“A ------”
Tư Ngưng Hạ mồ hôi nhễ nhại từ trên giường bừng tỉnh lại, tay ôm lấy ngực, thở dốc phì phò như động vật sắp ngủm. Nàng mơ thấy chính mình đã chết, do tai nạn xe. Bị đâm bị cháy đến không ra hình người, trước khi tỉnh dậy nàng còn cảm thán đấy hẳn là báo ứng của nàng. Hình ảnh trong giấc mơ ấy quá rõ ràng chân thực, như thể đã thực sự trải qua.
Hơi thở dần dần ổn định lại, Tư Ngưng Hạ nét mặt dịu lại, không còn khủng bố như sắp tử vong, đôi mắt to xinh đẹp mở lớn, nhưng cảm giác đau đớn khắc khoải trong mộng vẫn chưa tiêu tan. Ánh mắt dần bớt đi sự hoảng hốt, nàng lia mắt nhìn bối cảnh xung quanh.
Phòng rất lớn, bức màn cửa màu hồng nhạt ngăn trở ánh sáng mơ hồ bên ngoài, có thể biết bây giờ là ban ngày. Chăn mỏng mềm mại như của công chúa vì động tác ngồi dậy của nàng mà trượt xuống, đối diện là bàn trang điểm theo kiểu châu Âu, bên trên là mấy con búp bê vải kích thước lớn nhỏ. Cả gian phòng tràn ngập tư vị của một thiếu nữ khuê các. Đây là phòng của nàng, vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ. Cũng phải, nàng đã lâu chưa trở về nơi này. 6 năm? Hay là 7 năm rồi nhỉ? Nàng cũng không còn nhớ rõ nữa.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người nữ trung niên mặc chiếc áo màu trắng phối cùng quần tây xanh ngọc sắc mặt nôn nóng chạy vào.
“Hạ Hạ, con lại gặp ác mộng nữa sao?”
“Mẹ?” Tư Ngưng Hạ đè thấp giọng gọi một tiếng, ngữ khí có chút cảm giác không chân thật.
“Mẹ ở đây, đừng sợ.”
“Mẹ.” Tư Ngưng Hạ nghẹn ngào, giơ tay ôm lấy mẹ, đáy mắt hiện lên sự áy náy xót thương.
Trong mắt Quan Cảnh Thiên, con gái nhỏ như đang làm nũng, bà vỗ về sau lưng nàng, trấn an nói “Nói mẹ nghe, con mơ thấy ác mộng gì vậy?”
Tư Ngưng Hạ tựa cằm lên vai mẹ, lắc lắc đầu “Con chỉ nhớ mẹ thôi.”
Thật sự nhớ rất nhớ.
“Đứa nhỏ ngốc, ngày nào mà không gặp, nhớ cái gì mà nhớ.”
Tư Ngưng Hạ không lên tiếng, nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần xót xa nhưng cũng không khỏi vui mừng.
Nàng sống lại, quay về tuổi 20, về tới ngày hôm sau cái hôm nàng vừa cưỡng ép Lãnh Thính Nhiên làm bạn gái mình. Nàng dùng thời gian 3 ngày để tiêu hóa sự thật là mình đã trọng sinh, trong 3 ngày này không ra khỏi phòng, cơm nước đều nhờ người hầu hạ. Đã quên bao lâu rồi không được tận hưởng như vậy. Từ khi sống cùng Lãnh Thính Nhiên, suốt 5 năm trời, đều là nàng bỏ công săn sóc người kia. Khi vừa bắt đầu, nàng vốn là đài các trâm anh, chưa quen việc nhà nên tay chân vụng về, dùng dao thì bị dao cắt trúng, rửa bát đũa không tránh được bị vỡ rồi lại bị mảnh vỡ cứa vào tay không biết bao nhiêu lần. Nàng từng muốn thuê người giúp việc, nhưng Lãnh Thính Nhiên bảo không thích người lạ vào nhà nên nàng cũng đành thôi.
Quan Cảnh Thiên cho rằng con gái thất tình, sợ đụng vào vết thương trong lòng nàng nên cũng không dám mở miệng dò hỏi. Mấy ngày nay cả nhà đều cực kì lưu ý đến cảm xúc của nàng, chỉ cần có tiếng động kì quái, mẹ của nàng sẽ trước tiên vọt vào.
Kiếp trước vì để ở bên Lãnh Thính Nhiên, nàng không màng cha mẹ và anh trai phản đối dọn ra khỏi kí túc xá, tiêu 3000 tệ thuyết phục bạn cùng phòng của Lãnh Thính Nhiên chuyển ra để nàng được dọn vào, thuận lý thành chương cùng Lãnh Thính Nhiên sống chung. Cũng bởi vì vậy, Lãnh Thính Nhiên cùng nàng tranh cãi một trận, về sau đến liếc nhìn nàng cũng không muốn.
Nàng đến khi chết vẫn không đối đãi tốt với người thân trong nhà, không biết quý trọng sự ấm áp của gia đình. Đời này sống lại, nàng sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như thế nữa.
Tư Ngưng Hạ ngữ khí thật nhẹ nói “Mẹ, ngày mai con muốn về trường học.”
Nghe vậy, Quan Cảnh Thiên nhíu mày, không yên tâm nói “Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm ít bữa nữa?”
Tư Ngưng Hạ “dạ” một tiếng, nàng còn có việc phải làm.
“Cũng được, ngày mai kêu anh con chở con đi.” Quan Cảnh Thiên nói.
Tư Ngưng Hạ ngoan ngoãn gật đầu “Cảm ơn mẹ. Con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Quan Cảnh Thiên còn hơi lo lắng, liếc mắt nhìn con gái “Ờ, vậy tối có xuống nhà ăn cơm không? Hay là mẹ lại mang lên phòng cho con?”
“Con xuống nhà ăn ạ.” Nàng cũng lâu rồi không cùng cả nhà quây quần bên mâm cơm nói chuyện phiếm. Nàng hỏi mẹ “Tối nay ba với anh có về nhà không mẹ?”
Quan Cảnh Thiên lộ vẻ mặt vui mừng, gật gật đầu.
Tư Ngưng Hạ được sinh ra khi ba mẹ nàng đã ngoài bốn mươi, anh trai lớn hơn nàng mười hai tuổi, từ nhỏ nàng đã được yêu thương chiều chuộng hết mực. Trong nhà lại khá giả, nàng hầu như muốn gì được đó, trước khi gặp Lãnh Thính Nhiên, cuộc đời của nàng vốn vô cùng êm ả.
Nàng tiến đến cửa sổ, kéo màn cửa ra, ánh sáng có chút chói mắt làm nàng nhất thời khồn thích ứng kịp, không thể không lấy tay che bớt. Cũng giống như trong kí ức, từ ban công nhìn ra có thể thấy được những mái nhà không giống nhau nhấp nhô xa gần. Nàng ngồi lên xích đu đang bị gió thổi lắc lư, nhìn ra phương xa ngắm đất trời. Mỗi lần cãi nhau với Lãnh Thính Nhiên xong bỏ về nhà, nàng đều thích ngồi ở đây, nghĩ rất nhiều chuyện, sau khi tâm tình thoải mái thì lại tràn đầy tình yêu quay về tìm Lãnh Thính Nhiên.
Trước kia yêu người kia quá sâu sắc, nàng không cảm thấy bản thân ngu ngốc. Hiện tại nàng chỉ muốn tự vả bản thân một bạt tai thật đau.
Trái tim lầm chỗ để trên đầu.
Buổi tối 6 giờ, anh trai và ba nàng cùng về tới, Tư Ngưng Hạ ngày thứ ba sau trọng sinh mới ra khỏi phòng để xuống lầu.
“Buông bỏ được rồi sao?” Tư Bác Hạ sủng nịch cười, giống như khi còn nhỏ giơ tay xoa đỉnh đầu nàng. Sự ôn nhu cưng chiều ấy làm Tư Ngưng Hạ cảm thấy vô cùng quyến luyến. Nàng không nhớ rõ anh trai đã bao lâu không xoa đầu nàng như vậy. Từ khi khuyên can nàng đừng lụy tình Lãnh Thính Nhiên không thành công, anh trai nàng đã không còn để ý tới nàng, không còn yêu thương nàng như hiện tại.
Vì cùng Lãnh Thính Nhiên ở bên nhau, nàng dường như cắt đứt mối quan hệ với mọi người xung quanh, đem những người thực sự yêu thương nàng đẩy đi thật xa, còn bản thân lại hèn mọn cầu xin thương yêu từ một kẻ vô tình. Vừa cực đoan lại vừa đáng thương. Thật đáng đời nàng.
“Ba, anh hai lại ghẹo chọc con kìa.” Nàng giống như trước, ỷ được ba coi như tâm can bảo bối nên hở một chút là lại méc ba.
“Bác Hạ, sao con cứ ghẹo em vậy hả?”
Hiếm khi con gái muốn xuống nhà ăn cơm, Quan Cảnh Thiên tự mình xuống bếp, nấu vài món ăn yêu thích của nàng. Vừa nghe thấy con gái cáo trạng, liền cầm xẻng xào thức ăn chạy ra xem.
Tư Bác Hạ lập tức im miệng đầu hàng.
Nàng không giống như trước đây đắc ý cười to, đáy lòng ngược lại lại trào dâng cảm giác chua xót.
Tư Bác Hạ ngồi xuống bên cạnh nàng, “Mẹ nói em thất tình, phải không vậy?”
Từ bỏ người mình từng yêu như sinh mạng, có được xem là thất tình hay không?
Nàng không phủ nhận cũng chẳng xác nhận, chỉ là hướng mắt xem TV. Cùng cả nhà ăn một bữa cơm lại khiến Tư Ngưng Hạ chua xót, muốn cười cũng cười không nổi.
Sáng hôm sau, Tư Bác Hạ đưa nàng đến trường học. Đứng ở trước cổng trường, kí ức như thác lũ ùa về nhấn chìm nàng.
“Ngưng Hạ?” Một âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc từ phía sau truyền đến, Tư Ngưng Hạ quay người nhìn, nở nụ cười, “Khuất Ngữ.”
Ở trường, Khuất Ngữ là một trong những người bạn hiếm hoi của Tư Ngưng Hạ, sau khi tốt nghiệp cũng từng có một khoảng thời gian liên hệ. Sau này vì chuyện của Lãnh Thính Nhiên, Khuất Ngữ không còn gọi cho nàng nữa, dần dà cả hai mất đi liên lạc.
Khuất Ngữ nhìn chỗ nàng xuống xe, “Anh hai cậu đưa tới hả?”
Tư Ngưng Hạ thần sắc phức tạp nhìn Khuất Ngữ, thật lâu không nói gì, ánh mắt mang theo vài tia áy náy. Nếu lúc trước nghe lời Khuất Ngữ dứt khoát chia tay với Lãnh Thính Nhiên, cuối cùng có phải hay không sẽ không đến bước đường này?
“Làm sao vậy?” Khuất Ngữ khó hiểu nhìn nàng.
Tư Ngưng Hạ hồi phục tinh thần, thu hồi ánh mắt, lắc đầu “Không có gì.”
“Đi thôi, phải đi học.” Khuất Ngữ không để ý dáng vẻ thất thần của Tư Ngưng Hạ, “Mà cơ thể cậu đã khỏe chưa? Nghe bảo cậu bị bệnh?”
“Khỏe rồi. Cảm ơn cậu.” Tư Ngưng Hạ từ tận đáy lòng nói. Cảm ơn sự quan tâm từ trước đến giờ của cậu.
Khuất Ngữ không hề biết chuyện của 5 năm sau, chỉ cho rằng nàng đang đáp lại câu hỏi khi nãy của mình, nở nụ cười xinh đẹp, “Trưa nay đi ăn cơm chung không?”
Tư Ngưng Hạ đồng ý.
Một trước một sau tới phòng học, nàng theo kí ức tìm đến chỗ ngồi của mình. Mới vừa ngồi xuống, Khuất Ngữ đi tới, “Sao cậu lại ngồi ở chỗ của Thính Nhiên?”
“...” Đại học không phải muốn ngồi ở đâu thì ngồi sao?
Khuất Ngữ buồn cười nói “Không lẽ cậu cũng thích ngồi ở đó giống Thính Nhiên sao?”