Trước kia nàng từng tranh thủ lúc không có ai mà ngồi trộm chỗ ngồi của Lãnh Thính Nhiên. Cũng không có gì đặc biệt nhưng tâm trạng khi ấy lại phấn khích đến kì lạ. Thói quen nhìn bóng hình của Lãnh Thính Nhiên nói bỏ liền bỏ thật không dễ dàng, nàng tựa hồ như mất đi phương hướng. Trong vô thức cũng thuận theo thói quen tìm đến chỗ ngồi của Lãnh Thính Nhiên.
Vốn dĩ Đại học không cố định chỗ ngồi, chỉ là họ Lãnh kia thực thích ngồi ở đó, mọi người thấy mãi thành quen, tự mặc định với nhau ấy là chỗ của cô ta.
Tư Ngưng Hạ có chút mất bình tĩnh, rũ mắt nhìn mặt bàn, sau đó bi thương cảm thán, nơi này lưu giữ quá nhiều hồi ức. Lại mở mắt ra, cố đem cảm xúc tiêu cực ấy đuổi đi, nàng đến đây cũng không phải để hoài niệm quá khứ.
Một bóng người bỗng che khuất tầm mắt nàng, chậm rãi ngước lên nhìn thì vừa trùng hợp chạm vào ánh mắt thanh lãnh của người kia. Người kia nhìn nàng, không lộ ra cảm xúc. Nàng cũng không xa lạ với sự lãnh đạm vô tình ấy, trước khi nàng chết vài ba tiếng, trái tim nàng cũng bị biểu tình ấy bóp nghẹt.
“Đây là chỗ ngồi của tôi.” Lãnh Thính Nhiên đóng mở đôi môi, giọng nói so với ánh mắt càng thêm lạnh lùng, xa cách.
Trong mắt của các bạn cùng lớp, Lãnh Thính Nhiên là một mỹ nhân, thế nhưng tính tình lại quá tệ, không phải ai cũng muốn kết bạn với cô. Trong đoạn kí ức tối tăm kia, nàng nhớ rõ gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng hồng khỏe mạnh, đôi mắt hạnh sắc sảo, chỉ là bọng mắt có ít quầng thâm, là do vất vả chăm sóc mẹ ốm mà thành.
Rõ ràng ba ngày trước nàng đã thuê hộ lý cho mẹ cô ta rồi, những tưởng làm việc tốt sẽ được khen, khi nhận được cuộc gọi đầu tiên từ Lãnh Thính Nhiên nàng còn vui mừng ôm điện thoại lăn vài vòng trên giường. Thế nhưng cô ta không để nỗ lực lấy lòng của nàng vào mắt, chất vấn nàng có phải hay không muốn phá vỡ quy ước.
1. Không được công khai quan hệ.
2. Không được xen vào chuyện cá nhân của đối phương.
3. Không được có hành vi thân mật trước mặt người khác.
Đó là ước pháp tam chương giữa hai người.
Thế nên về sau, tin đồn cô ta cập kè với Kỷ Sơ Bồng bị phóng viên đưa lên trang nhất, mọi câu hỏi của nàng đều trở thành vô cớ gây sự. Trái tim của Tư Ngưng Hạ như bị dao đâm, đến khi chết cũng còn nhói đau. Hiện giờ chỉ cần nghe giọng của cô, trong lòng cũng kịch liệt xót xa. Nàng vươn tay muốn che lại ngực mình, biết đâu trái tim nàng sẽ không còn cảm giác như đang bị lăng trì.
Lãnh Thính Nhiên bị ánh mắt bi thương của nàng nhìn đến chột dạ, muốn lãng đi chỗ khác. Vì sao nàng ta lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình?
Xem như cô tự làm tự chịu, chỉ cần nàng không uy hiếp cô thì hai người xem như gắng gượng duy trì hòa bình vậy. Ánh mắt cô càng lộ nhiều tia không kiên nhẫn, “Thôi được rồi. Nếu cô thích ngồi thì cứ ngồi đi.”
Khuất Ngữ vội kéo Tư Ngưng Hạ, cười giải thích, “Xin lỗi, Thính Nhiên. Ngưng Hạ vừa mới khỏi bệnh, nhìn nhầm rồi.”
Bệnh sao? Cho nên mấy ngày nay mới không nhắn tin cho cô? Ơ nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến cô cơ chứ. Nếu như không xảy ra chuyện mấy hôm trước thì cô sẽ quan tâm hỏi thăm vài câu.
Lãnh Thính Nhiên biểu tình hờ hững ngồi xuống, đem sách vở tiết học lát nữa bày biện ra bàn, mắt cũng không thèm nhìn các nàng.
Sắc mặt nàng biểu hiện tâm tình chật vật của nàng lúc này.
“Cậu ổn không?” Khuất Ngữ thấp giọng hỏi.
Tư Ngưng Hạ bừng tỉnh hoàn hồn, nói cảm ơn với Khuất Ngữ, cố duy trì sắc mặt bình tĩnh, kéo ghế ngồi phía sau Lãnh Thính Nhiên. Hồi sau mới phát hiện hình như có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm được chỗ ngồi khác tốt hơn.
“Reng -----”
Chuông vào học vang lên.
“Cậu ngồi cùng mình không? Một lát nữa giảng viên vào ấy.” Tư Ngưng Hạ cười nói.
“Được.” Khuất Ngữ có chút bất ngờ, bình thường cô đều ngồi bàn khác hoặc ngồi sau lưng nàng, chưa từng nghĩ ngồi cùng bàn với Tư Ngưng Hạ vì sợ sẽ không khống chế được mình.
Tư Ngưng Hạ cười.
Sau khi đứng dậy chào giảng viên rồi lại ngồi xuống, ánh mắt Tư Ngưng Hạ đều nhìn về Lãnh Thính Nhiên. Sau một lúc, nàng xé một mảnh giấy, viết một dòng chữ rồi gấp lại, khẽ khều lưng Lãnh Thính Nhiên.
Lãnh Thính Nhiên kéo ghế lên phía trước, không thèm để ý tới nàng.
Tư Ngưng Hạ lại khều tiếp, nói nho nhỏ, “Cô đọc đi đã.”
Lãnh Thính Nhiên cũng không quay đầu lại, vòng tay ra sau nhận lấy mảnh giấy Tư Ngưng Hạ nhét vào.
“Chúng ta nói chuyện đi. Tan học gặp nhau chỗ cây ngô đồng gần cột cờ quốc kì.”
Lại giở trò gì đây? Lãnh Thính Nhiên nhíu mày.
“Tôi phải đi làm thêm. Có chuyện gì thì nhắn tin đi.” Lãnh Thính Nhiên viết trả lời nàng.
“Không tìm được chút ít thời gian à?”
Lần này Lãnh Thính Nhiên không có trả lời nàng. Tư Ngưng Hạ thấy cô nhét tờ giấy vào hộc bàn, trong lòng nổi lên lửa giận. Nàng không nghĩ ra kiếp trước vì sao lại có thể chịu đựng Lãnh Thính Nhiên năm sáu năm như vậy. Dựa vào cái gì nàng vừa ohair chi tiền vừa phải chịu đựng tính tình của cô ta? Vậy mà là thái độ của nhân tình đối với kim chủ sao? Ngẫm lại kiếp trước, não nàng chắc bị vô nước rồi, của cho không thì bị khinh rẻ đây mà, mấy năm qua nàng cố gắng vì cái gì cơ chứ?
Thật không đáng.
Tư Ngưng Hạ bỗng nhiên đứng lên. Động tác lớn này thu hút sự chú ý của các bạn học và cả giảng viên. Thầy kéo kính viễn thị xuống, híp mắt nhìn nàng, giọng già nua nặng nề vang lên cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, “Bạn học Tư biết giải bài này sao?”
Tư Ngưng Hạ ngẩn ra mấy giây, kiếp trước đi học chỉ lo quấn lấy Lãnh Thính Nhiên, chưa từng tập trung nghe giảng, điểm tốt nghiệp đứng hạng nhất từ dưới lên, đến cả đề bài trên bảng cũng không hiểu. Bởi vì nàng ỷ trong nhà lắm tiền nhiều của, không bận tâm việc cố gắng, lại còn dám dùng tiền gia đình bao nuôi Lãnh Thính Nhiên.
“Thầy ơi.” Khuất Ngữ đột nhiên giơ tay, đứng lên: “Em có thể giải bài này ạ.”
“Được, vậy em làm đi.” Thầy chuyển sự chú ý sang Khuất Ngữ.
Khuất Ngữ là sinh viên tiêu biểu của toàn khóa, thành tích luôn đứng đầu, năng nổ nhất là các môn liên quan đến Toán học. Đề thầy cho, cô không đến 3 phút liền giải được, thành công nhận được một tràng pháo tay của mọi người.
Lãnh Thính Nhiên nghiêng đầu nhìn Khuất Ngữ, Khuất Ngữ cũng tươi cười đáp lại.
Hết tiết.
Khuất Ngữ đi tới, cười hỏi: “Thính Nhiên nói gì vậy? Sao cậu đột nhiên lại đứng lên thế?”
Tư Ngưng Hạ vén vén tóc, nhìn vị trí trước mặt trống trơn, cười cười nhìn cô: “Ba cái chuyện linh tinh ấy mà. Vừa rồi, cảm ơn cậu.”
Khuất Ngữ nói “Tiện tay ấy mà.”
“Nói chung là cảm ơn nhiều.” Tư Ngưng Hạ hỏi: “Vậy mời cậu ăn kem đáp lễ được không?”
“Được.”
Tư Ngưng Hạ mua hai que kem vị hương thảo, cùng Khuất Ngữ tản bộ trên con đường nhỏ, xung quanh cây cỏ xanh tươi, vừa đi vừa ăn.
“Lâu rồi không ăn.”
“Mình cũng vậy.” Khuất Ngữ vẫn ôn nhu như trong trí nhớ của nàng.
Tư Ngưng Hạ nhớ tới kiếp trước Khuất Ngữ vì mình khóc lóc một trận đến thanh tỉnh, cuối cùng thất vọng rời khỏi thành phố A, trái tim nàng thắt lại. Bây giờ mới nhớ tới Khuất Ngữ đối tốt với mình như thế nào.
“Cậu cãi nhau với Thính Nhiên sao?” Khuất Ngữ nhẹ giọng hỏi.
Tư Ngưng Hạ sửng sốt, kem nhiễu xuống ngón tay cũng không phát hiện, “Sao cậu hỏi vậy?”
“Bình thường hết tiết cậu không phải đều thích đi theo Thính Nhiên à?”
Khuất Ngữ nhắc tới khiến Tư Ngưng Hạ chợt nhớ ra. Kiếp trước quả thật Lãnh Thính Nhiên đi đâu nàng cũng một mực bám theo, làm cái đuôi của cô ta, mọi người đều nghĩ quan hệ của hai người rất tốt.
Tư Ngưng Hạ rũ mắt, che giấu nỗi chua xót đang trào dâng nơi khóe mắt, cười cười “Ừ, bây giờ không còn muốn như vậy nữa.”
Khuất Ngữ có chút khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tư Ngưng Hạ lắc đầu.
“Tiết sau là tiết tiếng Anh, cậu nhớ học hành cho đàng hoàng đấy.” Khuất Ngữ biết nàng không muốn nói, cười cười nói sang chuyện khác.
“Ừ.”
“Chờ một chút.” Khuất Ngữ gọi nàng.
Tư Ngưng Hạ khó hiểu, dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Khuất Ngữ giơ tay, ngón cái nhẹ nhàng lau khóe miệng nàng, “Dính kem nè.”
“...” Ánh mắt Tư Ngưng Hạ chợt lóe.
Nàng không phải nữ sinh mười tám hai mươi, nàng biết rõ hành động này có bao nhiêu ái muội, liền chớp mắt mấy lần, lặng lẽ lùi người lại, đem khoảng cách giữa hai người kéo xa ra.
Sau khi xoay người, Tư Ngưng Hạ liền trở nên ngơ ngẩn.
Lãnh Thính Nhiên ở đối diện đang lạnh mặt nhìn hai người các nàng, trong tay cầm một quyển sách y học, ngón trỏ còn đang luồn vào trang giấy để đánh dấu chỗ đang đọc dở.
Khuất Ngữ cũng nhìn thấy cô, “Thính Nhiên, thật trùng hợp.”
Lãnh Thính Nhiên không có đáp lại, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Tư Ngưng Hạ gọi cô, quay đầu nói với Khuất Ngữ: “Mình có vài lời muốn nói với Thính Nhiên, cậu về trước được không?”
Khuất Ngữ gật đầu, “Vậy mình đi trước.”