác, mệt mỏi đi về nhà ăn ăn cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Người trong nhà ăn rất ít, Lục Áo mệt mỏi vô cùng, không muốn nói chuyện, chỉ ăn hết dĩa cơm chiên này đến dĩa khác.

Bọn họ đã ở trên biển hết 6 ngày, rau dưa tươi sống dự trữ trong phòng bếp không còn bao nhiêu, hiện tại bọn họ ăn chủ yếu là rau khô, đồ hộp, cá biển này nọ.

Hạng Hưng Xương không có cảm giác thèm ăn, qua loa ăn 2 dĩa rồi đi hút thuốc.

Đầu bếp làm cơm xong, đi ra nhìn thấy chỉ còn mình Lục Áo đang ăn, mặt mày hớn hở ngồi ở bên cạnh cậu, “Thế nào? Tay nghề của tôi được lắm phải không?”

“Được khỉ khô!” Hạng Hưng Xương ném hộp thuốc lá cho đầu bếp, “Chỉ là từ từ nấu chín thôi, chả có tí hơi chảo gì hết.”

“Đang ở trên biển mà, ai dám dùng bếp ga, dùng nồi điện xào thì chỉ có vậy thôi.” Đầu bếp lấy 1 điếu thuốc, dùng bật lửa, “Chỗ tôi như vậy còn đỡ, anh thử đi thuyền khác xem, coi thử họ ngày nào cũng cho anh ăn đồ hấp không.”

Hạng Hưng Xương liếc mắt nhìn anh ta, “Bọn tôi dám ăn, nhưng mà anh dám nấu như thế cho nhóm nghiên cứu không?”

Đầu bếp phẫn nộ, anh ta quả thật không dám, đám người nước ngoài này rất bắt bẻ, đừng nói là dùng đồ hấp qua loa đối phó, chỉ là ngày nào đó đồ ăn không đủ, bên trên cũng sẽ nói này nói nọ.

Hạng Hưng Xương quay đầu nhả khói, hỏi:“ Nói tới thấy lạ, sao hôm nay không thấy đám nghiên cứu kia vậy?”

“Hôm nay bọn họ ăn sớm, 4 giờ hơn đã ăn rồi, nếu không sao tôi nhàn nhã như vậy?”

Hạng Hưng Xương ngẩn ra, “Sao ăn sớm vậy, bọn họ đinh đi đâu?”

“Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Đầu bếp oán giận, “Ăn sớm như thế, nói không chừng tối nay bắt tôi nấu thêm bữa khuya cho họ.”

Lục Áo xử lý xong dĩa cơm cuối cùng, hỏi:“ Có phải cần làm hạng mục gì không?”

“Trời tối rồi, làm hạng mục gì chứ?” Đầu bếp thuận miệng nói 1 câu, lại sửa miệng, “Nhưng mà cũng không chắc nữa, buổi trưa tôi nghe thấy đám người nước ngoài này gọi điện thoại nói gì đó.”

Lục Áo cùng Hạng Hưng Xương liếc nhau, trong mắt của đối phương đều mang theo chút cảnh giác.

Vì đang ngoài biển nên điện thoại của họ không có tín hiệu, thứ duy nhất có thể gọi lên bờ chỉ có điện thoại vệ tinh.

Điện thoại vệ tinh đặt ở chỗ thuyền trưởng, bình thường không cho dùng riêng.

Hạng Hưng Xương giả vờ vô ý, “Đám người nước ngoài này sao mà nhiều chuyện vậy? Sắp phải về rồi, còn ra sức làm khổ nhau. Không biết là gọi cho ai? Chẳng lẽ là tình nhân?”

Đầu bếp cười hắc hắc, “Ai biết? Bọn họ có tiền mà cứ để họ giày vò đi.”

Ba người đang nói chuyện ăn cơm.

Một đội viên của Hạng Hưng Xương chạy qua đây, nhìn thấy đầu bếp thì dừng bước.

Động tác kia quá rõ ràng, đầu bếp không vừa lòng, “Sao hả người nào người náy cũng ra vẻ thần bí? Trốn tránh tôi hả?”

Đội viên mơ hồ nói:“Đại ca, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Hạng Hưng Xương đi qua vỗ vỗ vai anh, dẫn anh ra ngoài.

Đầu bếp bất mãn nhả khói, quay đầu nhìn Lục Áo, “Tôi nói nè thằng nhóc cậu ăn được ghê, đêm nay có cần làm bữa khuya cho cậu không?”

“Chừa cho tôi chút mỳ, tôi tự mình tới đây.” Lục Áo hỏi, “Tôi cũng đã lâu không gọi điện về, có thể đến chỗ thuyền trưởng mượn không?”

“Tôi thấy mong manh lắm. Không có chuyện gì cậu mượn điện thoại chi, đừng để lát hồi điện thoại thì mượn không được, mà còn bị thuyền trưởng chửi cho 1 tăng.”

“Gọi điện nói với anh tôi 1 tiếng, ngày mốt tôi về.”

“Chậc, cậu mới đi có mấy ngày, có gì đâu mà nói?”

“Lần đầu tiên đi xa như vậy, có chút nhớ nhà.”

“Lục Áo —”

Lục Áo đang nói chuyện, Hạng Hưng Xương vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu qua kia.

Đầu bếp nói thầm, “Hôm nay mọi người thực sự có chút kỳ quá nha, người nào người náy cũng thần thần bí bí.”

“Có thể là chuyện đàn ông với nhau, chén dĩa tôi để đây trước, đợi lát nữa về dọn. Đúng rồi, “Lục Áo từ trong túi áo lấy ra 1 hộp thuốc lá, “Vừa rồi họ cũng đưa cho tôi, tôi không hút, anh lấy đi.”

Đầu bếp mừng rỡ, lập tức nhận lấy, “Anh em tốt, đủ thành ý. Cậu đi giải quyết chuyện cậu, chén dĩa để tôi dọn.”

Lục Áo cũng không khách sáo, đơn giản cảm ơn, xoay người chạy về phía Hạng Hưng Xương.

Hạng Hưng Xương chờ cậu đi qua, lập tức giữ chặt cậu hạ giọng nói:“ Chết rồi, đám người Kim hình như biến vùng biển này có cá vây tay, lái tàu lặn đi bắt rồi.”

“Hiện tại?”

“Đúng, những nghiên cứu viên còn lại đang ở boong tàu, nghe nói đã lặn xuống hơn nửa tiếng rồi.” Hạng Hưng Xương hạ giọng, “Hiện tại làm sao đây, cá vây tay có phải sẽ bị họ bắt được thật không?”

Lục Áo nhíu mày, “Việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi, tôi muốn đi mượn điện thoại vệ tinh, thông báo cho phía cảnh sát ngành hàng hải.”

“Được, tôi đi với cậu, đến lúc đó để người bên cục cảnh sát đến bến tàu chặn bọn họ!”

Hai người nhanh chóng chạy tới chỗ thuyền trưởng mượn điện thoại vệ tinh.

Thuyền trưởng vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi xỉa răng, còn chưa nghe hết câu đã trừng mắt nhìn bọn họ, “Sắp về tới nơi rồi, các cậu còn muốn mượn điện thoại vệ tinh làm gì? Tưởng điện thoại nhà cậu hả?”

Lục Áo nhét 1 bao thuốc qua, “Tôi muốn gọi điện thoại nói cho anh tôi 1 tiếng, bảo anh ấy đợi tôi về.”

“Về tới thì gặp thôi, có gì đáng nói?”

Hạng Hưng Xương lấy ra cái bật lửa châm lửa, “Đại ca à, anh giúp đỡ đi, phí điện thoại tụi tôi ra.”

Thuyền trưởng vẫn không dễ bị dụ, “Này không liên quan đến việc ai trả tiền, là do công ty đã ra quy định, điện thoại vệ tinh không thể dùng cho việc riêng. Nếu tôi cho các cậu mượn, để người ta tra được, ngay tôi cũng sẽ bị liên lụy.”

Lục Áo lại nhét 1 gói thuốc qua, bên dưới gói thuốc là tờ 500 tệ.

Thuyền trưởng nhìn chằm chằm cậu.

Một hồi lâu, thuyền trưởng đưa điện thoại cho cậu, lầm bầm cảnh cáo nói:“ 1 phút.”

“1 phút đủ rồi.” Lục Áo cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài, thuyền trưởng vội vàng đuổi theo,“Ài, cậu nói chuyện ở đây luôn đi, chạy làm gì?”

Hạng Hưng Xương nhanh tay lẹ mắt, ngăn lại cơ thể đôn hậu của thuyền trưởng, “Cậu ta có chút thẹn thùng, nói không chừng không tiện để người ta biết việc riêng của cậu ấy.”

“Chuyện riêng gì?” Thuyền trưởng tức giận, “Sớm biết sẽ không cho các cậu mượn.”

Hạng Hưng Xương vội nói:“ Hút thuốc nào, chờ cậu ấy về rồi hẳn mắng.”

Lục Áo cầm điện thoại chạy ra ngoài, vừa chạy vừa bấm vào năm số đầu chuyên dụng của điện thoại vệ tinh này, rồi sau đó gọi thẳng vào điện thoại trong văn phòng bọn lão Trương.

“Alo —” Bên kia đã có người bắt máy, “Cho hỏi là ai vậy?”

“Tôi là Lục Áo.”

“À, Lục Áo, có chuyện gì không? Hay tìm ai?”

“Có, tôi muốn báo án, làm phiền mở ghi âm.” Lục Áo nhanh chóng nói,“Tôi đang ở trên thuyền khách Tây Loan 00265, trên thuyền có nghiên cứu viên nước U và nước R, mục tiêu của họ là bắt cá vây tay thuộc danh mục bảo vệ hàng đầu của nhà nước, hiện tại họ đã lái tàu lặn xuống đáy biển rồi.”

“Được, đã ghi lại hết.” Giọng nói của cảnh viên bên kia trở nên nghiêm túc, “Cậu có thể báo đại khái về tọa độ không?”

Lục Áo nhanh chóng báo tọa độ, bổ sung 1 câu, “Chúng tôi đại khái ngày mốt sẽ trở về.”

“Nhận được, chúng tôi sẽ phái thuyền chấp pháp theo về, cảm ơn sự phối hợp của cậu.”

Lục Áo cúp điện thoại, khi về, thuyền trưởng khịt mũi, “Hai phút.”

“Ngại quá, anh tôi có hơi lảm nhảm.”

“Cái đám người trẻ tuổi các cậu, chẳng thành thật chút nào.” Thuyền trưởng thu hồi điện thoại, vẫy tay đuổi như đuổi ruồi, “Được rồi, hết chuyện rồi, các cậu về sớm đi.”

Lục Áo và Hạng Hưng Xương đành phải đi ra.

Khi đi ngang qua boong tàu, bọn họ nhìn thấy nhân viên nghiên cứu nước R đang căng thẳng thao tác thiết bị.

Thấy Lục Áo và Hạng Hưng Xương, bọn họ không còn sự thân thiện của mấy ngày trước nữa, ngược lại còn lớn tiếng đuổi người, “Về đi, đừng nhìn!”

Hạng Hưng Xương nhíu máy, Lục Áo cho 1 ánh mắt ra hiệu, ý bảo anh ta đừng xúc động.

Nhân viên nghiên cứu thấy bọn họ còn chưa đi, một nhân viên nghiên cứu nam cao to khỏe mạnh bước qua, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm bọn họ, “Các người sao còn ở đây?”

Hạng Hưng Xương trợn mắt, ngang ngược nói:“ Sao hả? Lúc ký hợp đồng mấy người có nói rõ không được đi tới boong tàu hả?”

“Chúng tôi đang làm việc, sự tồn tại của các người là sự làm phiền nghiêm trọng đối với công tác của chúng tôi.”

“Bọn tôi cách mấy người xa như thế, thì sao có thể làm phiền được?”

Hạng Hưng Xương rất nhanh đã làm ầm ĩ với bọn họ, những đội viên đội lặn khác nghe thấy tiếng ồn, sôi nổi đi ra lên tiếng ủng hộ.

Lục Áo vừa nghe liền biết Hạng Hưng Xương là cố tình.

Bất kể đám nghiên cứu nói gì, anh ta nhất quyết không đi.

Những đội viên khác cũng không đi.

Mọi người đều biết tình hình nội bộ, tuyệt đối sẽ không để mấy người này bắt được tài nguyên của nước nhà ngay dưới mí mắt của mình.

Nữ nhân viên nghiên cứu từng nói chuyện qua với Lục Áo dùng bộ đàm gọi anh Ngô và những người khác tới.

Anh Ngô vội vã chạy tới, nhìn thấy tình huống liền hỏi:“Các người đang làm gì? Làm phiền nhân viên nghiên cứu được xem như là vi phạm hợp đồng.”

“Lúc trước ký hợp đồng không hề có quy định không được phép đứng trên boong tàu, cái này đâu thể xem là vi phạm?”

“Anh đây là già mồm át lẽ phải, có phải làm phiền hay không chẳng lẽ do các anh tùy ý quyết định hả?”

Hạng Hưng Xương không để ý đến gã ta, “Tôi mặc kệ, các người bảo tôi đi, tôi cứ đứng đây đó. Mắt chó nhìn người thấp, chẳng coi ai ra gì hôm nay tôi sẽ đứng hóng gió trên boong tàu này, các thử động tôi xem?”

Anh Ngô nhìn qua từng người 1, trên mặt lộ vẻ uy hiếp, “Các người thì sao?”

Lục Áo nói:“ Bên dưới rất ngột, chúng tôi ở đây hóng gió.”

Những người khác liên tục gật đầu tán thành.

Có đội viên nhỏ giọng nói:“ Chúng tôi chỉ hóng mát, lại không làm gì, các người hung dữ như vậy để làm chi?”

Một đám người mềm cứng không ăn, một hai phải ngồi ở đây, anh Ngô cũng hết cách, đứng 1 bên nhìn bọn họ.

Rất nhanh có người gọi thuyền trưởng tới.

Thuyền trưởng thấy cảnh này, lại thấy bọn Hạng Hưng Xương vẻ mặt kiên định, kết hợp với hồi chiều mượn điện thoại vệ tinh, trong lòng hiểu ra chút gì đó, khi giải hòa cũng chỉ một mực pha trò, bảo đôi bên đều nhường 1 bước.

Song phương hiển nhiên không chịu nhường.

Anh Ngô bất đắc dĩ, mang theo cấp dưới giằng co với họ.

Nhóm nghiên cứu viên căng thẳng thao tác thiết bị, trong 1 lúc không rảnh đếm xỉa đến họ.

Sắc trời các lúc càng tối, rất nhanh, ánh chiều tà đỏ rực triệt để rơi vào mặt biển, đám mây đỏ hồng trên đỉnh đầu cũng dần lui ra, đổi thành sao trời.

Hơn 8 giờ tối, bầu trời đã hoàn toàn biến thành trời đêm, Kim thao tác tàu lặn, chậm rãi nổi lên.

Bên nhóm nghiên cứu viên bộc phát một hồi reo hò, sôi nổi qua tiếp viện.

Anh Ngô cũng lập tức đi xuống hỗ trợ, chỉ huy thuyền viên dùng móc câu câu tàu lặn lên.

Đội viên đội lặn đi qua xem, rất nhanh đã bị họ đuổi đi.

Đám nhân viên nghiên cứu biểu hiện vô cùng vui vẻ.

Trên thuyền tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ đã có thu hoạch.

Hạng Hưng Xương đứng ở boong tàu, mắt lạnh nhìn.

Kim dưới sự giúp đỡ của trợ lý bước ra khoang điều khiển, xa xa nhìn về phía Lục Áo, ánh mắt đôi bên chạm trán nhau.

Nữ nhân viên bên cạnh gã hạ giọng, “Kim, hình như bọn họ phát hiện.”

“Đừng lo, đêm nay lập tức gửi đồ đi, bọn họ sẽ không tìm thấy bằng chứng.”

Bọn họ hạ thấp giọng nói chuyện, Lục Áo lại nghe thấy rõ ràng.

Hạng Hưng Xương nhìn 1 hồi, muốn vượt qua đám người nhìn thứ bọn họ bắt được, “Các người bắt thứ gì vậy? Có phải động vật được bảo vệ không? Đây là vùng biển của Hoa Hạ, các người không có quyền bắt động vật được bảo vệ!”

“Không phải, đây là một trong những mẫu vật cần phải có của chúng tôi.” Nghiên cứu viên không thừa nhận, “Các người quá nhạy cảm rồi.”

“Tôi đây yêu cầu các người mau cho chúng tôi xem thứ vừa bắt được, các người có dám không?”

“Thưa anh, đây là bí mật thương nghiệp của chúng tôi, yêu cầu này của anh là rất quá đáng.”

Hạng Hưng Xương nóng nảy, chỉ vào bọn họ, “Các người đang chột dạ! Có giỏi thì lấy thứ đó ra cho chúng tôi xem, có phải các người đã bắt cá vây tay không?!”

“Thưa anh, xin đừng cố tình gây sự, nếu như chúng tôi thật sự bắt được động vật thuộc danh sách bảo vệ, khi chúng tôi rời khỏi đây, tự nhiên sẽ bị hải quan kiểm tra, các người không có tư cách để yêu cầu chúng tôi làm vậy.”

Lục Áo nhìn đôi bên người tới ta đi, không làm ra động tác gì.

Kim nhắc tới đêm nay, cũng không biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì.

Lục Áo không biết bọn họ làm cách nào để trong đêm tối gửi đồ đi.

Hạng Hưng Xương náo loạn một lần, nhưng không tạo ra được kết quả.

Đôi bên giằng co đến hơn 10 giờ, Hạng Hưng Xương bọn họ cứng rắn đòi ở lại boong tàu.

Bên đội nghiên cứu cũng không để tâm bọn họ nữa, trực tiếp mang theo thứ bắt được trong tàu lặn về khoang của bọn họ.

Hạng Hưng Xương vài lần dẫn người muốn mạnh mẽ cướp lại, đều bị ngăn cản.

Bọn họ dùng lưới đánh cá gói kín kỹ càng, ai cũng không nhìn ra được thứ bên trong rốt cuộc là gì.

Chỉ có Lục Áo có thể xa xa cảm giác được, đó quả thật chính là cá vây tay.

Hạng Hưng Xương bọn họ tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cũng cảm thấy đúng là nó, càng thêm không chịu thỏa hiệp.

Đêm đó mọi người ai cũng không về khoang tàu ngủ, trông coi ngay trên boong tàu.

Lục Áo cũng ở trên boong tàu.

Hạng Hưng Xương bọn họ biết dùng điện thoại vệ tinh lặng lẽ báo cảnh sát, đợi đến khi bên cục cảnh sát tới sẽ hết chuyện, cho nên cũng không quá căng thẳng.

Mọi người ở trên boong tàu cắn răng trông chừng, buồn ngủ muốn chết, nhưng lại nhắc nhở lẫn nhau, không được ngủ quên.

Thời gian dần dần đến nửa đêm, mọi người cuối cùng cũng chịu không nổi mà ngủ thiếp đi, có vài người còn gáy khò khò.

Lục Áo cũng rơi vào giấc ngủ, cậu đang ngủ, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một chiếc thuyền khác có kích thước không thua chiếc này của bọn họ đang tới gần.

Những chữ nước ngoài trên thuyền lớn này dù cho dưới ánh sao, cũng có thể thấy được rõ ràng.

Lòng dạ Lục Áo chợt nặng.

Cuối cùng cậu cũng đã hiểu vì sao đám người này không sợ, thì ra là có người tới chi viện!

- ------

Xl mấy bạn nha, tuần này mình đăng trễ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.