Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa.
Hà Nguyệt Tâm thật sự là có cái nhìn mới hoàn toàn về Mục Xuyên, Mục Xuyên tuy rằng kiệm lời, nhưng khi trò chuyện với cô thì vẫn sẽ rất lịch sự mà nghiêng người nghiêm túc lắng nghe, sau đó cũng ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nghiêm túc hồi đáp lại.
Ánh mắt của Mục Xuyên đặt hết lên người Hà Nguyệt Tâm, giờ cô đang cúi đầu xuống, tay sờ cằm mèo mẹ, khiến cho mèo mẹ thoải mái đến nổi híp cả mắt lại.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Hà Nguyệt Tâm vẫn là cô gái lương thiện như vậy.
Kiếp trước sau khi anh bị cuốn vào vụ lừa gạt mang tính thương nghiệp xong thì mới biết được đó là âm mưu của Mục Hoài, nếu để Mục Hoài tìm thấy anh thì cái chờ đợi anh chính là nạn lao ngục kéo dài mấy chục năm, cả nửa đời sau đều sẽ bị hủy hoại hết.
Nên anh chỉ có thể vừa lẩn trốn vừa chờ đợi thời cơ phản kích lại. Vì để tránh bị tìm thấy, cho nên anh đã ngụy trang thành người vô gia cư, cả ngày đều bận cái quần bạc màu và cái áo bành tô lớn dơ dấy nhìn không ra màu sắc vốn có của nó, rồi còn kết hợp với giày rách lổ và chải quả đầu che hết nửa khuôn mặt mình lại, mỗi ngày đều ngủ ở ven đường hoặc là dưới chân cầu.
Trên người anh tuy rằng còn tiền và có giấy tờ tùy thân, nhưng anh không dám đi thuê nhà nghỉ hay là đến những cửa tiệm nhỏ có CCTV để mua đồ. Vì để phù hợp với thân phận người vô gia cư của mình nên mỗi ngày anh chỉ ăn một bữa với bánh mì để giằng bụng, sau đó cứ khoác áo bành tô mà ngủ thẳng ven đường.
Lúc anh gặp cô bụng anh đói đến không được, nhưng siêu thị trước mặt anh lại tràn ngập CCTV, anh đã hai ngày không ăn gì rồi, nhưng giờ cũng chỉ có thể nhìn hàng bánh mì trong siêu thị không dời mắt được thôi.
Lúc này đột nhiên có một cánh tay trắng nỏn thon dài xuất hiện trước mặt anh, Hà Nguyệt Tâm đặt một cái túi nilon trắng thuần xuống trước mặt anh.
Anh ngước mắt lên nhìn, trên người Hà Nguyệt Tâm có đeo một chiếc tạp dề màu đỏ của cửa hàng thức ăn nhanh kế bên, ánh mắt cô sáng ngời, trong mắt không có chút chán ghét nào cả: “Cái này cho anh ăn này.”
Anh từng gặp qua cô, cô là sinh viên đại học làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh, thời gian làm việc của cô là ca khuya, làm từ tối tới rạng sáng hôm sau.
Anh cảm thấy rất ủy khuất, không dám tin rằng mình đã luân lạc tới nổi phải để người khác bố thí đồ ăn cho rồi. Hay là Hà Nguyệt Tâm đã đem mấy thứ mà người ta ăn không hết đến cho anh đây?
Anh không có ăn, không những không ăn mà anh còn vứt cả túi nilon ấy vào sọt rác luôn.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn kiên trì cho anh đồ ăn mỗi ngày. Trong lúc vô tình anh thấy được, những đồ Hà Nguyệt Tâm cho anh đều là cô mua trước khi vào ca làm của mình, mỗi ngày đều không lập lại món ăn, dinh dưỡng cân bằng.
Sau này, Hà Nguyệt Tâm có mua cho anh gì nữa thì anh đều nhận hết.
Vì để Mục Hoài tìm không ra anh, nên cách vài ngày thì anh sẽ đổi chỗ dừng chân, bây giờ không thể ngủ tiếp ở đây nữa rồi nên anh đã chuyển đến chỗ cách cửa hàng thức ăn nhanh không xa.
Mỗi ngày lúc Hà Nguyệt Tâm tan ca thì đã là rạng sáng rồi, anh thấy vậy liền lén lút đi theo sau cô, hộ tống cô về nhà.
Nhưng mấy ngày sau, anh vẫn bị Mục Hoài phát hiện ra, Mục Hoài dựng nên một vụ tai nạn xe cộ, ngụy trang thành anh chết do tai nạn đó.
Lần nữa mở mắt ra thì anh đã trùng sinh rồi. Trong một năm trùng sinh này, anh vừa báo thù vừa tìm tung tích của Hà Nguyệt Tâm.
Anh vẫn luôn tưởng rằng Hà Nguyệt Tâm là một nữ sinh bình thường, cho nên vẫn chưa đặt giới hào môn vào trong phạm vi tìm kiếm, cũng là mấy ngày hôm trước nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm, kêu Bồi Nghị đi điều tra thì mới biết được Hà Nguyệt Tâm chính là thiên kim của nhà họ Hà.
Mục Xuyên nhịn không được hỏi: “Khi nào thì em về?”
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Ngày mai.”
Ngày mai là về rồi sao?
Ánh mắt Mục Xuyên tối đi, anh vốn còn tưởng rằng Hà Nguyệt Tâm sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa chứ.
Đợi Hà Nguyệt Tâm về rồi, Mục Xuyên liền trở về phòng sách.
Bồi Nghị thật không dám tin vào mắt mình, Mục Xuyên thế nhưng lại cười rồi, còn là cười với Hà Nguyệt Tâm nữa. Nửa ngày trời rồi cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Đợi cậu quay lại phòng sách thì thế nhưng phát hiện Mục Xuyên đang ngồi ngây người trước bàn làm việc, cậu càng chấn động và kinh ngạc hơn nữa rồi.
Mục Xuyên thấy cậu liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng thường ngày, chỉ là ánh mắt vẫn có chút mờ mịt.
“Bồi Nghị.”
Bồi Nghị vội đứng thẳng người dậy, cung kính đáp vâng một tiếng.
Sau đó Bồi Nghị thế nhưng lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Xuyên hình như có mang chút khẩn trương, anh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu nói......nên làm thế nào để theo đuổi con gái thì mới có thể khiến cho cô gái đó thích tôi nhỉ?”
Bồi Nghị đực mặt ra. Mục Xuyên muốn theo đuổi con gái? Theo đuổi ai? Cô gái hồi nãy ư?
Hai mươi năm nay, vận đào hoa bên người Mục Xuyên không hề ít, nhưng lại không có một đóa hoa nào có thể đến gần anh được cả, cậu còn xém chút tưởng rằng xu hướng tình dục của Mục Xuyên có vấn đề nữa.
Bây giờ Mục Xuyên đột nhiên muốn theo đuổi con gái, đây là cây sắc nở hoa rồi à!
Nhưng dựa vào thân phận của Mục Xuyên thì loại phụ nữ nào mà không có được chứ, còn phải theo đuổi nữa à?
Bồi Nghị đột nhiên thấy phẫn nộ vô cùng. Cậu không muốn Mục tổng của bọn họ rớt giá như vậy!
Hai đầu lông mày của Mục Xuyên nhíu chặt lại, anh không có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này cả, ngay cả khi trò chuyện với Hà Nguyệt Tâm hồi nãy thôi cũng khiến anh nhịn không được mà có chút khẩn trương rồi.
Nhìn thấy thái độ của Hà Nguyệt Tâm không còn kháng cự anh nữa thì trong lòng anh lại dấy hy vọng. Có lẽ là anh vẫn có cơ hội có thể khiến Hà Nguyệt Tâm thích anh.
Khó khăn lắm anh mới tìm thấy cô, anh không muốn buông cô ra đâu.
- --
Kỳ nghỉ dài Quốc Khánh đã kết thúc rồi, lúc về vẫn là ngồi máy bay tư nhân.
Triệu Nghệ và Phương Viên vẫn chưa chơi đã, không những chưa chơi đã, mà dưa còn ăn tới no căng nữa. Mấy ngày hôm nay chỉ toàn xem mấy anh trai của Hà Nguyệt Tâm ghen tuông tranh sủng không thôi. Cứ một người anh nào đó ghen tuông, xong rồi Hà Nguyệt Tâm sẽ đi dỗ, dỗ xong rồi thì mấy anh trai khác sẽ lại vì một lý do nào đó mà bắt đầu quạo ngay.
Bọn họ cũng coi như là biết được, nếu như một người đàn ông mà để ý đến thứ gì đó rồi thì có thể ấu trĩ đến trình độ nào!
Hai quần chúng ăn dưa như bọn họ xem đến thích thú vô cùng. Loại tình tiết này bọn họ còn có thể xem thêm 100 năm nữa!
Hà Nguyệt Tâm không có nói chuyện hôm qua cô trò chuyện với Mục Xuyên cho mấy anh trai nghe, mấy anh trai hình như rất có thiên kiến với Mục Xuyên, anh cả nói Mục Xuyên lạnh lùng vô tình, nhưng Mục Xuyên rõ ràng là một anh trai hàng xóm rất dịu dàng dễ gần mà!
Tuy rằng hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu, nhưng cô vẫn luôn có một cảm giác rất thân quen với Mục Xuyên, cảm giác đó khiến cô cảm thấy an lòng.
Làm bạn với Mục Xuyên chắc sẽ là một sự lựa chọn không sai.
Trên máy bay còn có chuẩn bị đồ ngọt mà Hà Nguyệt Tâm thích nhất.
Hà Nguyệt Tâm vừa ăn được 2 miếng thì nghe Phương Viên nói: “Bây giờ phải ngồi 2 tiếng trên máy bay lận, hay là chúng ta chơi một ván đi?”
Kỳ nghỉ này Triệu Nghệ và Phương Viên cũng có bám dính lấy Hà Diễn Lạc kêu anh dẫn dắt bọn họ chơi PUBG. Hà Diễn Lạc cũng không giấu nghề mà tận tình chỉ dạy cho bọn họ, còn truyền dạy một số mẹo nhỏ nữa, khiến cho bọn họ cả ngày cứ ngứa tay hoài, lúc nào cũng muốn lôi điện thoại ra luyện một hồi.
Triệu Nghệ lập tức phụ họa theo: “Được đó. Có ai muốn chơi nữa không?”
Mấy ngày này bọn họ cũng đã thân hơn với mấy anh trai rất nhiều. Triệu Nghệ hỏi mọi người xung quanh xem có ai muốn chơi chung không.
Hà Diễn Lạc lười nhác đáp lời: “Anh sao cũng được.” Cũng là sợ lạ tay thôi, chơi mấy ván với mấy bạn nhỏ cũng được lắm.
Vừa nghe Hà Diễn Lạc muốn chơi thì Hà Thúy Chi lạnh nhạt ngước mắt lên: “Anh không chơi đâu,“ Nói xong còn nhàn nhạt bổ thêm một câu, “Chơi bời nhiều mất lý trí.”
Hà Diễn Lạc: “......”
Mấy ngày hôm nay thái độ của mấy người này đối với anh từ ngó lơ, đến băng tan, và tới giờ là có hẳn ý thù hằn luôn.
Anh cũng hiểu rõ là tất cả những điều này đều liên quan tới Hà Nguyệt Tâm cả, đại khái là Hà Nguyệt Tâm nhớ được anh thích ăn cái gì, nhưng lại không nhớ bọn họ thích ăn gì, nên bọn họ ghen tuông rồi. Cho nên mấy người đó cứ đụng chuyện nhỏ nhặt gì là sẽ lại trào phúng anh 2, 3 câu.
Nhưng đây cũng nhỏ nhen quá rồi đấy.
Anh có chút bó tay.
Hà Tinh Hoài liếc xéo Hà Diễn Lạc một cái, nhét tai nghe vào tai, vừa nhét vừa nạnh nùng hừ một tiếng: “Bạn nhỏ ít chơi game chút, hại mắt.”
Hà Lộ Từ đang chơi game Vương Giả Vinh Diệu, giọng điệu anh có chút cứng ngắc: “Anh cũng không chơi cái đó, ấu trĩ.” Chỉ có người ấu trĩ như Hà Diễn Lạc mới chơi thôi!
Thấy 3 người đều không chơi, Triệu Nghệ thở dài một hơi, mấy người này cô thật sự là phục rồi.
Cô xoay đầu hỏi Hà Nguyệt Tâm: “Chơi ván không?”
Hà Nguyệt Tâm đang nằm ổ trên ghế một cách thoải mái nhất, đồ ngọt khiến cho cô hạnh phúc đến nổi mắt không thấy Tổ Quốc luôn, lúc này tâm tình cô đang rất tốt, nghe vậy cô liền đồng ý ngay: “Được thôi! Tôi chơi!”
Nói xong cô liền lôi điện thoại ra, app PUBG lần trước tải xuống cô vẫn chưa có gỡ.
Mấy người Triệu Nghệ đang chuẩn bị vào game thì đột nhiên nghe thấy Hà Thúy Chi nói: “Anh cũng chơi nữa.”
“?”
Hà Thúy Chi lôi điện thoại ra, lạnh nhạt tải PUBG về, game này anh có thấy mấy người chơi qua, thao tác cũng nhớ sương sương.
Hà Tinh Hoài không biết từ khi nào đã ngồi thẳng người dậy, tay ôm điện thoại nói: “Anh cũng chơi nữa, chơi chung đi, tài khoản của Tâm Tâm là gì vậy, anh kết bạn với em.”
Hà Lộ Từ thẳng tay thoát khỏi Vương Giả Vinh Diệu, mặc kệ tiếng chửi bới của đám đồng đội: “Game này tuy rằng ấu trĩ, nhưng vẫn có thể chơi thử.”
Triệu Nghệ và Phương Viên quay mặt nhìn nhau: “Mấy anh không phải là không chơi sao?”
Ba anh em Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài, Hà Lộ Từ đồng loạt ngẩng đầu lên, cho hai người họ một ánh mắt, ba ánh mắt đó đều biểu thị chung một ý.
Sao lại không chơi chứ.
Hà Nguyệt Tâm muốn chơi thì cho dù bọn họ không biết chơi thì cũng phải chơi.
Hơn nữa, bọn họ làm sao có thể để em gái chơi chung với Hà Diễn Lạc chứ?
Hà Nguyệt Tâm mặc kệ xung quanh như thế nào, mấy ngày hôm nay cô bị mấy anh trai chơi đến quá mệt mỏi rồi, giờ mặc xác bọn họ đi, dù sao thì cô cũng đã *phật rồi.
(*Phật: dạo mấy game show sống còn bắt đầu du nhập vào TQ, thì có một từ nổi lên là Phật hệ, nói những người không màng thế sự, danh lợi, sống như Phật là theo Phật Hệ, rồi dần chữ Phật từ danh từ trở thành tính từ để hình dung tính cách của những người thuộc hệ đó)
Cô ôm lấy điện thoại mở game ra.
Triệu Nghệ đếm đầu người, vốn là nếu Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài, Hà Lộ Từ không chơi thì cô, Hà Nguyệt Tâm, Phương Viên và Hà Diễn Lạc vừa đủ 4 người 1 nhóm.
Nhưng bây giờ số người vượt mức rồi, bọn họ có 7 người, PUBG nhiều nhất chỉ cho phép một đội 4 người thôi.
Hà Diễn Lạc thở dài một hơi: “Hay là chia thành 2 đội đi?”
Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc hỏi: “Nếu lập 2 đội thì có thể vào chung một bản đồ không?”
Hà Diễn Lạc: “Cùng bắt bắt đầu cùng lúc, coi vận may vậy.”
Vận may tốt thì 2 đội có thể phân vào cùng một bản độ, vận may không tốt thì chỉ có thể mỗi đội tự chơi với nhau thôi.
Tiếp đó mấy người này lại tranh chung đội với Hà Nguyệt Tâm, Hà Nguyệt Tâm bó tay, chỉ đành trừng mỗi anh trai một cái cho xong chuyện.
Triệu Nghệ và Phương Viên vì để mình không bị kéo vào vòng tranh đầu mà rất biết điều đi đội khác.
Trong đội của Hà Nguyệt Tâm còn dư 3 chỗ, Hà Lộ Từ bởi vì tuổi nhỏ nhất nên bị đá sang đội của Triệu Nghệ và Phương Viên.
Hà Lộ Từ vẫn có chút phẫn nộ bất bình, ngồi một bên chọt màn hình điện thoại, trong lòng thầm nghĩ lát hồi vào game rồi sẽ ngược đãi giết chết mấy anh trai hết luôn cho hả giận.
Hà Nguyệt Tâm có một khoảng thời gian không chơi game rồi, bây giờ chơi lại lại thấy có chút cảm giác mới mẻ.
Hai đội cùng vào game, bên Triệu Nghệ và Hà Lộ Từ được phân thêm một người lạ cho đủ số, hai đội cùng nhấn bắt đầu, kết quả là vận may vẫn rất tốt, thế nhưng lại cùng vào chung một bản đồ.
Hà Diễn Lạc lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta giết sạch hết mấy đội còn lại rồi hai đội chúng ta mới *PK đi?”
(*PK: Player kill, hai đội đấu với nhau)
Triệu Nghệ gật đầu: “Được.”
Cả đám bọn họ từng cùng đi chơi Hồ Sơn, nên đã kéo gần khoảng cách hơn rất nhiều, vào game rồi đương nhiên là có chung mối thù giết hết đám người lạ trước.
Trong đội của Hà Nguyệt Tâm, trừ Hà Diễn Lạc ra thì thao tác của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài đều không thuần thục lắm, nhưng hai người đều là con trai, nên trời sinh nhạy bén với game hơn, nên cũng lên tay rất nhanh.
Hà Tinh Hoài hỏi: “Nhảy đâu?”
Hà Diễn Lạc và Hà Thúy Chi không nói gì mà đều nhìn sang Hà Nguyệt Tâm, Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi: “Nhảy vào chỗ an toàn chút ha? Nhảy vào khu nhà ở đi.”
Hà Nguyệt Tâm đánh dấu một điểm, cả đám người liền nhảy xuống ngay.
Điểm nhảy dù của đội của Hà Lộ Từ cách Hà Nguyệt Tâm không xa, gần như là sát vách luôn, nhưng đã nói trước rồi, không tự tàn sát lẫn nhau trước, sẽ giết sạch mấy đội khác trước. Hai đội rất ăn ý mà chọn một dãy nhà khác nhau rồi tự đi rà soát trang bị.
Hà Nguyệt Tâm tìm hết mấy tòa nhà, kết quả là ngay cả một trang bị phòng vệ cũng không có, thuật bắn súng của cô không tốt, nên chỉ nhờ mấy đồ bảo hộ tìm cảm giác an toàn thôi.
Cô nhíu mày mở miệng: “Mấy anh có thế đồ bảo hộ ở đâu không? Cấp 2 thôi cũng được, tại sao em không tìm được cái nào hết vậy.”
Hà Diễn Lạc nhíu mày, nhìn bản đồ bên góc phải bên dưới: “Em tìm hết tòa nhà em đang ở rồi à, không có gì hết ư.” Anh suy nghĩ một hồi lại nói, “Đứng đó đừng nhúc nhích.”
Hà Nguyệt Tâm 'Ohm' một tiếng, cô nhìn xuống bản đồ bên góc phải, định vị của 3 đồng đội còn lại đều phân tán trên bản đồ, bây giờ thì đang tụ tập lại về phía cô.
Động tác của Hà Diễn Lạc nhanh nhất, anh nhảy từ nóc nhà bên cạnh qua, lại nhảy xuống ban công và chui vào trong nhà.
Anh ném một cái mũ bảo hiểm cấp 3 đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm.
Hà Tinh Hoài và Hà Thúy Chi gần như bước xuống từ trên lầu cùng một lúc, hai người lần lượt ném một cái áo giáp cấp 3 xuống đấy.
Hà Nguyệt Tâm nhìn hai cái giáp cấp 3 dưới đất, lại nhìn nhân vật không chút đồ bảo hộ của Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài: “......Em chỉ cần một cái là được.”
Nhặt hết đống trang bị dưới đất lên, Hà Nguyệt Tâm cười híp cả mắt lại: “Cảm ơn anh trai~”
Hà Thúy Chi lạnh nhạt nói; “Còn thiếu gì nữa không?”
Hà Tinh Hoài cũng mở miệng: “Thiếu thuốc không?”
Hai người vừa nói xong thì bên ngoài cửa sổ lại có một người trèo vô, Hà Lộ Từ hục hà hục hặc trèo vào trong phòng, lột sạch hết trang bị trên người ra, hào sảng nói: “Nè!”
Triệu Nghệ và Phương Viên nhìn hành tung của Hà Lộ Từ trên bản đồ, hai người đều nổi điên rồi: “Hà Lộ Từ mày tỉnh lại đi! Mày là người của đội tụi tao!” Tặng trang bị cho đội kế bên, thằng này 100% là có bệnh!
Hà Lộ Từ vừa nói xong, Hà Diễn Lạc, Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài gần như là cùng lúc nổ súng, bắn cho Hà Lộ Từ không còn chút màu, nằm liệt dưới đất, nhân vật game biến mất, biến thành một cái hộp vuông vức.
Hà Thúy Chi nạnh nùng nói: “Được rồi, bây giờ tất cả trang bị trên người nó đều là của em hết rồi đấy, chắc là không thiếu gì nữa đâu.”
Hà Nguyệt Tâm: “......”
- --
Đáng lẽ hôm nay tui tính đăng 2 chap nhưng vì lý do mình chơi ngu nên hôm qua dịch được gần hết chương mà không lưu, máy tính đỏng đảnh, update và thế là tui phải dịch lại lần nữa. Tui hờn quá nên thôi tuần này 1 chap thôi.
Tui vào trong góc phòng vẽ vòng tròn tự hờn giận đây T_T