Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 63: Chương 63




Ngày đầu tiên Hà Nguyệt Tâm đến biệt thự liền phát hiện mèo hoang quanh Hồ Sơn cực nhiều, hỏi qua người làm bên đây mới biết được là bởi vì bên sườn núi Hồ Sơn có trồng rất nhiều mèo bạc hà, cho nên mới hấp dẫn được không ít mèo bu đến.

Cô đã đặt không ít chén đầy lương thực mèo đặt trong sân, một lát sau liền có không ít con mèo ngửi thấy mùi đồ ăn mà chui vào trong sân.

Trong đó có một con mèo mẹ thuần trắng đang híp mắt chen thân mình múp mít của mình qua hàng rào.

Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy có chút quen mắt, nhìn một hồi mới chợt nhớ ra đó chính là con mèo mẹ mà cô đã cứu mấy hôm trước.

Mèo mẹ hình như không quen biết Hà Nguyệt Tâm, nhìn đều không nhìn cô lấy một cái, chỉ đi thắng một nước tới chỗ để lương thực mèo thôi.

Hà Nguyệt Tâm sờ cái đầu nhỏ bé đang không ngừng nhúc nhích trong bát cơm: “Mày ăn rồi còn con của mày thì sao đây?”

Đợi mèo mẹ ăn uống no say xong thì vươn vai một cái, sau đó quay đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Hà Nguyệt Tâm:......

Mắt thấy mèo mẹ đi rồi, Hà Nguyệt Tâm đứng dậy đi theo sau lưng nó ra ngoài.

Lần trước lúc cứu nó, tổ của nó còn đặt ở bên cạnh chỗ chó Ngao, không biết sau này có đổi sang chỗ nào an toàn hơn không nữa, lúc đó tổng cộng có 4 con mèo con, nghe nói tỉ lệ chết yểu của mèo con không thấp, mèo con lại còn rất yếu đuối nữa, nói không chừng bị chó Ngao hù nhẹ một cái thôi là cũng đủ quy thiên rồi, cô muốn đi theo mèo mẹ để xem coi đám mèo con đó có được an toàn không bị thương gì hay không.

Anh cả nhắc nhở cô phải tránh xa Mục Xuyên ra, nhưng cô chỉ đứng nhìn từ chỗ xa một cái thôi mà, chắc sẽ không đụng mặt đâu, nhỉ?

***

Đồ gia dụng trong căn phòng này đều theo phong cách Âu Châu, xa hoa đến có chút quá đáng. Bên giường có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đó, quần áo trên người bà đều là đồ hiệu tinh tế, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô tri vô giác không hề phù hợp với cách ăn bận trên người chút nào cả.

Ánh mắt bà đờ đẫn vô thần, cứ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong không khí, nhìn không chớp mắt.

Bồi Nghị cẩn thận đứng nhìn người phụ nữ này từ ngoài cửa một cái rồi nhỏ giọng nói với Mục Xuyên đang đứng bên cạnh: “Trạng thái của phu nhân đã ổn định hơn nhiều rồi, đã không còn xuất hiện hiện tượng nói nhảm như trước nữa.”

Nói phát điên còn là nhẹ, ngay cả đứa con trai ruột của mình đều không nhận ra, trong miệng thốt ra toàn lời nói nhảm, quậy lên một cái là lại khắp nơi tìm hung khí, khiến cho Mục Xuyên toàn thân đều là máu.

Tình trạng ngồi yên bất động trên giường yên lành như hôm nay đã coi như là có chuyển biến tốt rồi.

Mục Xuyên nhìn vào trong phòng, tầm mắt anh dừng lại trên người Nhiếp Ngọc Phượng 聂玉凤, trong mắt không có chút cảm xúc nào cả.

Nhiếp Ngọc Phương được như vậy đích thực là đã coi như là có chuyển biến tốt rồi. Nhưng có chuyển biến tốt, không đồng nghĩa với việc đã khỏi hẳn.

Anh ngước mắt lên nhìn Bồi Nghị một cái: “Bên Mục Dật Lâm 穆逸林, thông báo bệnh viện 'chăm sóc' ông ấy thật tốt.”

Bồi Nghị ngây người một hồi sau đó liền phản ứng lại ngay, cậu thở dài trong lòng một hơi. Chăm sóc mà Mục Xuyên nói, chính là để cho Viện dưỡng lão gây khó dễ với Mục Dật Lâm. Nhiếp Ngọc Phượng không khỏi bệnh thì nỗi hận trong lòng Mục Xuyên sẽ trả đũa hết lên người Mục Dật Lâm. Cho nên người bên ngoài nói thủ đoạn của Mục Xuyên ác độc, chính là bởi vì anh ngay cả cha ruột của mình cũng không buông tha.

Mục Dật Lâm là cha của Mục Xuyên, Nhiếp Ngọc Phượng là mẹ của Mục Xuyên, nhưng Nhiếp Ngọc Phượng chỉ là một trong những người phụ nữ bên người Mục Dật Lâm mà thôi.

Năm đó lúc cậu vẫn còn làm việc dưới trướng Mục Dật Lâm, biết Mục Dật Lâm phong lưu thành tánh, phụ nữ bên người ông không ít, nhưng không có ai có danh phận cả.

Đợi Mục Dật Lâm tuổi lớn rồi, điều đầu tiên ông nghĩ tới không phải là kết hôn sinh con, mà là chọn người thừa kế từ những đứa trẻ mà đám người phụ nữ của ông đẻ để bồi dưỡng.

Gia cảnh của Nhiếp Ngọc Phượng không tốt, hoàn toàn không biết bản tính đào hoa của Mục Dật Lâm, không hay biết gì mà hẹn hò với ông 2 năm, còn sinh ra Mục Xuyên nữa. Lúc biết được Mục Dật Lâm ngoài bà ra còn có 2 nhân tình khác nữa, trong một đêm bà đã chết tâm rồi, ngày thứ hai dứt khoát dắt Mục Xuyên đến nhà họ Mục, chỉ vì muốn con trai mình có một tiền đồ tốt hơn.

Vì tranh đoạt gia nghiệp kếch xù của nhà họ Mục, 2 nhân tình còn lại cũng không phải là đèn cạn dầu.

Còn Mục Dật Lâm thì từ đầu đến cuối đều chỉ đứng cạnh bàng quan, cứ như đang nhìn mấy con cổ trùng đang tàn sát lẫn nhau trong thuật nuôi cổ vậy, cuối cùng con nào thắng rồi thì đó sẽ là người thừa kế của ông.

Lúc đó Mục Xuyên tính tình ôn hòa, hiền lành đối tốt với mọi người, hoàn toàn không có ý muốn tranh giành gia sản gì cả. Sau này, tinh thần của Nhiếp Ngọc Phượng bắt đầu xảy ra vấn đề, không còn nhận ra ai nữa, thậm chí còn xuất hiện ảo giác nữa, cứ luôn cảm thấy có người muốn hại mình. Cuối cùng thông qua điều tra thì biết bà uống phải đồ bị thêm người khác thêm phụ gia, uống thuốc tâm thần mấy năm liền, cho nên mới dẫn đến việc thần kinh bị tổn thương đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Từ khi thái độ của Mục Xuyên thay đổi hoàn toàn sau một đêm thì anh cũng hiểu được người làm chuyện này là 2 nhân tình kia và con trai của bọn họ. Mục Dật Lâm rõ ràng biết được Nhiếp Ngọc Phượng bị chuốc thuốc, nhưng ông vẫn không có ý định nhúng tay vào, mặc kệ bọn họ đấu nhau.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Mục Xuyên hận Mục Dật Lâm nhất.

Bồi Nghị thở dài, Mục Dật Lâm cũng là tự làm tự chịu. Sau này Mục Dật Lâm đột nhiên bị trúng gió, bị liệt nửa thân dưới, sinh hoạt hằng ngày phải có người chăm lo cho, không nói hai lời bị Mục Xuyên tiễn đi Viện dưỡng lão. Một khi bệnh tình của Nhiếp Ngọc Phượng có biến thì Mục Xuyên sẽ kêu bên Viện Dưỡng Lão chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Mục Dật Lâm thật tốt vào.

Mục Xuyên bước vào trong phòng sách, Bồi Nghị không có đi theo, chỉ cung kính đứng bên cửa.

Mục Xuyên ngồi trước bàn làm việc, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ ánh lên tóc và đầu mũi anh, trên mặt anh không có chút ý cười nào cả.

Ngũ quan của anh rất tinh tế, đôi mắt sáng ngời, trước đây lúc anh cười lên, mắt mày đều cong lên, tựa như một thiếu niên vô lo vô nghĩ, bây giờ anh rất ít khi cười, ánh mắt nhìn người khác cũng đều mang theo ý lạnh, cả con người đều lạnh như băng.

Anh chỉ mới 20 tuổi mà thôi. Nhưng cả giới hào môn đều không có ai dám chọc vào anh cả.

Mục Xuyên dựa lưng vào ghế, lúc nãy đi coi Nhiếp Ngọc Phượng khiến cho cảm xúc của anh có chút loạn.

Anh là một người trùng sinh.

Kiếp trước bệnh của Nhiếp Ngọc Phượng bởi vì phát hiện quá trễ, nên tình huống còn nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều, thường ngày đều sẽ cầm dao lên chém người hoặc là tự làm hại mình, dẫn bà đi gặp bác sĩ cũng mãi tìm không ra được nguyên nhân, sau này vô ý phát hiện Nhiếp Ngọc Phượng là bị người ta hạ thuốc, lúc chuẩn bị phản kích lại thì anh đã sớm lọt vào cái bẫy của người khác, bị đổ tội, hãm hại cuốn vào một vụ án lừa gạt mang tính thương nghiệp, để trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, anh chỉ có thể đóng thành người vô gia cư, lưu lạc đầu đường xó chợ. Sau này anh vẫn bị bọn họ tìm ra, sau khi lái xe đâm chết anh xong thì ngụy trang thành hiện trường chết ngoài ý muốn.

Đợi đến khi anh mở mắt lần nữa, thì anh đã trùng sinh về thời điểm Nhiếp Ngọc Phượng vừa bị hạ thuốc không bao lâu.

Sau khi trùng sinh thì việc đầu tienn6 anh làm đó chính là trả thù.

Con trai của một ả nhân tình bị vạch trần tham gia vụ án lừa gạt mang tính thương nghiệp, phải đối mặt với việc phải vào tù, chuyện nhân tình đó dùng tiền để móc nối quan hệ bị vạch trần ra, và thế là cùng con trai mình vào tù chung. Ả nhân tình còn lại không bao lâu sau thì thần trí bắt đầu thất thường, con trai ả bỏ công ty phá sản, dẫn theo mẹ mình chạy trối chết ra nước ngoài lánh nạn.

Bây giờ Mục Dật Lâm cũng bởi vì đột nhiên trúng gió mà vào bệnh viện rồi. Bệnh tình của Nhiếp Ngọc Phượng cũng đã được khống chế lại rồi, bác sĩ nói nếu như chăm sóc cẩn thận thì mấy năm sau sẽ khỏi hoàn toàn.

Anh chỉ muốn xem xem, thủ đoạn giống nhau hại ngược lại bản thân bọn họ thì sẽ có hiệu quả như thế nào.

Nhưng trong mắt những người ngoài thì chính là Mục Xuyên ác độc vô tình, ngay cả người thân máu mủ ruột thịt cũng không tha, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Mục Dật Lâm trúng gió cũng có thể là bút tích của anh.

Anh không để ý người khác nhìn anh như thế nào, từ sau khi trả thù thành công thì anh cũng không cảm thấy hả hê bao nhiêu cả.

Hình ảnh bóng dáng ngoài hàng rào đã nhìn thấy hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu anh, ngón tay anh khẽ dừng lại.

Tại sao quà rõ ràng đã tặng đi rồi nhưng bên đó vẫn chưa có chút động tĩnh nào hết vậy, theo lý mà nói thì không phải nên qua nói câu cảm ơn sao?

Hay là cô cũng bởi vì danh tiếng của anh mà không đồng ý đến gần anh?

Tai nghe Bồi Nghị truyền đến giọng nói, anh tập trung nghe một hồi, trên mặt xuất hiện nụ cười không biết phải làm sao.

“Mục tổng, Tề tiểu thư tìm đến rồi.”

Mục Xuyên bước ra từ trong trầm tư, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Làm sao cô tabiết tôi ở đây?”

Chuyện anh đưa Nhiếp Ngọc Phượng qua biệt thự Hồ Sơn không có mấy người biết cả, việc nuôi chó Ngao Tây Tạng cũng chỉ là cái cớ và uy hiếp để người ngoài không đến gần mà thôi.

Bồi Nghị cũng có chút không biết làm sao, cái cô Tề Nhã Thu 齐雅秋 này là vị hôn thê của một đứa con khác Mục Hoài 穆准 của Mục Dật Lâm.

Sau khi Mục Hoài bị vạch trần tội lừa gạt mang tính thương nghiệp xong từng muốn đưa Tề Nhã Thu ra làm người chết thay. Đối tượng báo thù của Mục Xuyên là Mục Hoài, anh lại làm sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ?

Cho nên mới dùng một chút thủ đoạn nhỏ, khiến Tề Nhã Thu thoát khỏi chuyện đó. Nhưng ai biết được rằng Tề Nhã Thu lại từ đâu biết được Mục Xuyên chính là người đã cứu cô sau lưng.

Năm thuở mười thì cứ chế tạo cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Mục Xuyên, miệng thì lúc nào cũng nói là muốn báo ơn.

Cho dù Mục Xuyên đóng cửa không gặp, phái Bồi Nghị đi giải thích chuyện lúc đó không phải là vì để cứu cô ta, thì Tề Nhã Thu vẫn kiên trì như cũ.

Tề Nhã Thu đứng trước cửa biệt thự, bên dưới kính râm là đôi môi được son màu tươi rói. Cô ta dùng trăm phương ngàn kế mới mua được tin tức hành tung của Mục Xuyên, nhưng Bồi Nghị lại nhốt cô ta ngoài cửa nữa rồi.

Cô ta sớm đã thích Mục Xuyên rồi, bề ngoài tinh tế không nói, nhìn còn lạnh lùng như băng nữa, cô ta chính là thích loại người như vậy. Nhưng mẹ cô ta lại kêu cô ta đính hôn với Mục Hoài, Mục Hoài bộ dạng thô kệch không nói, còn *dầu mỡ đến không được.

(*dầu mỡ 油腻: một từ lóng mới xuất hiện trên mạng trong mấy năm gần đây, nói về những người đàn ông bình thường, có thể cũng đẹp trai, nhưng lại hay làm lố, cả mặt cả người đều muốn nói cho người ta biết anh đây vô cùng đẹp trai, điển hình là Huỳnh Hiểu Minh trong các phim bá đạo tổng tài, và Dương Dương trong khoảng thời gian mấy năm trước. Kiểu đồ chiên có tí dầu thì rất ngon nhưng nhiều quá thì sẽ ngấy)

So với Mục Xuyên thì Mục Hoài được tính là gì chứ? Mục Xuyên mới là người nắm quyền của nhà họ Mục, sau lưng còn có tài sản không biết bao nhiêu tỉ không nói, còn quyền thế khắp trời nữa.

Nếu như có thể làm tan con tim của Mục Xuyên thì cô sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Mục.

Trong phòng sách.

Ngữ điệu của Mục Xuyên ngoại trừ sự chán ghét lúc ban đầu ra thì không có thêm chút cảm xúc nào cả.

Bồi Nghị biết Mục Xuyên ghét Tề Nhã Thu đeo bám theo anh, cậu khẽ cúi người nói: “Tôi sẽ ra khuyên Tề tiểu thư về.”

Mục Xuyên suy nghĩ một hồi: “Gần đây nhà họ Tề rất rãnh à?”

Tề Nhã Thu thân là con gái trong nhà họ Tề, rãnh quá nên mới có thời gian rãnh để chạy long nhong bên ngoài?

Bồi Nghị ngây người một lúc rồi thành thật đáp: “Tập đoàn Tề thị gần đây sổ sách tài vụ xảy ra vấn đề, đang tiếp nhận thẩm tra, theo lý mà nói thì nên rất là bận mới đúng.”

Bị thẩm tra sao?

Mục Xuyên khẽ nhướng mày lên, sau đó kết luận lại câu, vậy chắc là chưa đủ bận, công ty bị thẩm tra mà còn có thời gian công phu để Tề Nhã Thu chạy loạn khắp nơi sau lưng đàn ông.

Anh dùng âm thanh mang chút ý lạnh nói: “Chuyển cáo cho Tề Lưu 齐碌, kêu con gái ông ta không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung khắp nơi, trừ phi ông ta còn muốn bận hơn chút nữa.”

Tề Lưu là Tổng tài Tập đoàn Tề thị, cũng là ba của Tề Nhã Thu.

Sắc mặt Bồi Nghị nghiêm lại, Mục Xuyên thật sự bị Tề Nhã Thu dây dưa phiền rồi, Tề Nhã Thu lần này coi như là đá trúng tường sắt rồi.

“Còn phần Tề Nhã Thu, “ Mục Xuyên nói với Bồi Nghị: “Cậu đi nói với cô ta, kêu cô ta từ đâu tới thì quay về đó. Nếu như tôi mà còn gặp được cô ta ở đâu đó nữa thì có thể chứng minh được là Tập đoàn Tề thị vẫn chưa đủ bận.”

Bồi Nghị đứng nghiêm thẳng người dậy, cung kính đáp lời: “Vâng.”

“Làm không xong chuyện này thì cậu cũng đừng tới gặp tôi nữa.”

Đợi ra khỏi phòng sách, toàn thân Bồi Nghị đều toát mồ hôi lạnh. Từ đó cũng có thể thấy được Mục Xuyên không muốn nhìn thấy Tề Nhã Thu biết bao nhiêu rồi.

Đợi nghe lời truyền thuật lại của Bồi Nghị thì mặt Tề Nhã Thu đều tái méc rồi. Mục Xuyên ghét cô ta đến vậy ư? Đến nổi phải dùng Tập đoàn Tề thị để uy hiếp cô ta?

Cô ta tức đến muốn nổ tung, lùi về sau mấy bước tìm phương hướng của phòng sách, nhưng vẫn không tìm được cửa sổ phòng sách của Mục Xuyên, cô ta hung hăng dặm chân xuống đất rồi nhìn Bồi Nghị bằng ánh mắt dao găm.

Tề Nhã Thu vừa tức vừa ủy khuất, chỉ là gặp mặt cô ta một cái thôi mà, có khó đến vậy sao? Cho dù là muốn từ chối cô ta thì cũng nên nói trước mắt chứ! Sai người chuyển lời, ý là gặp cũng không muốn gặp cô sao?

Cô ta tức đến nổi ngực phật phồng lên xuống không ngừng, muốn vào trong lý luận với Mục Xuyên, nhưng Bồi Nghị đã đứng chặn hết cửa không chừa một kẽ hở nào cho cô ta cả.

Cô hung hăng đảo mắt trắng với Bồi Nghị, dẫm giày cao gót bước ra ngoài biệt thự.

Đúng lúc có một đứa con gái mặc đầm liền màu nhạt đi về hướng cô, Tề Nhã Thu dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đứa con gái đó hồi lâu, càng tức hơn rồi.

Hà Nguyệt Tâm đi theo mèo trắng đến đây, đúng lúc thấy Tề Nhã Thu bước ra từ biệt thự, đang không hiểu gì cả, thì thấy Tề Nhã Thu tức giận đùng đùng nhìn mình.

Trên đầu cô chậm rãi mọc ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Tề Nhã Thu thấy bộ dạng vô tội của Hà Nguyệt Tâm thì càng tức hơn nữa! Làn da trắng như phát quang dưới ánh mặt trời này là sao đây, cặp mắt long lanh chớp chớp như biết nói, cánh mũi nhỏ xinh, sóng mũi cao vừa, cánh môi căng mọng hồng hào này lại là sao nữa đây!

Tại sao một người qua đường thôi cũng đẹp hơn cô ta rồi chứ?

Cô ta vốn đang tức giận, lại đụng phải Hà Nguyệt Tâm nữa thì cứ như là đổ dầu vào lửa vậy. Cô ta dùng ánh mắt xoi mói đánh giá Hà Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở sợi lắc tay đính kim cương xanh trên cổ tay Hà Nguyệt Tâm.

Cô cười giễu cợt một tiếng, cuối cùng cũng tìm lại tự tin rồi: “Dùng đồ nhái à? Đồ quê mùa.”

Hà Nguyệt Tâm có chút vô tội sờ sợi lắc tay. Cô dùng đồ nhái đó, nhưng đây là anh trai tặng cô mà, đồ nhái thì sao chứ, tâm ý mới là điều quan trọng nhất.

Tề Nhã Thu xả giận xong mới dặm giày cao gót đi tìm xe của mình, lên xe nổ máy đi khuất.

Hà Nguyệt Tâm tiếp tục không hiểu gì cả, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Đợi tìm thấy ổ mới của mèo trắng, cô có chút không biết làm sao thở dài một hơi: “Tại sao chúng mày còn chưa dời ổ vậy, không sợ chó Ngao sao?”

Mèo mẹ và mấy con mèo con nằm ổ trong ổ mèo mới, Hà Nguyệt Tâm sờ chất liệu làm ổ, rất mềm mại thoải mái.

Hà Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc, tại sao mới có mấy ngày thôi mà mấy con mèo này đã có ổ mới rồi? Đây là có người tốt nào đặt ở đây cho mấy con mèo sao?

Mấy con mèo không hề sợ hay phản kháng cô tới gần chút nào cả, còn ngẩng đầu nhẹ nhàng cạ vào tay cô.

Hà Nguyệt Tâm ngồi xổm ngoài hàng rào, vạch hàng cây xanh ra nhìn vào trong sân một cái, phát hiện chỗ mà con chó Ngao ở hồi trước bây giờ đã trống không không còn con nào cả.

“Í, chó Ngao đâu rồi?”

Hay là đã dọn ra chỗ khác trong sân rồi?

Trong phòng sách, Mục Xuyên ngồi trên ghế, đối diện là một màn hình cực lớn, trong màn hình là hình ảnh của phòng họp, trên bàn trong phòng họp ngồi đầy người.

Anh đang mở cuộc họp video. Trong tai nghe của Bồi Nghị lại có động tĩnh, cậu nghiêng người nói bên tai Mục Xuyên hai câu.

Trong phòng họp, mọi người thấy Mục Xuyên sau khi nghe Bồi Nghị nói xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, từ lúc nào cũng tản khí lạnh khiến người ta run cả người, tướng ngồi tùy ý, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, trên mặt còn có chút cương cứng......và khẩn trương?

Bồi Nghị nhỏ giọng nói: “Lúc trước anh có dặn qua là nếu trong *CCTV thấy bóng dáng của Hà tiểu thư thì phải báo với anh. Hà tiểu thư hồi nãy có xuất hiện ngoài sân, hình như là đến thăm mấy con mèo.

(*CCTV - closed-circuit television: camera quan sát)

Bồi Nghị cũng thấy có chút kỳ lạ, tại sao lần trước sau khi Mục Xuyên gặp Hà Nguyệt Tâm, tiễn vong chó Ngao và làm tổ mới cho mèo không nói, thế nhưng còn tặng quà đền tội cho Hà Nguyệt Tâm, còn dặn dò là nếu như Hà Nguyệt Tâm có xuất hiện thì phải thông báo cho anh liền.

Bây giờ thấy trên mặt Mục Xuyên xuất hiện vẻ khẩn trương hiếm thấy thì anh lại càng hiếu kỳ hơn nữa.

Mục Xuyên khôi phục lại thần sắc bình thường, lạnh nhạt phất tay: “Cuộc họp kết thúc.”

Người trong phòng họp nhất thời xoay mặt nhìn nhau, không phải, cuộc họp mới chỉ mới bắt đầu không bao lâu mà, tại sao lại kết thúc rồi?

Mục Xuyên trước giờ vẫn luôn là người đặt công việc lên hàng đầu mà, trước đây cho dù có chuyện làm gián đoạn thì cũng phải họp xong xuôi rồi mới nói tiếp.

Hôm nay bị sao vậy?

Màn hình đột nhiên tắt ngang, chỉ còn hình ảnh những gương mặt đầy khó hiểu của những người trong phòng họp bây giờ.

Mèo con không sợ người lạ thì cũng thôi đi, còn không ngừng nhỏ giọng kêu nữa, moe tới nổi tim của Hà Nguyệt Tâm đều tan chảy rồi.

Cô ôm tay quanh đầu gối ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, tà váy bị kéo lê dưới đất cũng không rãnh để ý, cô xoa hết con mèo này tới con mèo khác, xoa không biết ngừng.

Bên chân đột nhiên xuất hiện một cái bóng, thuận theo cái bóng nhìn lên là một đôi giày da cao cấp sáng bóng.

Hà Nguyệt Tâm ngửa đầu lên nhìn, một người đàn ông im lặng đứng nhìn cô.

Người đàn ông nhìn thì không lớn hơn cô là bao, đầu tóc còn có chút rối bời, hình như là bị gió thổi bay, bộ đồ vest mặc trên người anh khiến cho anh nhìn vừa rắn rỏi vừa trẻ trung, trên mặt anh không có biểu cảm gì cả, duy nhất đôi mắt lại có chút sáng ngời, lúc híp mắt lại thì có chút rợn người, bây giờ trong đôi mắt đó đang mang chút ý vị sâu xa nhìn cô chằm chằm.

Nhìn cô trẻ hơn kiếp trước mấy tuổi, thiếu đi chút hiểu đời, nhiều thêm chút ngây thơ. Từ cách ăn mặc trang điểm, vẻ ngoài hay về mặt tinh thần đều có nhìn ra được trạng thái sinh hoạt của một người, hiển nhiên là Hà Nguyệt Tâm đang sống rất tốt, quần áo trên người đều là chất liệu tốt nhất, tinh tế vô cùng, sợi lắc tay trên cổ tay cũng giá trị liên thành, tựa như một cô công chúa vô lo vô nghĩ được mọi người yêu chiều.

Hà Nguyệt Tâm nhíu nhẹ hai đầu lông mày, cô vẫn luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải, nhưng có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

Mục Xuyên hồi thần lại, anh đến gần thêm một bước, ngồi xổm bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, ngữ khí tận lực nhìn có chút tùy ý nói: “Em đến thăm mèo à?”

Hỏi xong thì anh liền hối hận ngay, đây không phải biết rồi còn hỏi sao, không phải thăm mèo thì Hà Nguyệt Tâm ngồi xổm xuống để làm gì chứ?

Hà Nguyệt Tâm phản ứng có điều kiện muốn cách anh xa một chút, nhưng nhìn lại thì người trước mắt này nhìn cũng không giống người xấu gì lắm.

Cô nhỏ giọng 'ừm' một tiếng, hiếu kỳ nói: “Cái ổ này là anh làm cho mèo à?”

Nếu không thì sao người này biết được mèo ở đâu?

“Ừm.” Mục Xuyên dừng lại một chút. Anh thấy cô cứu mèo, tưởng rằng cô thích, cho nên mới làm cái nhà cho mèo, như vậy thì Hà Nguyệt Tâm có thể sẽ đến thăm.

Rốt cuộc cũng để anh đợi được cô rồi.

Tầm mắt anh dừng lại trên người con mèo, không dám xuống tay sờ mèo, sợ mèo sẽ không thích anh, anh nhỏ giọng nói: “Anh tên là Mục Xuyên. Hôm trước dọa em sợ rồi, thật sự xin lỗi, anh đã đưa mấy con chó Ngao đi rồi.”

Hà Nguyệt Tâm khựng người một chút, lập tức đè nén không nổi sự chấn động kinh ngạc trong lòng đứng bật dậy, cái gì? Anh ấy là Mục Xuyên?

Chính là cái người mà anh cả kêu cô đừng đến gần đó à??

Cái người rất rất rất lợi hại không thể chọc vào trong truyền thuyết, với cái người bây giờ ngồi xổm cùng cô nhìn vô cùng bình dị dễ gần không nói còn nghiêm túc tự giới thiệu bản thân với cô là cùng một người ư?Cô kinh ngạc nửa ngày trời vẫn còn có chút không thể tin được.

Hà Nguyệt Tâm: “......”

Thấy phản ứng của Hà Nguyệt Tâm lớn như vậy, Mục Xuyên mím chặt môi lại, trên mặt lóe qua cảm xúc bị tổn thương. Bơi vì anh nuôi chó Ngao, cho nên em ấy sợ anh sao?

“Anh nuôi chó Ngao là có nguyên nhân cả, nhưng anh đã dùng xích sắt xích tụi nó lại rồi, bọn nó cũng chưa từng làm tổn thương người khác bao giờ cả. Hôm đó thấy tụi nó dọa sợ em rồi anh liền tiễn bọn nó đi ngay.” Anh cẩn trọng giải thích, “Hay là, anh kêu người giết bọn nó vậy?”

Hà Nguyệt Tâm càng khủng hoảng hơn, cô vội xua tay: “Đừng! Em không có ý đó! Anh đừng xúc động!”

Cô bây giờ cũng bình tĩnh lại rồi, những lời đồn về Mục Xuyên mà anh cả nghe được nói không chừng chỉ là tin nhảm mà thôi, dù sao thì Mục Xuyên đang ở trước mặt cô đây nhìn chẳng khác người bình thường là bao cả.

Cái gì mà thủ đoạn độc ác, tàn khốc vô tình, tại sao cô hoàn toàn không có cách nào liên hệ với Mục Xuyên đơn thuần vô hại trước mặt này chứ.

Nhìn anh chỉ như một người anh trai hàng xóm lớn hơn cô mấy tuổi mà thôi.

Mục Xuyên nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội.

Đối với nụ cười này Hà Nguyệt Tâm không thể nào dâng lên lòng sợ hãi nổi. Sự nghi ngại trong lòng trước đây cũng tan thành mây khói hết.

Dù sao thì Mục Xuyên cũng là người sẽ làm ổ mèo cho mèo hoang đó! Như vậy thì con người này có thể xấu xa đến chỗ nào chứ.

Cùng một thời điểm, trong phòng CCTV, Bồi Nghị nhìn dáng vẻ Boss nhà mình nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm, cằm đều muốn rớt xuống luôn rồi, miệng mở to thành hình chữ O, cậu nhìn thấy gì vậy, Mục Xuyên cười rồi?

Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ.

Hà Nguyệt Tâm ngồi xổm trở về xem mèo tiếp, cô cũng cứ thế mà nói chuyện phiếm với Mục Xuyên: “Trước đây em có nghe nói không ít lời đồn về anh, em cứ tưởng rằng anh......rất đáng sợ.”

Mục Xuyên nghiêng người nghe cô nói, nghe đến đây thì anh khẽ nhíu mày, toàn thân tỏa khí lạnh, ai phao tin nhảm bên tai Hà Nguyệt Tâm vậy? Nói anh đáng sợ ư?

Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười nói tiếp: “Nhưng bây giờ em mới phát hiện, những lời đồn đó chỉ là nói nhảm thôi, thật ra thì anh......anh là người đặc biệt dịu dàng lại bình dị dễ gần nữa.”

Người dịu dàng lại bình dị dễ gần, cô thích loại người này ư?

Mục Xuyên suy ngẫm một hồi, miệng thốt ra lời tán đồng: “Ừm.”

Hà Nguyệt Tâm nghiêng đầu nhìn anh.

Anh mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, biểu cảm trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì cả. Nhưng......taị sao tai anh lại đỏ lên vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.