Kiếp này của An Quốc Đại khả năng đều không nghĩ đến có một ngày bị hố không xuống đài được như vậy.
Hoàn toàn chính là trộm gà không được mất ngay nắm thóc.
Không chỉ không có làm khó được An Hạnh Nhi, ngược lại lôi cả con trai con gái của ông ta vào.
Sắc mặt của ông ta khó coi đến cực điểm.
“Công việc của An Phát, An Hạnh Nhi và An Mục quyết định như vậy. Thư ký Thang.” An Quốc Cường lộ rõ khí thế rất mạnh.
“Được, thưa chủ tịch.”
“Lập hồ sơ. Ba tháng sau, nửa năm sau tiến hành nghiệm thu. Thực hiện nghiêm theo nội dung của cuộc họp ngày hôm nay.”
“Đã rõ.” Thư lý Thang cung kính.
An Quốc Cường sắp xếp xong, ông ta đưa mắt nhìn tất cả các lãnh đạo cấp cao ở đây: “Nếu như các vị lãnh đạo cấp cao không có chuyện gì khác thì An Hạnh Nhi có thể ra ngoài trước rồi.”
Bây giờ không có ai lên tiếng..
An Quốc Cường cho An Hạnh Nhi một ánh mắt.
An Hạnh Nhi gật đầu, sau đó cung kính nói với tất cả mọi người: “Các vị lãnh đạo cấp cao, tôi ra ngoài.”
Nói xong thì rời khỏi phòng họp.
Sau khi rời khỏi, khóe miệng của An Hạnh Nhi nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt.
An Phát và An Mục chắc sẽ không ngờ tới, sẽ đột nhiên gặp nạn nhỉ?!
Cô ngược lại thật sự không sợ.
Dù sao sống thêm một kiếp, cục diện phát triển của thị trường, phương hướng phát triển của tương lai, cô rất rõ.
Ngược lại là An Phát và An Mục, muốn tạo ra ít thành tích, chính là điều viển vông.
An Hạnh Nhi trở thành văn phòng của mình.
Vừa ngồi xuống.
An Mục gõ cửa đi vào.
Lúc này nụ cười sáng lạn, chắc vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Có lẽ nghe nói cô bị gọi đến phòng họp dành cho lãnh đạo cấp cao, đoàn mò cô chắc bị làm khó gì đó, lúc này đến cố ý xem trò cười.
An Hạnh Nhi không có cảm xúc gì.
Nghe thấy giọng nói õng ẹo của An Mục cất lên: “Chị họ, chị kêu tôi chuẩn bị sơ yếu lý lịch của nhân viên của bộ phận chúng ta, tôi đều chuẩn bị xong rồi.”
Nói rồi thì để một chồng dày sơ yếu lý lịch của nhân viên ở trước mặt An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi liếc nhìn cô ta, nói: “Ở công ty, gọi tôi là An tổng.”
Nụ cười trên mặt An Mục rõ ràng cứng nhắc.
Ngay sau đó vẫn gật đầu nghe theo: “Được, An tổng.”
“Không có việc gì thì ra ngoài làm việc đi.”
“Được.” An Mục gật đầu.
“Đúng rồi.” An Hạnh Nhi gọi An Mục: “Sau này chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền rồi.”
An Mục ngạc nhiên thấy rõ.
An Hạnh Nhi mỉm cười: “Ba cô rất nhanh sẽ nói cho cô biết. Ra ngoài đi.’
An Mục có hơi không hiểu chuyện gì.
Cô ta trở lại văn phòng của mình.
Ngay sau đó quả thật nhận được điện thoại của An Quốc Đại, cô ta vội nghe máy: “Ba.”
Giọng nói, vô cùng ngọt.
"Ba thông báo một quyết định của công ty cho con, con thực hiện theo là được.” Giọng điệu của An Quốc Đại rõ ràng không tốt.
An Mục lúc đó cũng nhanh nhạy phát hiện một chút khác thường, trở nên vô cùng ngoan ngoãn: “Ba nói cái gì thì con làm theo cái đó.”
An Quốc Đại mặt mày lạnh lùng nói quyết định trong cuộc họp ngày hôm nay cho An Mục.
An Mục nghe xong, cả người đều bàng hoàng rồi, cô ta không tin mà nói: “Ba, con tại sao phải giống như An Hạnh Nhi cá ván cược này? Mấu chốt là con còn phải kết hợp với An Hạnh Nhi, nếu như cô ta không hoàn thành, con không phải cũng chết theo hay sao?”
“Cái khác không cần hỏi nhiều, nói con như nào thì con làm theo như vậy cho ba!”
An Mục biết tâm trạng của An Quốc Đại không tốt, cũng không dám hỏi thêm một câu, vội đáp ứng: “Dạ.”
An Quốc Đại nói xong thì trực tiếp cúp máy.
An Mục cầm điện thoại, sắc mặt rõ ràng đều thay đổi rồi.
Không phải là kêu ba cô ta đi làm khó An Hạnh Nhi hay sao? Không phải là kêu ba cô ta đi trả thù cho cô ta hay sao? Thế sao bây giờ, không những không có được chỗ tốt gì, ngược lại còn lôi cả chính cô ta vào!
Càng nghĩ càng tức.
Cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Sắc mặt của An Mục sa sầm, lúc đó lửa giận bùng lên.
Khi nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là An Phát, An Phát trực tiếp đóng cửa lại.
Lúc đó An Mục cố gắng ép mình nặn ra nụ cười với An Phát.
“Bốp!” An Phát tát mạnh một cái vào mặt An Mục.
An Mục lúc đó lập tức bị đánh ngốc luôn.
Hốc mắt của cô ta đỏ hoe, ôm mặt của mình ủy khuất không thôi: “Anh, em làm sai cái gì...”
“Cô im miệng cho tôi! Cái loại chỉ biết xài tiền, để cô về nhà họ An chúng tôi, chính là để cô đến chơi khăm tôi như vậy sao? Nếu không phải cô nói cái gì mà An Hạnh Nhi nhằm vào cô, ba sẽ vì cô ở trước mặt nhiều lãnh đạo cấp cao như vậy mà làm khó An Hạnh Nhi sao?! Nếu không làm như vậy, cũng sẽ không bị An Hạnh Nhi và chú hai túm được đuôi sam, cuối cùng hủy hoại tiền đồ của tôi! Cô tính là cái thá gì chứ, dựa vào đâu mà muốn tôi chết cùng cô, cô rốt cuộc có tư cách gì, cái đồ con hoang của gái điếm!” An Phát càng nói càng tức hơn.
An Mục bị An Phát nói mà vô cùng khó chịu.
Nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống, biết mình lúc này căn bản không thể phản kháng.
Tuy nhiên trong lòng vẫn vì sự quá đáng của An Phát mà hận không thể giết anh ta.
“Lần sau còn để tôi biết cô làm một số động tác nhỏ gì đó, cẩn thận tôi giết cô!” An Phát hằn học uy hiếp.
Căn bản không màng đến sự khó chịu của An Mục, xoay người rời đi.
Nếu không phải bởi vì do ba anh ta, tiện nhân như An Mục này, anh ta sớm đã đánh chết rồi!
An Mục nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng rời đi của An Phát.
Sự đáng thương trong ánh mắt vừa rồi, lúc này lập tức trở nên vô cùng ác độc.
Tóm lại sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến người của nhà họ An, toàn bộ đều thuần phục dưới chân của cô ta, sống không bằng chết!
...
An Phát tức đùng đùng rời đi.
Không phát tiết một chút, thật sự nuốt không trôi cục tức này.
Vừa nghĩ đến bản thân đang yên đang lành, đột nhiên đổi vị trí, đột nhiên phải đi tiếp nhận thử thách gì đó thì hận không thể bóp chết An Mục!
Bước chân của anh ta hơi khựng lại.
Ngước mắt nhìn thấy An Hạnh Nhi từ trong văn phòng đi ra. truyện tiên hiệp hay
Lửa giận khó thể che đậy của khi đó, vào lúc nhìn thấy An Hạnh Nhi dường như càng rõ ràng hơn.
An Hạnh Nhi ngược lại đã mỉm cười, thản nhiên thấy rõ: “Anh họ, nghe nói anh đổi vị trí rồi.”
“Cô cũng đừng đắc ý.” An Phát đi đến trước mặt An Hạnh Nhi, hằn học nói: “Cái con nhỏ chết tiệt không biết trời cao đất dày như cô, cũng không có được kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Câu này tôi cũng tặng cho anh họ.”
Sắc mặt của An Phát sa sầm lại.
“Không tự mình biết mình thì thật sự không có kết cục tốt.”
“Cô nói cái gì?!” An Phát nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi nói cái gì anh họ không phải nghe hiểu sao?” An Hạnh Nhi nhìn thẳng An Phát, cũng không có một chút sợ sệt.
Nghĩ lại trước kia, cô thật sự là đã bị An Phát bắt nạt đủ rồi.
An Phát trưởng thành, sức lại lớn, lúc nhỏ chỗ không có người lớn nhìn thấy thì sẽ đánh cô nạt cô.
Có một lần cô không nhịn được mà cáo trạng.
Kết quả bà nội của cô không thèm hỏi một câu, mặc kệ thị phi đúng sai, chỉ vào cô mắng một trận, nói cô không có quy tắc, không tôn trọng anh lớn, còn học cách cáo trạng!
Từ đó về sau, cô cũng không dám cáo trạng nữa, cũng sinh ra ám ảnh đối với An Phát.
Trong một khoảng thời gian rất dài cô căn bản không dám xuất hiện ở trong tầm mắt của An Phát, càng đừng nói giống như bây giờ, nhìn thẳng vào anh ta.
An Phát lúc này tự nhiên cũng phát hiện sự khác biệt của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi là người anh ta bắt nạt từ nhỏ đến lớn, muốn đối với cô như nào thì làm như đó, muốn đánh cô thì đánh cô, muốn nhổ nước bọt vào cô thì nhổ, An Hạnh Nhi từ nhỏ thấy anh ta đều trốn, căn bản không thể nhìn thẳng vào anh ta, dáng vẻ như này, ngược lại khiến trong lòng anh ta băn khoăn một trận.
Cứ cảm thấy người con gái trước mắt này, một chút cũng không dễ bắt nạt.