Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 104: Chương 104: Trộm gà không được mất ngay nắm thóc




“Bác cả chắc sẽ không quên An Phát và An Mục đều là trực tiếp nhảy dù mà lên nhỉ?!” An Hạnh Nhi nói với An Quốc Đại, mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi tin bác cả luôn đối xử như nhau, chắc sẽ không chỉ là vì nhằm vào tôi đâu nhỉ?!”

“Tôi có khi nào nhằm vào cô chứ?!” An Quốc Đại thật sự bị An Hạnh Nhi chọc tức đến mức mặt mày xanh lè rồi.

“Nếu bác cả không phải là nhằm vào tôi, vậy ý của bác cả chính là con trai con gái của bác cả cũng nên giống như tôi, vượt qua thử thách nhất định mới có thể thuận lợi nhậm chức nhỉ?” An Hạnh Nhi hỏi.

Câu hỏi này khiến An Quốc Đại một chữ cũng không nói ra được.

Ông ta bây giờ đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không phải.

Cảm thấy rất lúng túng tiến lùi không xong.

An Hạnh Nhi lúc này cho ba cô một ánh mắt.

Lúc này, ba cô có thể đứng ra nói một câu công bằng rồi.

An Quốc Cường nhận được tín hiệu của con gái mình, hiểu ý gật đầu.

Ở tập đoàn, An Quốc Đại ỷ vào mình có thân phận con trưởng, không màng mặt mũi của ông ta mà nhằm vào ông ta mọi nơi, làm khó ông ta, khiến ông ta có lúc cũng có hơi không bước đài được, cuộc họp này ngày hôm nay không cần nghĩ cũng biết là ông ta cố ý giở trò quỷ, bây giờ cuối cùng cũng biết, nhấc đá đập chân mình là cảm giác gì rồi?!

An Quốc Cường hắng hắng giọng nói: “Qua việc An Hạnh Nhi nhắc nhở như vậy, tôi cũng cảm thấy lúc đầu tôi đồng ý để An Phát và An Mục đến công ty như vậy có hơi không ổn. Vừa rồi cổ đông Xương nói rất có đạo lý, không thể bởi vì quan hệ gia tộc mà trực tiếp để người nhìn không ra năng lực đảm nhiệm chức vụ quan trọng, đương nhiên bị người khác lôi ra nói chuyện phiếm, nếu thật sự khiến công ty gặp phải tốn thất gì không cần thiết, tội danh lớn rồi.”

Những lời này khiến An Quốc Đại thật sự không có lời gì để đối lại.

Trước đó ông ta chỉ nghĩ làm sao để làm khó An Hạnh Nhi, căn bản không nghĩ tới con trai con gái của mình cũng là vào công ty theo cách như vậy, điều càng không nghĩ tới là An Hạnh Nhi vậy mà nhanh như vậy đã túm được điểm này, rõ ràng khiến ông ta không đáp lại được!

An Quốc Cường cũng là đợi một lát, nhìn An Quốc Đại không có lên tiếng, mới chủ động nói: “Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy thì quyết như vậy đi.”

Sắc mặt của An Quốc Đại lại thay đổi.

Ông ta còn chưa lên tiếng, dựa vào cái gì nói ông ta không có ý kiến.

Ông ta nhanh chóng đưa mắt sang Xương Đức Việt.

Xương Đức Việt cũng không ngốc, biết lúc này nếu như phản đối thì thật sự nhằm vào An Hạnh Nhi, ông ta còn chưa có đến mức xé mặt như vậy.

Ông ta xem như không nhìn thấy, cúi đầu bấm điện thoại, giống như đang xử lý chuyện gấp gì đó.

An Quốc Đại nghiến răng.

Ở trên lập trường của ông ta, ông ta chắc chắn càng không thể nói gì rồi.

Ông ta nói gì, đó không phải là thật sự nhằm vào An Hạnh Nhi rồi sao, ông ta vẫn không thể mất mặt lớn như vậy được.

“An Phát là tổng giám bộ phận tổng hợp, muốn tạo ra thành tích quá nhiều ở bộ phận tổng hợp, quả thật rất khó. Vừa hay bây giờ, tổng giám bộ phận của bộ phận PR có ý muốn về công tay ở quê ông ấy nhậm chức, ngược lại không bằng An Phát tạm thời rút khỏi vị trí tổng giám của bộ phận tổng hợp, để phó tổng giám nhậm chức thay, An Phát đến dẫn dắt bộ phận PR.” An Quốc Cường bắt đầu sắp xếp công việc.

An Quốc Đại vừa nghe lại phải đi tiếp nhận công việc lần nữa, lúc này không ngồi yên được nữa, ông ta cũng không màng thể diện hay không nữa, nói thẳng: “Cái này sợ là có chút không ổn, An Phát đang làm tốt, đột nhiên chuyển vị trí công tác, rõ ràng có hơi quá rồi. Với lại, An Mục vừa vào công ty cần phải rèn luyện, tôi công nhận. Nhưng An Phát đã vào công ty ba năm rồi, ở vị trí bây giờ cũng tạo ra thành tích, tôi cũng không phải là thiên vị ai, chỉ cảm thấy thật sự không cần thiết phải nhiều thêm bước này.”

“Cháu nghe nói, anh họ hình như chưa tạo ra được thành tích gì.” An Hạnh Nhi chen miệng.

Lửa giận của An Quốc Đại rất lớn: “Vừa rồi ba cô không phải là nói rồi sao? Bộ phận tổng hợp không dễ tạo ra thành tích, đều là những việc của nội vụ công ty, đâu giống bộ phận Marketing có thể dùng thành tích đánh giá chứ!”

“Cho nên ba tôi mới nói, để anh họ đến bộ phận PR.”

“Cô!” An Quốc Đại tức đến mức ói máu.

An Hạnh Nhi nói: “Chẳng lẽ bác cả thật sự đang thiên vị sao?”

“Cô im miệng cho tôi!” An Quốc Đại không che đậy được sự tức giận, cuối cùng muốn bùng phát rồi.

“Được rồi!” Sắc mặt của An Quốc Cường tối lại, rất nghiêm nghị.

Lúc đó cũng khiến An Quốc Đại sững ra.

Ở công ty, tóm lại An Quốc Cường mới là chủ tịch, mặt khí thế, An Quốc Đại rõ ràng thua một bậc lớn.

“Phàm là đều phải xử lý sự việc công bằng! Nếu An Hạnh Nhi vào công ty cần phải vượt qua nhiều thử thách như vậy, An Phát và An Mục cũng như vậy!” An Quốc Cường cất lời, khí thế tỏa ra: “An Phát bắt đầu từ hôm nay thì đến bộ phận PR nhậm chức tổng giám bộ phận. Mà tôi sắp xếp như vậy, nguyên nhân có hai điều. Điều thứ nhất, bây giờ công ty có mấy dự án PR lớn cần làm, chính là lúc có thể rèn luyện lại kiểm tra năng lực của một người, khiến An Phát trở nên tốt hơn. Điều thứ hai, bộ phận tổng hợp quản lý nội vụ của cả công ty, có thể sắp xếp thỏa đáng nội vụ, EQ là tiền đề, mà bộ phận PR là một trong những nơi rèn luyện EQ, một khi An Phát tạo ra thành tích ở bộ phận PR, tương lai nó ứng tuyển vào vị trí tổng giám điều hành của bộ phận tổng hợp, cũng là chuyện hợp lẽ.”

Lời của An Quốc Cường rõ ràng có rất nhiều sự tức giận.

Một mặt giải thích nguyên nhân tại sao làm như vậy, một mặt vạch rõ kế hoạch tương lai cho An Phát, càng không tìm ra được lỗi nhỏ nhất.

Ngược lại còn làm nổi bật sâu sắc tư tưởng thiên vị của An Quốc Đại.

“Tôi bây giờ đặt ra một mục tiêu cho An Phát, dựa theo thời gian tiến độ của An Hạnh Phi. Trong vòng ba tháng, chinh phục được dự án khu vui chơi giải trí quốc tế một trong những dự án khó nhất hiện nay của công ty. Trong nửa năm, hỗ trợ bộ phận khách hàng, khiến tổng doanh thu từ việc ký kết đơn hàng của bộ phận khách hàng tăng lên gấp đôi so với năm ngoái!” An Quốc Cường nhận mạnh từng chữ, đanh thép có lực.

An Quốc Đại thật sự tức muốn chết.

Mục tiêu lớn như vậy, người bình thường sao có thể hoàn thành.

Nhưng so với mục tiêu mà mình đặt ra cho An Hạnh Nhi vào vừa rồi, lại không có bất kỳ chỗ không ổn nào, chính là khiến ông ta hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do phản bác nào.

“Còn An Mục.” An Quốc Cường cũng không có trưng cầu ý kiến của bất kỳ ai, lấy ra phong phạm của người lãnh đạo, quả quyết kiên định nói: “Trong vòng ba tháng độc lập hoàn thành một bản kế hoạch marketing, yêu cầu cải thiện thành tích marketing lên gấp đôi so với ban đầu. Trong nửa năm, phối hợp với An Hạnh Nhi, hoàn thành mục tiêu tăng gấp đôi thành tích thị trường của bộ phận Marketing.”

Sắc mặt của An Quốc Đại lại khó coi rồi.

Sắp xếp như này của An Quốc Cường, rõ ràng khiến An Mục chết chung với An Hạnh Nhi sao?!

Nếu như An Hạnh Nhi không thể hoàn thành, An Mục cũng đi theo!

Ông ta bây giờ càng cảm thấy An Quốc Cường và An Hạnh Nhi có phải là đang cố ý tính kế bọn họ không?!

An Quốc Cường không có để ý cảm xúc của bất kỳ ai, trực tiếp nói: “Nếu không thể hoàn thành được, An Hạnh Nhi vừa rồi đã nói rõ rồi, nó sẽ không bước chân vào An Thị một bước, đây là quyết định mà An Hạnh Nhi tự ra cho mình, tôi không phản đối. Có điều yêu cầu của tôi đối với An Phát và An Mục không có hà khắc như vậy, chỉ cần dựa theo kiến nghị mà cổ đông Xương cho vừa rồi, không có vượt qua thử thách thì từ vị trí thấp đi lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.