Lục Áo ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn kia.
Chiếc thuyền lớn càng lúc càng gần, đại khái chỉ còn 2 hải lý.
Lúc này thuyền dừng lại, hình như đang đợi gì đó.
Lục Áo tai thính, nghe thấy trong thuyền chỗ mình cũng có giọng nói.
Cậu đứng dây đi tới lan can nhìn xuống dưới, chỉ thấy boong tàu của tầng dưới, Kim và nữ nghiên cứu viên kia không biết đã thức dậy từ khi nào.
Kim xách 1 cái thùng to mang theo nữ nghiên cứu chạy xuống.
Lục Áo nhìn chằm chằm họ.
Đuôi thuyền này có buộc 1 chiếc ca nô, xem ra hai người họ định dùng ca-nô đến lên chiếc thuyền kia.
Kim cũng không biết làm sao lại phát hiện cậu, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn.
Lục Áo đứng trong bóng đêm đối mặt với Kim.
Trên mặt Kim đã không còn sự niềm nở và thân thiện nữa, giữa đêm khuya trông gã như một con thú to lớn lại nguy hiểm.
Lục Áo không chút biểu cảm.
Kim cười cười nhìn cậu, đưa tay vẫy vẫy, xem như chào hỏi, trong đó lại bao hàm chút ý tứ thắng lợi.
Khi gã vươn tay ra, Lục Áo có chú ý tới trên tay gã có 1 vật đen nhỏ, hình như đang cầm gì đó, nhìn kỹ lại, cậu mới phát hiện đó là một cây súng.
Nữ nghiên cứu viên bên cạnh cũng nhìn qua, giơ súng ngắn trong tay lên, nhắm vào Lục Áo.
Lục Áo không bị họ dọa sợ, nhưng cũng không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý muốn đánh thức đồng nghiệp bên cạnh.
Nhóm người này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của Lục Áo, không nên gọi bọn Hạng Hưng Xương dậy.
Kim quay đầu nói gì đó với nữ nghiên cứu.
Gã nói bằng tiếng nước Y, Lục Áo nghe không hiểu.
Cô ta nghe xong, buông súng ngắn xuống, quay đầu tiếp tục sóng vai với Kim đi xuống dưới.
Bọn họ thong dong cầm thùng trong tay đặt lên ca nô, lại khởi động ca nô, chạy về phía thuyền kia.
Lục Áo nhìn bọn hắn chằm chằm.
Kim vẫy tay với Lục Áo, không biết là đang trào phúng hay đang tạm biệt.
Trong lòng Lục Áo xuất hiện 1 luồng sát ý.
Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Thuyền của bọn họ đang lênh đênh trên biển lớn, bốn phương tám hướng đều là biển.
Lục Áo nhớ tới ngày đó Tống Châu dạy cậu cách làm mưa, dạy cậu cách kéo mây đến, dạy cậu cách liên kết với những giọt nước trong đám mây.
Nơi này không có mây, nhưng nước thì nhiều vô số kể.
Ý thức của cậu trôi trên biển, có vô số những giọt nước vừa nhẹ lại vừa nhỏ, dựa vào sức gió mà bay lên, trải lên mặt biển một lớp lụa mỏng.
“Kim.” Ca nô vừa chạy không bao lâu, nữ nghiên cứu viên đột nhiên cảm thấy bất thường, giọng cô ta khẽ biến, “Sương mù.”
Kim nhìn xung quanh, sương mù màu trắng ngà chậm rãi tụ họp, lúc mới bắt đầu không quá để tâm, nhưng chỉ qua thời gian ngắn, những màn sương này càng lúc càng đậm, càng lúc càng dày.
Trong lòng Kim có dự cảm không tốt, gã quay đầu nhìn về phía chiếc thuyền.
Lục Áo vẫn đứng ở trên boong tàu, từ từ biến thành 1 bóng đen nhỏ.
Nữ nghiên cứu la lên:“ Không được rồi, sương mù càng lúc càng lớn, chúng ta lái thuyền chậm 1 chút.”
Đang lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay họ vang lên.
Nữ nghiên cứu nghe máy, bên kia đầu dây la lớn:“Catherine, sao các người còn chưa tới?!”
“Sương mù.” Nữ nghiên cứu nói:“ Chúng tôi buộc phải giảm tốc, các người đợi chúng tôi 1 chút.”
“Không! Tăng tốc nhanh lên!” Kim rống to, đẩy cần gạt động cơ lên mức cao nhất.
Thị lực của gã siêu việt đã nhìn thấy, phía sau người thanh niên Lục Áo nhiều thêm 1 cái bóng đen.
Bóng đen kia như thể ôm chằm lấy cậu ta, khi bóng đen kia càng lúc càng rõ nét, sương mù bên họ cũng càng lúc càng đậm.
Người trong điện thoại vệ tinh cũng hô to:“ Các người nhanh 1 chút, nếu như chậm hơn nữa, chúng ta sẽ bị sương mù bao vây trong vùng biển này.”
“Đang làm đây.” Giọng nói Kim coi như bình tĩnh, “Chuẩn bị chi viện.”
“Chuẩn bị xong rồi, thùng nước đã có, kho ướp lạnh cũng có, chờ cá vây tay Hoa Hạ của các người.”
“Chúng tôi sắp tới rồi....”
Lời nói của gã còn chưa dứt, điện thoại vệ tinh két 1 tiếng, bỗng nhiên không còn nghe thấy âm thanh nữa.
Gã liên tục nói:“ Alo alo!”
Đầu dây bên kia yên tĩnh, như thể thứ họ cầm trên tay là 1 cục gạch.
Nữ nghiên cứu lo lắng nhìn khắp nơi.
Sương mù màu trắng dày đặc không biết từ khi nào đã vây quanh bọn họ, trong bóng đêm, những đám sương trắng này bị nhuộm lên 1 lớp màu xám không rõ ràng.
Cô ta cau mày lại, ánh đèn màu da cam vô cùng ảm đạm, tầm nhìn trở nên vô cùng hạn hẹp.
Những thứ xung quanh như thể tan biến, Kim biến sắc, tắt động cơ đi.
Ca nô của họ dừng lại, trông như 1 chiếc lá to trôi nổi trên mặt nước.
“Tại sao lại như vậy?” Catherine ôm cánh tay, lòng đầy sợ hãi.
Hiện tại cô ta biết xung quanh có 2 chiếc thuyền lớn, nhưng lại không biết thuyền ở chỗ nào, lỡ đâu họ va vào chiếc thuyền nào đó hoặc hai chiếc thuyền áp sát vào nhau, vậy bọn họ sẽ bị kẹt ở giữa, chờ đợi họ chỉ có cái chết.
Kim ngạc nhiên nghi ngờ, “Vừa nãy tôi trông thấy phía sau Lục Áo có một bóng đen.”
Lục Áo dùng hết sức tạo ra 1 màn sương mù.
Chờ khi sương mù bắt đầu lan ra, toàn thân cậu mềm nhũn, 1 chút hơi sức cũng không còn.
Cậu lảo đảo về sau vài bước, lưng đột nhiên chạm phải một thứ vừa rộng lớn lại ấm áp.
Lục Áo ngửi được mùi hương của người phía sau, “Tống Châu....”
Cậu thả lỏng dồn hết sức nặng lên thân thể người đằng sau, nỉ non hỏi:“ Sao anh lại ở đây?”
“Cảm nhận được sự dao động của cậu.” Tống Châu dìu cậu ngồi xuống, lấy ra một lọ chất lỏng đút cậu uống, “Đừng nói, trước uống chút nước.”
Chất lỏng này lạnh lẽo lại hơi ngọt, Lục Áo nuốt xuống, cổ họng khô đến sắp bốc khói được xoa dịu.
Uống nước xong, Lục Áo cuối cùng cũng sống lại, hỏi:“ Đây là gì vậy?”
“Linh tuyền ở một nơi nào đó của Tống Châu cổ.”
Tống Châu hỏi:“ Mệt không? Có muốn về nghỉ ngơi 1 lát?”
“Bọn họ —” Lục Áo muốn hỏi đám người Hạng Hưng Xương, quay đầu thì thấy tất cả mọi người đều đã ngủ say, cả đám ngáy khò khò, giống như 1 bản giao hưởng.
Bọn họ ngủ ngon như vậy, Lục Áo cũng bị họ truyền nhiễm sự buồn ngủ.
Tống Châu nói:“ Về ngủ đi, người xung quanh đều đã ngủ hết rồi.”
Lục Áo nhìn màn sương mù, “Bao gồm chiếc thuyền đối diện?”
“Ừ, bọn họ đang ngủ, máy móc cũng không hoạt động, sẽ không chạy thoát được.”
Lục Áo đứng dậy nhìn sương mù gần như vô biên vô hạn, “Đây là do tôi làm sao?”
“Không, cậu khởi đầu, tôi giúp cậu làm bổ sung 1 chút.” Tống Châu nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười, “Trải qua lần này, cậu hẳn là sắp học được cách làm mưa rồi.”
Lục Áo nghe vậy không khỏi hồi tưởng lại cảm giác huyền diệu khi có vô số giọt nước nhẹ nhàng bay bổng, hiện tại cậu còn đang đắm chìm trong cảm giác đó, không thoát ra được.
Nghỉ ngơi một hồi, Lục Áo đứng dậy, vẫn muốn làm chuyện chính trước, “Vừa khéo thuyền trưởng cũng đang ngủ, tôi đi mượn điện thoại gọi cảnh sát.”
“Tôi đi với cậu.”
Lúc chạng vạng cậu đã gọi điện một lần, lúc này khi muốn dùng lần nữa, khỏi phải nói có bao nhiêu quen tay.
Cậu gọi điện đến cục cảnh sát hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh, báo cáo bọn người Kim lén săn cá vây tay, hơn nữa còn mang theo súng ngắn.
Người của cục cảnh sát quen biết cậu, nói cho cậu biết, “Đội trưởng đã dẫn người đuổi theo ngay trong đêm rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Lục Áo bổ sung, “Hiện tại có 1 chiếc thuyền có kích cỡ không thua gì chúng tôi tới chi viện cho bọn Kim, người trên thuyền có thể cũng mang theo vũ khí, nhân lực và hỏa lực mà đội trưởng Trương mang tới có đủ không?”
Cảnh sát nghe điện thoại không quá hiểu rõ tình hình, nghe vậy vội nói:“ Tôi sẽ báo ngay cho cấp trên, cảm ơn tình báo của cậu.”
“Không có gì. Hiện tại chỗ chúng tôi đang có sương mù, thuyền bên kia hình như cũng bị vây trong đó, nhưng không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
“Được, tôi sẽ báo cáo.” Cảnh sát nói:“ Làm phiền cậu bảo trì liên lạc.”
Lục Áo cúp máy, dứt khoát không ngủ, ngồi bên cạnh Tống Châu trên boong tàu.
Hai người rất hiếm khi cái gì cũng không làm, chỉ ngồi dựa vào nhau nói chuyện.
Khi sương mù nổi lên đã là sau nửa đêm, Lục Áo cảm giác không được 1 hồi, ở phía xa xa mặt trời đã ló đầu dậy.
Trời sắp sáng.
Không bao lâu nữa, trời sẽ sáng hẳn, những người khác trên thuyền sắp thức dậy.
Tống Châu nâng mắt nhìn phía xa xa, nói:“Cảnh sát đến rồi, tôi về trước, cậu trở về rồi chúng ta sẽ cùng trò chuyện.”
“Được.” Lục Áo có chút lưu luyến, “Khi anh về cẩn thận một chút.”
Tống Châu vẫy vẫy tay, bóng hình từ từ nhạt đi rồi biến mất.
Lục Áo tựa vào lan can, gió biển của sáng sớm mang theo chút mùi tanh thổi tung tóc cậu.
Cậu ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời có chút trong xanh, hai mắt nheo lại, có chút mờ mịt.
Cho dù biết rất nhanh sẽ gặp lại, nhưng khi cậu thấy Tống Châu biến mất trong lòng lại khổ sở khó hiểu.
Trời càng lúc càng sáng.
Phía trước Lục Áo vẫn là sương mù dày đặc, phía sau là một mảng trời trong xanh dị thường, một chút dấu vết của sương mù cũng không có.
Khi trời dần sáng, điện thoại vệ tinh Lục Áo đặt bên cạnh vang lên.
Cậu nghe máy, bên kia đầu dây là một giọng nói xa lạ, “Lục Áo, chào cậu, tôi là Lộ Thành Ấm thuộc hạm đội thứ ba của biển Kiềm Minh, chúng tôi sắp đến xung quanh mục tiêu, xin báo cáo tọa độ lần nữa.”
Lục Áo báo tọa độ nói:“ Xung quanh biển đang có sương mù, các anh hãy chú ý an toàn.”
“Nhận được, làm phiền cậu chờ tại chỗ đồng thời tiếp ứng cho chúng tôi.”
Đôi bên cúp máy, không một lát, Lục Áo nhìn thấy ở đường chân trời có 1 chiếc thuyền cực lớn tới gần.
Lục Áo cởi áo khoác, dùng sức vẫy.
Lúc này, không biết có phải cảm giác được động tác của cậu không.
Hạng Hưng Xương bọn họ cũng từ từ tỉnh dậy.
Mọi người xoa xoa hai mắt ngái ngủ, khó tin bản thân lại có thể ngủ say như chết trong tình huống căng thẳng như vậy.
Lúc này sương mù chậm rãi tan đi, khi chiến hạm chạy đến, sương mù đối diện cũng đã tan gần hết.
Người trên chiến hạm đầu tiên nhất là phát hiện chiếc thuyền cá chưa báo cáo đã xông vào vùng biển Hoa Hạ.
Người trên thuyền kia cũng vừa mới tỉnh lại, bị quân đội Hoa Hạ đột kích, đúng lúc bắt ngay tại trận.
Về phần Kim và Catherine trên ca nô, dưới sự vây quanh của vài chiếc thuyền nhỏ chở quân nhân, đã sớm giơ tay đầu hàng.
Catherine vẻ mặt xám trắng, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng, khi bị bắt trong miệng còn liên tục nói có ma.
Người lính bắt giữ cô ta nghe thấy khẩu âm nước U mơ hồ của cô, không chút khách sáo quát:“ Thành thật một chút! Trong lòng có quỷ mới thấy đâu đâu cũng có ma quỷ.”
Chiếc thuyền bên Lục Áo cũng có mấy chục người lính đi lên.
Thuyền trưởng từ sớm đã ngoan ngoãn phối hợp đi điều tra.
Hạng Hưng Xương nhìn thân binh từ trên trời rơi xuống này, khó có thể tin, “Sao mà nhanh dữ vậy?”
“Cấp trên có hứng thú với thế lực nước ngoài trong lần này, vừa nhận được tình báo chúng tôi đã lập tức chạy tới.” Lão Trương bước nhanh tới chỗ Lục Áo bắt tay với cậu, “Được nha, Lục Áo, cậu lại lập công to rồi.”
Lục Áo cả đêm không ngủ, hơn nửa đêm phải tạo một màn sương mù lớn, tiêu hao cực lớn, nghe vậy xua tay, “Tôi lại không muốn gặp phải loại chuyện này.”
“Ha ha ha, gặp phải cũng không sao cả, kịp thời báo cho chúng tôi biết là được.” Lão Trương quen với Lục Áo, tiết lộ thêm 1-2 câu, “Vừa rồi người trên thuyền bên kia truyền đến tin tức, lần này thu hoạch được không ít thứ tốt, trong đó còn có một vài thiết bị tinh vi mà nước U cấm xuất khẩu. Có thể có thu hoạch này, cậu cầm chắc công đầu.“.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Lão Trương hăng hái, cực kỳ vui sướng, thấy Lục Áo sắp đứng không vững, vỗ vỗ cậu nói:“ Cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa người của chúng ta kiểm kê xong sẽ gọi cậu qua phối hợp điều tra.”
Lục Áo cũng không khách sáo với anh ta, “Tôi đi ngủ trước.”