Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 5: Chương 5: Công cụ




Lục Áo và Điền Minh Chí bọn họ đi biển câu cá đại khái câu 1 tuần.

Cậu câu cá cực kỳ thuận tay.

Đồng thời, cậu và bọn họ còn thử dùng lưới để bắt cá, cũng thử tự mình xuống biển bắt, thu hoạch không tồi.

Trong khoảng thời gian này, bình quân mỗi ngày đều có thể thu nhập gần 2000 tệ, cho dù trừ đi tiền xăng dầu, tiền mồi tiền thuế v.v, mỗi ngày lời được cũng khoảng 500-600 tệ đủ cho cậu ăn cơm rồi.

Hôm nay thứ 6, câu xong cá thì kết thúc công việc, trước khi tạm biệt nhau, Lục Áo nói với Điền Minh Chí bọn họ:“Tuần sau tôi không tới câu cá nữa.”

“Hửm????” Hồ Tinh Tân phản ứng mạnh nhất, dựng thẳng thắt lưng, ánh mắt mở to nhìn Lục Áo, “ Đừng mà, sao vậy?”

“ Tôi phải về quê.”

Bọn họ đã từng thảo luận về quê của Lục Áo.

Quê của Lục Áo ở thành phố biển Kiềm Vĩnh, chỗ đó ít người, tài nguyên biển phong phú, mỗi năm đều có không ít người thích câu cá đi đến đó câu.

Nếu chỉ bắt cá mà nói, quả thật quay về chỗ đó tương đối thuận tiện.

Hồ Tinh Tân không cam lòng, “Lục thần, ở đây không được sao? Chúng ta nhiều người như vậy, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Cậu về quê, chỉ có một thân một mình, ngay cả 1 người để nói chuyện cũng không có, cô đơn biết bao.”

Lục Áo lắc đầu, “Tôi quyết định rồi.”

Lục Áo không nói nhiều, trước nay luôn nói một không hai, lời này vừa nói ra, mấy người Hồ Tinh Tân đều biết đã không còn đường để thuyết phục.

Trần Thăng Vinh vỗ vỗ vai cậu, “Về quê cũng tốt, tài nguyên ngư nghiệp phong phú, mức sống thấp, hoàn cảnh cũng tốt hơn ở đây.”

Lục Áo gật đầu, “Mấy ngày nay cảm ơn mọi người đã chăm lo, đợi lát nữa tôi mời mọi người uống rượu.”

Buổi chiều ngày hôm đó, sau buổi đi biển, Lục Áo đặc biệt mời ba người đi một quán rượu giá cả bình dân của thành phố, kêu rượu và đồ ăn.

Ba người Điền Minh Chí uống say mèm, vô cùng chán nản.

Sau khi có Lục Áo gia nhập đội thuyền của bọn họ, nhân sinh của bọn họ như đã bật chế độ thuận lợi — đi biển câu cá luôn có chiến lợi phẩm, rút hố nước cũng xuất hiện mấy con hải sản quý, fan theo dõi tăng mạnh, trang web còn đề cử bọn họ ở đầu trang.

Mắt thấy sự nghiệp sắp bay cao, nhưng người quan trọng nhất lại muốn rời khỏi, hỏi sao không khiến người ta cảm thấy chán nản.

Đáng tiếc Lục Áo chưa bao giờ nói qua muốn gia nhập bọn họ, lại đã hạ quyết tâm, bọn họ cũng không dám khuyên thêm nữa.

Sau khi tạm biệt Điền Minh Chí bọn họ, tâm tình của Lục Áo cũng không phải rất tốt.

Buổi tối về nhà, cậu nằm ở trên sân thượng lầu 3 ngắm sao trời, ngắm tới hơn nửa đêm.

Mấy ngày qua, cậu một mực trốn tránh, cũng không dám biến trở về thằn lằn, cho dù là 1 chút dấu hiệu muốn biến thân cũng sẽ cố gắng ngắt ngang nó.

Cho dù như vậy, trong lòng cậu vẫn rất rõ, cậu đã không còn là nhân loại, cậu hiện tại là một con thằn lằn thuộc về biển cả, cậu nhất định phải tìm một nơi có ít dấu vết của con người, nhìn thẳng vào sự khác thường của bản thân.

Ngày hôm sau, Lục Áo gọi điện cho bạn thân làm nghiên cứu sinh ở thành phố này là Cát Nhiễm Châu, hẹn anh ta đi ăn 1 bữa.

Cát Nhiễm Châu cho rằng chỉ là một lần hẹn ăn cơm bình thường, sau khi nhận được điện thoại ánh mắt phát sáng, “Được á, ở đâu?”

“Đi cái quán lề đường mà chúng ta hay đi.”

“Giữa trưa hay buổi tối?”

“Buổi tối đi, buổi tối rãnh rỗi, có thể nói chuyện lâu 1 tí.”

“Được, vừa lúc tôi viết xong luận văn của hôm nay sẽ ra tìm cậu.”

Cát Nhiễm Châu là nghiên cứu sinh của thành phố, bài vở không quá nặng, đi ra cũng tiện.

Vào lúc ban đêm, Cát Nhiễm Châu mang sandal mặc quần cộc đi tới, vừa tới ghế lô đã thấy Lục Áo đứng dậy, buột miệng thốt ra, “Đm, sao cậu lại cao lên thế?”

Cát Nhiễm Châu là người có thân hình mập mạp da trắng, thân cao 1m74, lúc này mới tới cái mũi của Lục Áo.

Thật sự bị tổn thương lòng tự ái.

Lục Áo gật đầu, mấy ngày nay cậu không có đo lại chiều cao, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được bản thân lại cao thêm 1 chút, mấy cái quần của cậu đều ngắn hết rồi.

Cát Nhiễm Châu đặc biệt hâm mộ nhìn đôi chân thon dài của cậu, lại nhìn cơ thể gầy nhưng đầy sức bật cộng thêm vòng eo săn chắc, trông như thiếu niên bức ra từ truyện tranh, “Giờ cậu mà debut làm người mẫu cũng dư xăng nha.”

Lục Áo lười để ý những lời này của anh ta, lập tức ngồi xuống nói:“Tôi đã kêu trước vài món rồi, cậu xem còn muốn ăn cái gì nữa không?”

“Để tôi xem, cá bơn hấp, sườn heo muối tiêu, thịt bò xào, vịt om bia, cá hố chiên giòn, hàu sống nướng than*....Cậu gọi hết 12 món ăn, hơn phân nửa đều là thịt, 2 chúng ta sao mà ăn hết?”

“Ăn hết.” Lục Áo uể oải, “Ăn không hết thì gói lại mang về.”

“Chậc chậc, được thôi.” Cát Nhiễm Châu nói thầm một tiếng, đôi mắt đánh giá nhìn lục Áo, “Hiện tại tôi không còn cảm thấy cậu nên làm người mẫu nữa, chỉ bằng vào sức ăn của cậu, cho dù cậu có làm người mẫu, qua chẳng được mấy hôm thì biến thành người mẫu big size.”

Lục Áo lời ít mà ý nhiều, “Cơ thể đang phát triển.”

Cát Nhiễm Châu vừa định nói cậu đã 24 tuổi rồi, còn phát triển cái khỉ gì.

Nhưng nghĩ tới cái chiều cao như nấm mọc sau mưa, liền nuốt lời định nói xuống, vô cùng thương cảm khép lại thực đơn.

Có vài người bạn, trời sinh là để nghiền ép bạn.

Mấy món mà Lục Áo đã kêu trước đó, rất nhanh đã được dọn lên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Lục Áo nói:“ Cái siêu thị nhỏ tôi cho người khác thuê rồi, căn nhà thì không, đây là chìa khóa, nếu có rãnh thì cậu để ý giúp tôi.”

“Đợi chút!” Cát Nhiễm Châu không nhận chìa khóa trong tay cậu, khiếp sợ nhìn chằm chằm cậu, “Cái siêu thị của cậu không phải rất tốt sao? Ngay cả X Khách Long buôn bán cũng không tốt bằng nhà cậu? Cho người ta thuê làm gì?”

“Không có khoa trương đến vậy, thu nhập cũng bình thường thôi.” Lục Áo nói:“ Tôi mấy ngày nay đi theo người ta ra biển câu cá, thu nhập không tệ nên muốn đổi nghề.”

“Ai, không thể nói như vậy, ngư dân không phải ai cũng có thể làm được.” Cát Nhiễm Châu vẻ mặt nghi ngờ, “Làm ngư dân dựa vào kỹ thuật kiếm ăn. Mùa vụ gì, hải lưu ra sao, dùng lưới cá gì, đều cần chú ý, huống chi cái nghề này rất quan trọng vận may, thuế lại cao như vậy, ngày kiếm được nhiều, ngày kiếm ít, áp lực lớn lắm.”

Lục Áo nói:“ Trong lòng tôi có tính toán.”

Lục Áo tốt xấu quê nhà ở làng chài nhỏ, đương nhiên biết muốn theo cái nghề này cần có kỹ thuật.

Ở dưới trạng thái thằn lằn, kỹ thuật bắt cá của cậu rất tốt.

Ít nhất, 2 ngày trên đảo hoang kia, cậu chưa từng bị đói.

Cát Nhiễm Châu không biết nên khuyên cậu thế nào, trên mặt có chút lo âu.

Sau một lúc lâu, Cát Nhiễm Châu nhận cái chìa khóa, hỏi:“Siêu thị cho ai thuê vậy, đáng tin không?”

“Đáng tin, là hàng xóm lâu năm.”

Siêu thị của Lục Áo ở ngay giao lộ khu dân cư, hàng hóa đầy đủ, giá cả phải chăng, danh tiếng rất tốt. (Giao lộ: giống ngã 3 ngã 4 bên mình)

Cậu muốn nhanh về quê nên ra cái giá rẻ hơn so với thị trường,

Buổi sáng cậu vừa dán giấy cho thuê, còn chưa tới buổi trưa, đã có một hàng xóm tới thuê.

Siêu thị của Lục Áo diện tích hơn 160m2, tiền thuê 1 năm 80.000 tệ, đối phương còn tiện thể mua hết những hàng hóa còn dư,kệ hàng, tủ lạnh v.v.

Lục Áo ra giá cũng không mắc, những món hàng second hand chỉ cần 60.000 tệ.

Đối phương vô cùng vui vẻ kiểm kê hàng, buổi trưa cùng ngày ký hợp đồng với Lục Áo, sau đó đi đến các ban ngành liên quan làm thủ tục.

Cát Nhiễm Châu nghe cậu nói xong, liền trả lời:“ Có người đáng tin thì tốt rồi.”

“Ừ.” Lục Áo nói với anh ta 1 tiếng, “Tôi tính ngày mốt về quê.”

Cát Nhiễm Châu khó tin, “Nhanh vậy?!”

Hỏi xong anh ta có chút không nỡ lại hỏi thêm 1 câu, “Không thể ở thêm 1 đoạn thời gian sao?”

Lục Áo nâng ly chạm nhẹ vào ly của anh ta.

Đây có nghĩa là không thể.

Bữa cơm này Cát Nhiễm Châu ăn đến mày chau mặt ủ.

Lục Áo cũng quá bướng bỉnh rồi, trên lại không có trưởng bối, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể khuyên được.

Lục Áo cũng biết anh ta không yên tâm, nhưng mà có quá nhiều chuyện khó nói.

Trong nhà thu xếp ổn thỏa, Lục Áo đánh tiếng với Điền Minh Chí bọn họ, trực tiếp về quê.

Buổi sáng 7 giờ cậu từ nhà xuất phát, trước tiên ngồi xe ô tô tới tỉnh lị Tân Lục châu, đến nhà ga thì chuyển sang xe lửa.

Xe lửa chạy như bay suốt 3 tiếng thì đến nhà ga ở huyện lị.

Ra khỏi nhà ga, cậu lại lên xe bánh mỳ* chở khách tốn thêm 3 tiếng nữa mới đến trấn trên.

Trấn trên của bọn họ nằm trong núi lớn, một con đường chính xuyên qua cả toàn bộ trấn.

Lúc này mặt trời đang trên cao, núi xanh xung quanh dưới ánh mặt trời càng thêm xanh biếc.

Người ở trấn trên phần lớn mặc áo ngắn quần đùi, mặt ai cũng ngâm đen, đầu đội mũ rơm, miệng đặc giọng quê hương.

Lục Áo vừa vào trấn chỉ một lát sau toàn thân liền thả lỏng.

Cậu xuống xe bước đến chợ ở lối rẽ mua chút thức ăn.

Trấn nhỏ giao thông không tiện, sản vật lại khá dồi dào.

Bên kia núi chính là biển, hải sản của bọn họ đặc biệt nhiều, các loại ốc, cá, tôm đều bày ra trên vỉa hè để cho khách đi đường tùy ý chọn lựa.

Hiện tại sắp tới chạng vạng, rau thịt cũng không còn tươi, Lục Áo không mua nhiều, chỉ mua hơn 5kg rau thịt, lại đi siêu thị mua cốt lẩu và mỳ v.v

Ra khỏi siêu thị nhỏ quẹo trái chính là 1 loạt các tiệm bán dụng cụ đánh bắt cá.

Ngư dân xung quanh đây cũng không tính là ít, tiệm bán dụng cụ làm ăn cũng rất phát đạt, hiện tại trong tiệm vẫn còn kha khá người đang nhìn.

Lục Áo nhìn thêm vài lần.

Qua 2 ngày, cậu cần mua lưới bắt cá cần câu v.v, chính thức bắt đầu đánh cá.

Ngoài cái này ra, cậu còn phải mua súng bắn cá*.

Mấy ngày hôm trước khi cậu lặn biển dùng súng bắn cá cảm thấy rất không tồi, ở giai đoạn hiện tại, dụng cụ bắt cá này chính là thứ thích hợp với cậu nhất.

Bà chủ đang ở trong quầy hàng nhìn thấy ánh mắt của cậu, hai mắt sáng rực, giọng nói lập tức nhiệt tình, chào hỏi mời cậu vào trong, “Cậu đẹp trai à, tùy tiện tham quan đi, đồ cá nhân có thể bỏ vào tủ, tôi trông chừng dùm cậu.”

Lục Áo nhấc chân đi vào.

Bà chủ lấy một giỏ bỏ đồ của cậu vào, lại châm nước cho cậu, “Cậu mới từ bên ngoài tới hả? Muốn mua dụng cụ gì? Tiệm của tôi cái gì cũng có. Nào uống miếng nước trước đi.”

Lưới bắt cá trong tiệm rất nhiều, lưới quét, lưới vây, lướt cố định, lồng lưới v.v, nhiều vô số chất đống bên trong 1 cửa tiệm hơn 20m2.

Lục Áo nhìn một vòng, một chút đầu mối cũng không có.

Bà chủ dời cái quạt máy qua cho cậu thổi, nhiệt tình nói:“Có vừa ý cái nào chưa? Lưới của tiệm tôi đặc biệt rắn chắc, giá tiền lại rẻ, có thể lấy xuống cho cậu xem thử.”

“Tôi cần dùng lưới đánh cá biển 3 màn, trong tiệm có không?”

“Có có có, cần loại then nào?”

“Có tới mấy then sao?”

“Then 1, then 2, then 3, then 4, then 5, then 6, then 7, ở đây có hết.” Bà chủ lôi lưới đánh cá ra đưa cho cậu xem, nhìn thấy cách ăn mặc của cậu không giống ngư dân, còn đặc biệt giải thích:“ Đây là then 7, có thể bắt được từ 1,5kg – 7.5kg cá, loại này then 6, bắt được từ 1kg – 4 kg cá, loại này là then 5, bắt từ 0.5kg-1.5kg cá”

Lục Áo kiểm tra đơn giản một chút, hỏi:“ Muốn 1 tấm then 5, 1 tấm then 6, tổng lại bao nhiêu tiền?”

“Đồng giá, 270 tệ 1 tấm.”

Lục Áo nhíu mày:“ Mắc quá, 200 tệ 1 tấm, tôi mua 2 tấm.”

Bà chủ vừa định đồng ý, ông chủ vừa mới tiếp 1 người khách khác vội vàng chạy qua đây, “Ai, này sao có thể, chúng tôi làm ăn nhỏ, không thể giảm nhiều như vậy được, 1 tấm rẻ tối đa cho cậu 20 tệ, 2 tấm vừa khéo 500 tệ. Vợ, bà viết toa cho người khách kia đi.”

Bà chủ đành phải đi tính tiền cho vị khách vừa chọn xong đồ lúc nãy.

Lục Áo không hề để bụng chuyện đổi người, hỏi:“ Chỗ của ông có bán loại súng bắn cá không?”

Ông chủ ngửi thấy mùi đơn lớn, trên mặt cười tươi như hoa, cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, nói:“ Có có có, ở trong kho, tôi đưa cậu đi xem.”

Ông chủ vừa nói vừa dẫn Lục Áo đến kho hàng.

Lục Áo cao hơn ông ta 1 khúc, vào trong kho phải cúi đầu đi vào.

Ông chủ dắt Lục Áo đến trước 1 cái giá để hàng, chỉ vào một lượt lớn súng bắn cá, nói:“ Súng bắn cá ở đây hết, chất liệu inox dày dặn, mũi tên có gai, khi tên bắn ra xa nhất có thể đạt đến 20m, trong phạm vi 5-8m cực kỳ chuẩn.”

Lục Áo cầm 1 cây trong tay ước chừng, súng rất chắc tay, chất lượng khá tốt.

“Một cây này bao nhiêu tiền?”

“Cái này là cái lớn nhất, dây thun là hàng nhập khẩu, cực kỳ rắn chắc dùng rất bền, nếu cậu cần, bán cậu 1 cây 280 tệ, người khác tôi toàn bán 320 tệ.”

Ông chủ cười ha ha, “Súng bắn cá phải dùng trong nước, đồ lặn cậu có cần không? Dạng hở, nửa kín, kín toàn thân*, chúng tôi có thể điều hàng, chỗ chúng tôi bây giờ dùng loại hở dày 3mm là được rồi. Nếu mà mùa đông cũng cần xuống nước thì giờ mua loại 5mm luôn.”

Lục Áo nói:“ Để tôi xem thử chất lượng.”

“Chỗ tôi không đủ mẫu, có bộ 3mm size XL, cậu xem thử trước đi.”

Lục Áo nhận áo lặn biển trên tay ông chủ.

Áo lặn biển này quả thật không tồi, Lục Áo nhìn kỹ xong hỏi:“ Dạng áo lặn này mà 5mm thì giá bao nhiêu?”

“Tôi cũng không tính mắc cho cậu, 699 tệ, nếu cầu cần, tôi còn tặng thêm 1 ống thở và kính lặn, đều là hàng xịn.”

Lục Áo nói:“ Có chân vịt không? Chân vịt dài.”

“Này cũng có thể điều hàng cho cậu, thuần sợi thủy tinh và thuần sợi carbon đều có, cậu cần loại nào. Tôi thường lấy loại mềm, nếu cậu cần dùng loại siêu mềm, hơi cứng và cứng đều có thể đặt hàng dùng cậu.”

“Có mẫu sẵn không?”

“Có có có, sợi thủy tinh và sợi carbon đều có 1 đôi, size 42, cậu xem. Sợi thủy tinh thì rẻ hơn chút, 580 tệ 1 đôi, sợi carbon thì mắc hơn, 750 tệ 1 đôi, cậu có thể lên mạng coi thử, cho dù là trên taobao cũng không có chỗ nào bán rẻ như chỗ tôi.”

Chân vịt giá rẻ như vậy, chắc không có 2 chất liệu đó, có lẽ là không thuần.

Lục Áo mặt không đổi sắc,“ Sợi thủy tinh, 480 tệ 1 đôi.”

“Cái này thiệt không được, tối đa 530 tệ, tôi tặng cho cậu 1 đôi vớ lặn.”

“480 tệ, tặng 1 đôi vớ.” Lục Áo nói, “Nếu ông chịu bán, áo lặn biển tôi cũng sẽ mua ở chỗ ông, đồng dạng rẻ 100 tệ, 599 tệ 1 bộ.”

Ông chủ cắn răng, “Được, tại thấy cậu mua nhiều nên tôi bán cho cậu, lần sau tiếp tục tới ủng hộ chỗ tôi nhé.”

Lục Áo gật đầu, “Chất lượng tốt tôi chắc chắc sẽ ủng hộ tiếp.”

“Cái này thì cậu yên tâm, tiệm của chúng tôi bán lâu năm rồi, toàn bán cho bà con hàng xóm xung quanh, nên rất coi trọng danh tiếng.” Ông chủ lải nhải một hồi, nói:“ Cậu gửi tôi chút tiền cọc nhé? Ngày mai tôi đi điều hàng về cho cậu.”

Lục Áo trong lòng khẽ động, hỏi:“ Ông đi đâu lấy hàng?”

“Phải đi huyện lấy, cậu em vợ tôi cũng làm nghề này.” Ông chủ nói:“ Chúng tôi mở tiệm sắp được 10 năm rồi, chất lượng đảm bảo, cậu yên tâm.”

Lục Áo nói:“ Ngày mai tôi muốn đi chung với ông, đúng lúc tôi cũng cần làm giấy phép chứng nhận nghề cá.”

Ông chủ lập tức hỏi:“ Vậy cậu có mua thuyền không? Em vợ tôi có người bạn bán thuyền....”

Lục Áo nhìn ông ta một cái.

Ông chủ vui tươi hớn hở,“ Không mua cũng không sao, khi nào cậu muốn mua thì tìm tôi.”

Lục Áo bàn bạc xong với ông chủ.

Cậu tổng cộng mua ở chỗ ông 2 tấm lưới cá, 1 cây súng bắn cá, 1 bộ đồ lặn biển, 1 đôi chân vịt, tổng là 1709 tệ, trừ đi số lẻ thì còn 1.700 tệ.

Ông chủ còn tặng ống thở, mắt kính và vớ lặn biển.

Lục Áo mua nhiều đồ, ông chủ hỏi:“ Sắc trời cũng tối rồi, cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về.”

“Tôi ở thôn Sùng Tín thôn Lục Ốc.” (Bản gốc tác giả viết vậy, nên mình để tạm, sau này xem xét sửa lại)

“Ai, chúng ta đây là cùng thôn nha.” Ông chủ vỗ đùi 1 phát. “ Tôi cũng ở thôn Lâm Ốc! Lâm Đại Vũ của thôn Lâm Ốc.

Thôn Sùng Tín gồm có 3 thôn nhỏ — thôn Lục Ốc, thôn Đàm Ốc, thôn Lâm Ốc.

Tiểu học năm 3 cha mẹ Lục Áo mang cậu đi thành phố Tây Đỉnh học, không quá quen biết với người trong thôn, nghe Lâm Đại Vũ nói như vậy có chút ngoài ý muốn.

Lâm Đại Võ cẩn thận đánh giá cậu 1 hồi lâu, hỏi:“ Cậu có phải con nhà Lục Học Hải?”

Lục Học Hải là cha của Lục Áo.

Cậu gật đầu.

Lâm Đại Võ cười sang sảng:“ Tôi đã nói mà, thảo nào nhìn cậu quen mắt thế, cậu nhìn có chút giống với cha mẹ cậu. Đi nào, tôi đưa cậu về.”

Chú thích:

Cá bơn hấp

Sườn heo muối tiêu

Thịt bò xào

Vịt om bia

Cá hố chiên giòn

Hàu sống nướng than

Xe bánh mỳ:

Súng bắn cá:

Lưới quét

Lưới vây

Lướt cố định

Lồng lưới

Đồ lặn biển:

Dạng hở

Nửa kín

Kín toàn thân

Chân vịt:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.