Lục Áo sáng sớm hôm sau liền thức dậy, cậu ăn xong bữa sáng thì đến cục cảnh sát, sau khi người trong cục biết là cậu thì giật nảy mình.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã chết, thật không ngờ cậu còn sống trở về.
Các cảnh sát bưng trà đổ nước, ào ào hỏi thăm chuyện phát sinh những ngày qua.
Lục Áo giấu việc biến thành thằn lằn, lấy phiên bản đã kể cho Điền Minh Chí bọn họ nói lại một lần.
Tất cả cảnh sát đều sôi nổi cảm khái cậu mạng lớn.
Cảnh sát Liêu phụ trách vụ án trước khi hỏi chính thức thẩm vấn, đặc biệt nhắc nhở 1 câu, “Nếu như cậu bị thương, có kết quả giám định của bệnh viện có thể tiền hành yêu cầu bồi thường.”
Lục Áo hiện tại sợ nhất là đi bệnh viên kiểm tra.
Cậu vội vàng lắc đầu, “ Không có gì, vận may của tôi khá tốt, cơ bản không bị thương.”
“Vậy tốt rồi.” Cảnh sát Liêu nói:“ Nếu cậu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ hỏi một chút quá trình ngày hôm đó, lần này sẽ có ghi hình và ghi âm, mong rằng cậu thành thật công chính.”
Lục Áo gật đầu.
Cảnh sát Liêu bắt đầu hỏi, người đồng nghiệp bên cạnh đang ghi chép.
Có thể nói Lục Áo đều cố gắng nói, không thể nói thì nói không rõ.
Gây sức ép đến hơn 1 tiếng, cảnh sát Liêu cuối cùng cũng hỏi xong, rồi đưa cậu xem lại bản ghi chép đồng thời ký tên xác nhận.
Lục Áo kiểm tra, thấy không vấn đề liền ký tên.
Đồng nghiệp của cảnh sát Liêu cũng tắt máy ghi chép.
Lục Áo thấy bọn họ đã kết thúc buổi thẩm vấn, thì hỏi thêm 1 câu, “Cho hỏi đám người đuổi đánh tôi hôm đó, bọn họ.... “
“Bọn họ đã bị bắt giữ, không sót 1 người.” Cảnh sát Liêu an ủi cậu, “Cậu yên tâm, sẽ không có ai đến trả thù cậu.”
“Buổi tối hôm đó tôi nghe nói không ai trong số họ đã đủ 14 tuổi.”
“Đúng vậy, nhưng mà dù cho không đủ tuổi, cũng sẽ bị đưa đi sở quản giáo cải tạo thanh thiếu niên.”Đều là những kẻ tái phạm nhiều lần, cho dù là đi sở quản giáo, cũng sẽ bị phạt từ 1 năm trở lên.
Lục Áo híp híp mắt, đè giữ chút tàn nhẫn trong lòng.
Cậu không sợ những tên này đến trả thù, là cậu muốn trả thù.
Nếu phía cảnh sát đã giúp, đám lưu manh kia cũng đã bị tạm giam, việc này chỉ có thể kết thúc như vậy.
Đám người đó khá may mắn, nếu không cậu tuyệt đối khiến bọn chúng không chết cũng bị lột 1 tầng da.
Đi ra từ cục cảnh sát, Lục Áo đi thẳng tới tiệm bán di động mua lại kiểu mà cậu đang sử dụng, đi làm lại thẻ sim và tải các ứng dụng thường dùng.
Cậu đặc biệt lên weibo nhắn cho Cát Nhiễm Châu rằng cậu vừa đi cục cảnh sát.
Rất nhanh Cát Nhiễm Châu đã trả lời: Cảnh sát nói sao? Đám cặn bả đó đã bị bắt rồi đúng không?
- Ừ, bị bắt rồi.
Cát Nhiễm Châu thở phào 1 hơi: vậy tôi yên tâm rồi. Cuối tuần chúng ta đi ăn cơm xả xui đi, tôi mời.
- Được, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.
Cát Nhiễm Châu trong lòng có dự cảm kỳ lạ: nói cái gì?
Lục Áo nói: Tới lúc đó nói.
Cậu muốn tìm con đường kiếm tiền khác, hiện tại đã mơ hồ có ý tưởng.
Nếu như chỉ sống nhờ vào việc mở siêu thị, lãi 1 tháng chỉ khoảng xấp xỉ 1 vạn, sợ là không nuôi nổi cậu.
Trái lại dựa vào biển mà kiếm sống, rất có triển vọng.
Nói với Cát Nhiễm Châu xong, Lục Áo dựa vào trí nhớ, nhập số weibo của Điền Chí Minh.
Tìm bạn, kết bạn.
Lời mời kết bạn của cậu vừa gửi đi, bên kia đã đồng ý.
Điền Minh Chí: Lục thần!!! Ra rút hố nước không?
Ngón tay Lục Áo ngừng một lát, hỏi: Các cậu còn chưa xuất phát sao?
- Chưa, đảo mà hôm nay định đi phải đợi tới buổi chiều khi thủy triều đã rút mới tới bơm nước, hiện tại hơn 1 nửa đảo còn bị chìm trong nước biển.
- Nếu như cậu tham gia, chúng ta có thể xuất phát sớm 1 chút, ngồi câu cá 2 tiếng trước.
- Tôi đã chuẩn bị 1 ổ mồi và cần câu, đảm bảo cần câu sài sướng tay hơn ngày hôm qua.
- Thế nào, Lục thần, đi không?
Hôm qua, cá Lục Áo câu bán được 1286 tệ, cho dù trừ đi 100 tệ Lục Áo cần, đóng thuế, mọi người bọn họ vẫn có thể chia được hơn 200 tệ.
Lại thêm cá mà bọn họ bắt được trong hố nước, thu nhập 1 người của bọn họ trong ngày hôm qua trực tiếp đột phá 500 tệ!
Hiện tại Điền Minh Chí nhìn Lục Áo cực kỳ hợp nhãn.
Lục Áo chỉ nói một câu, mà anh ta đã trả lời liên tục 1 đống chữ.
Lục Áo nhìn anh ta mời, tự suy xét 1 lát, cuối cùng đồng ý.
- Lục thần, cậu ở đâu? Bọn tôi đến đón cậu, vừa lúc có thể mời cậu ăn cơm, hôm qua cá cậu cho chúng tôi bán được hơn 1000 tệ, chúng ta đi ăn bữa lớn.
Lục Áo không đồng ý, cậu nhìn nhìn thời gian trả lời: 11:30 tập hợp ở bến tàu, không cần lãng phí thời gian.
- Được, không thành vấn đề, vậy chúng ta 11:30 gặp mặt.
Bấm tắt điện thoại, Lục Áo trực tiếp lái xe đi 1 tiệm buffet khá ngon gần đó.
Hiện tại cậu ăn thịt sẽ chắc bụng hơn những món khác.
Đi tiệm buffet, cậu yêu cầu 1 bếp nướng, vừa ăn thịt chín vừa nướng thịt tươi.
Hiện mới hơn 10h, bên trong tiệm buffet còn ít người.
Lục Áo lặng lẽ ăn 1 đống thịt, ăn no khoảng 8 phần, sau đó mới lái xe đi bến tàu.
Ba người Điền Minh Chí đối với Lục Áo hơi có chút kính nể, đặc biệt chuẩn bị hết đồ còn đến sớm đợi ở bến tàu.
Lục Áo diện mạo vô cùng đẹp trai, thân cao chân dài tỉ lệ ưu việt, từ xa đã có thể nhìn ra cậu.
Cậu vừa xuống xe, 3 người Điền Minh Chí đã nhìn thấy rồi.
Điền Minh Chí dương tay, “Lục thần, nơi này!”
Lục Áo đi qua, hỏi:“ Mồi và các thứ chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, chúng tôi vừa rồi còn đặc biệt mua thêm 1.5kg tôm đôi*tươi.” Điền Minh Chí mở cái túi cho Lục Áo xem,“Còn đang nhảy đành đạch nè.”
Lục Áo nhìn thoáng qua, “Bao nhiêu tiền?”
“Rất rẻ, hàng nuôi, 45 tệ cho 0.5 kg.” Trong ánh mắt sáng ngời của Điền Minh Chí lộ ra dã tâm, “Mua tôm dễ câu cá lớn!”
“Đúng là rất dễ.”
Lục Áo lặng lẽ tính, 1.5kg tôm cần 135 tệ, 4 người, chia ra mỗi người cần ra khoảng 34 tệ.”
Cậu lấy di động ra:“ Tôi chuyển tiền cho cậu.”
“Ai, không cần không cần.” Điền Minh Chí vội vàng đè tay cậu lại, cướp lời nói:“ Lục thần khách sáo quá rồi, cứ xem như tiền cá hôm qua đi.”
Hồ Tinh Tân cũng lên tiếng phụ hoạ:“ Tiền cá hôm qua cho hết cho chúng tôi, chúng tôi đã chiếm lời rồi, sao có thể lại lấy tiền của cậu?”
Lục Áo thấy bọn họ thật không cần, nên cũng không khách sáo với bọn họ nữa.
Bốn người chuẩn bị xong, dọn đồ lên thuyền cá, trực tiếp xuất phát.
Trần Thăng Vinh lái thuyền, Điền Minh Chí bọn họ thì chuẩn bị cần câu câu cá.
Điền Minh Chí trưng cầu ý kiến:“ Chúng ta hôm nay đi đảo Hoàng Phồn, Lục thần, đợi xíu nữa cậu xem chỗ nào thích hợp câu cá, nếu có chỗ thích hợp, cậu kêu bọn tôi 1 tiếng, chúng tôi sẽ dừng thuyền.”
Lục Áo gật đầu, hỏi:“ Các cậu bình thường không dùng lưới đánh cá sao?”
“Cơ bản là không, chúng tôi không quá giỏi nhận biết hải lưu thủy triều, ăn không được chén cơm này.” Điền Minh Chí thổn thức, “Trước đây chúng tôi từng thử qua, chưa đến 1 năm lại bị lỗ hết mấy vạn tệ nên sợ rồi không dám có ý định đó nữa. Lục thần cảm thấy hứng thú với việc đánh cá sao?”
“Có chút.”
Điền Minh Chí lắc đầu, “ Bây giờ đánh cá kiếm không được bao nhiêu tiền, thuế ngư nghiệp cao như vậy, nguy hiểm lại lớn, đã không còn bao nhiêu thuyền đánh cá quy mô nhỏ ra biển nữa.”
Lục Áo hiểu.
Cha mẹ cậu trước kia từng là ngư dân, làm việc trên biển ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, chẳng sợ khi đó thuế ngư nghiệp chưa cao, cuộc sống của ngư dân vẫn không khấm khá.
Rất nhiều người ra ngoài đánh cá, 1 tháng đi đánh cá chỉ có 8-10 ngày có thể đánh được nhiều cá, còn lại số cá đánh bắt được của 20 ngày kia không đủ trả tiền xăng.
Này là đang nói chuyện tốt mà những ngày gió yên biển lặng mới có, một khi mưa sa bão táp, các ngư dân chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Nếu như ngày có bão không thể kịp thời cập bến, bất cẩn một cái là toi mạng.
Mà cho dù có về kịp, thì cũng phải nhanh chóng kéo thuyền về nhà, thuyền mà bị va đập hỏng, không tốn 3000-5000 tệ thì không sửa được.
Ngư dân thường nói, mua thuyền không khó giữ thuyền mới khó.
Thuyền cá mua về neo đậu ở trong bến cảng, mỗi tháng cần đóng phí neo đậu, 1 tháng mấy trăm, 1 năm trên mấy ngàn.
Thuyền cá bảo dưỡng cũng khó, gió thổi nắng chiếu, đạp gió rẽ sóng, thuyền luôn luôn phải kiểm tu, đây lại tốn 1 số tiền.
Vừa ra biển, phải đốt mấy trăm tệ tiền xăng là chuyện bình thường, nếu như ngày đó thu hoạch không nhiều, không chỉ không có thu nhập mà còn lỗ luôn tiền xăng.
Chẳng qua mấy cái đó đều là phiền não của con người, Lục Áo hiện tại đã là 1 con thằn lằn rồi.
Cậu hiện tại không cần máy dò cá, bằng vào trực giác đã biết chỗ nào có nhiều cá, chỗ nào có ít cá, làm một ngư dân chắc chắn sẽ không bị lỗ.
Lục Áo nói:“ Về sau lại nói, tôi vẫn muốn thử xem.”
Hồ Tinh Tân cảm thấy hứng thú, “Quê của Lục thần ở đâu vậy?”
“Ở thành phố Kiềm Vĩnh.”
“ Anh rể của tôi cũng ở thành phố đó,“ Hồ Tinh Tân hưng phấn,“ Lục thần ở huyện nào?”
“ Người trấn Thủy Viễn huyện Yển Đông.”
“Chỗ này nghe quen quen?”
Điền Minh Chí cũng thấy quen tai, cậu ra sức nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, vỗ đùi 1 phát.” Lục thần, cậu có biết Lâm Tê Nham thôn Sùng Tín của trấn các cậu không? Anh ta chính là 1 trong 100 blogger nổi tiếng của trang web chúng tôi, năm ngoái chúng tôi còn cùng nhau tụ tập đi ăn.”
“Không quen.”
“Vậy có nghĩa là biết rồi, thế giới này nhỏ thật!” Hồ Tinh Tân cảm thán, “Anh ta cũng cỡ tuổi cậu vậy, 2 người là bạn bè hay bạn học?”
“Không phải, tôi chỉ biết là có người này.” Lục Áo nhìn chằm chằm mặt nước, đột nhiên nói:“ Sắp tới rồi, chạy về trước thêm 1 lát thì ngừng lại câu cá.”
“OKe la.” Nói đến chuyện chính, Điền Minh Chí lập tức nghe lời, xoay người đứng dậy, hô:“ Lão Trần, sắp tới nơi rồi!”
Nói xong anh ta vội vã chạy tới khoang thuyền bảo Trần Thăng Vinh dừng lại.
Điền Minh Chí bọn họ cầu thuận tiện, mua bột câu cá chuyên dụng, đợi lát nữa dùng nước hòa tan, trộn với ổ mồi là được.
Thuyền rất nhanh chạy đến nơi.
Trần Thăng Vinh tắt động cơ, thò đầu ra hỏi:“ Lục thần chỗ này được không?”
“Không chênh lệch lắm, chuẩn bị câu cá đi.”
Trần Thăng Vinh cùng Điền Minh Chí vội vã đi ra câu cùng nhau.
Điền Minh Chí dựng thiết bị quay chụp vui sướng căn chỉnh về phía bọn họ, trọng tâm quay chụp dáng người của Lục Áo.
Video quay chụp ngày hôm qua sau khi cắt nối biên tập đăng lên mạng, đã có rất nhiều fan hỏi Lục Áo rốt cuộc là ai.
Có người khen cậu thân cao chân dài dáng người tốt, cũng có người bội phục kỹ thuật câu cá của cậu.
Vì vậy, Điền Minh Chí bọn họ thu được nhiêu lượt thích hơn bình thường.
Lục Áo không quản bọn họ, chỉ nói:“Đừng quay mặt.”
“Biết rồi biết rồi.” Điền Minh Chí đem camera đè thấp thấp xuống, chuyên tâm quay tư thế câu cá oai hùng của cậu.
Lục Áo cúi đầu tập trung móc đầu tôm vào lưỡi câu, cẩn thận tránh né phần não của con tôm để nó không bị chết, sau đó ném con tôm vào trong biển.
Như vậy sau khi rớt xuống biển tôm vẫn còn sống, sẽ không ngừng bơi bơi giãy dụa, dễ dàng hấp dẫn cá.
Hồ Tinh Tân cùng Trần Thăng Vinh bên cạnh cũng học theo cách làm của cậu, chân tay vụng về móc xong tôm thì ném xuống.
Thuyền cá của Điền Minh Chí bọn họ đại khái lớn gấp 2 cano, diện tích rộng rãi.
3 người mỗi người canh chừng ở 1 góc bắt đầu câu cá.
Lục Áo ngồi trên 1 cái ghế gập nhỏ, ánh mắt chuyên chú nhìn biển.
Cậu cũng không biết tại sao, cậu mơ hồ có thể cảm giác được trong biển có cá.
Giống như hiện tại, có 2-3 con cá sói biển đang quanh quẫn bên lưỡi câu.
Cá sói biển thử thăm dò nuốt con tôm, phao khe khẽ run lên.
“ Cắn câu rồi!” Hồ Tinh Tân nhìn thấy phao nhúc nhích 1 chút, kích động đứng lên, “Lục thần, cá cắn câu!”
Lục Áo ừ một tiếng, bắt đầu chậm rãi kéo cần câu.
Trần Thăng Vinh cũng sáp qua, “Lục thần, cần vợt lưới không?”
“Cần.” Lục Áo thả dây câu để giảm bớt áp lực, sau đó chậm rãi lôi kéo con cá về phía thuyền.
Cá rất nhanh xuất hiện trên mặt nước.
Hồ Tinh Tân tay nằm ở trên lan can, hô to 1 câu, “Là cá sói biển!”
Cá sói biển, hay còn gọi là cá đối, ở vùng này bán không quá mắc, hiện giá của 1 con cá sói biển hoang dã đại khái là 20-30 tệ.
Con cá Lục Áo câu rất to, đoán chừng cũng có 3.5kg-4kg, có thể kiếm được hơn 100 tệ.
Hồ Tinh Tân kích động,“ Trận đầu ra quân thắng lợi!”
Lục Áo ừ một tiếng, nhắc nhở, “Cẩn thận răng của nó.”
“Biết biết.” Hồ Tinh Tân tranh thủ đeo cái bao tay, gỡ con cá ra khỏi mắc câu, hai tay bắt cá sói biển chụp với nó 1 tấm hình, sau đó đưa con cá vào trong khoang chứa.
Lục Áo tiếp tục móc tôm, vứt xuống.
Điền Minh Chí tập trung quay chụp cậu, không dám quay mặt, nhưng lặng lẽ chụp vài tấm hình ngón tay thon dài trắng như dương chi bạch ngọc.
Lục Áo không để ý.
Lưỡi câu của cậu vừa vứt xuống chưa tới 5p lại chuyển động.
Vẫn là cá sói biển, lần này to hơn nữa, hơn 5kg.
Hai tiếng tiếp theo, Lục Áo liên tục câu được cá, cá sói biển, cá tráp đen-tráp trắng, cá mù làn xương nâu....
Mấy con này không tính là quý hiếm, chả trách Lục Áo câu được nhiều.
Hồ Tinh Tân kiểm kê cá trong khoang chứa, đặc biệt buồn rầu nói với ống kính:“ Mỗi lần thấy Lục thần câu cá, trông có vẻ cực kỳ đơn giản, nhưng trên thực tế tôi ngồi chồm hổm hết 2 tiếng mới câu được nhiêu đây —”
Cậu từ trong khoang cá vớt ra 1 con cá tráp đen khoảng 6-7 lạng đưa ra trước ống kính, “Một con cá tráp đen 8 lạng chết vì quá no, chỗ chúng tôi mua vào cá tráp đen hoang dã khoảng 60-70 tệ, con này đem đi bán chắc chưa tới 50 tệ.”
“Vận may của lão Trần tốt hơn xíu, câu được 1 con cá tráp đen 1 con cá mú chấm đỏ, cộng lại có thể có 1.5kg, bán đi tầm 267 tệ.”
“Nhìn cá chúng tôi câu, rồi nhìn cá mà Lục thần câu — —” Hồ Tinh Tân vớt ra từng con, lẩm bẩm:“ Cá sói biển-3 con, cộng lại khoảng 12.5kg, cá tráp đen-7 con, 6kg, cá tráp trắng -2 con, khoảng 2 kg, cá mù làn xương nâu-6 con, hơn 0.5kg. Hay nhất chính là đây, Lục thần câu được 1 con cá hồng sao* —”
Điền Minh Chí vội vàng cho con cá hồng bạc kia 1 màn đặc tả.
Hồ Tinh Tân hai tay đem con cá nâng ở trước ngực, tiếp tục giới thiệu:“ Cá hồng sao, tên khoa học là Lutjanus stellatus, hiện tại cá hồng sao rất hiếm thấy, giá cũng cao, chúng ta cũng rất khó có thể ăn được nó, giá bán ở Lục châu đại khái là hơn 1100 tệ cho 0.5kg.”
“Con cá hồng sao mà Lục thần câu ít nhất cũng 2kg, 4000 tệ nhẹ nhàng bay vào tay.”
Trần Thăng Vinh cũng bước tới trước ống kính, trong lòng chua sót, “ Mọi người cũng thấy rồi đó, cá mà tôi với A Tinh câu được đặt kế bên cá mà Lục thân câu, có thể nói là giản dị, hoàn toàn nhìn không ra là câu từ cùng 1 chỗ”
Hồ Tinh Tân làm 1 động tác lau nước mắt:“ Nhưng sự thật chính là như vậy! Ba người chúng tơi đều ở trên chiếc thuyền này, cho dù là phương hướng câu khác nhau, nhưng sau đó chúng tôi để Lục thần ngồi ở giữa, khoảng cách câu cá hận không thể đặt trong 1 mét.
“Nhưng cá vẫn không cắn câu của chúng tôi, chuyên đi cắn câu của Lục thần!”
Trần Thăng Vinh buông tay thở dài, “Không có biện pháp, có lẽ đây chính là số nhọ.”
Chú thích:
Tôm đôi:
Cá mú chấm đỏ:
Cá sói biển:
Cá hồng sao biển: