Buổi đấu giá vẫn còn đang tiến hành thì Hà Nguyệt Tâm đã bỏ chai rượu đỏ đỉnh cấp vào trong túi rồi, nhưng vẫn còn chưa xong, đây chỉ là quà cho anh cả thôi, vẫn còn của anh tư nữa!
Giá khởi điểm của chiếc Ferrari 250GTO này là 10 triệu, còn đắc hơn cả rượu đỏ nữa, và nó lại còn là xe nổi tiếng mà rất nhiều người giàu có đều muốn có được, số người mua đấu giá còn nhiều hơn so với người mua rượu đỏ nhiều.
Hà Nguyệt Tâm quyết tâm muốn mua cho bằng được, dù sao thì cô cũng có tiền mà! Bình thường cô tiêu xài không nhiều, lại tiết kiệm cũng không mua quần áo trang sức gì nhiều cả, có mua thêm chiếc Ferrari này cũng vẫn còn dư. Lại nói mua quà cho anh trai mà, có bỏ bao nhiêu tiền ra cũng đáng cả.
Nhìn Hà Nguyệt Tâm cứ các một chốc lại giơ bảng lên, thậm chí còn điềm nhiên hơn cả mấy phú hào quen mặt trong hội trường nữa, thì sự hiếu kỳ về lai lịch của Hà Nguyệt Tâm của Tề Nhã Thu đã đạt đến đỉnh điểm.
Nếu có thể vung tiền như vậy, đặt trên người cô ta thì cô ta đã khoe đầy trên WeChat 80 lần rồi.
Cô ta thật sự là *chua mà.
(*Chua: ghen tỵ, từ lóng mạng. Ghen tỵ có 1 từ khác là ăn giấm, giấm thì chua nên lòi ra từ chua.)
Cuối cùng Hà Nguyệt Tâm đã mua được chiếc Ferrari 250GTO với giá 32 triệu.
Tiếng bàn tán trong hội trường càng lớn hơn rồi. Liên tiếp mua liền 2 món hàng với giá cực cao, thậm chí càng hào phóng hơn cả một số thiên kim hào môn có mặt trong đây nữa.
Hà Nguyệt Tâm nhất thời trở thành tiêu điểm nghị luận trong hội trường.
“Đó là thiên kim nhà nào vậy, hay là thiên kim vừa mới trở về từ nước ngoài nào vậy, tại sao trước giờ chưa bao giờ lộ mặt trong yến tiệc nào hết vậy?”
“Hay là do người trong nhà giấu quá kỹ rồi.”
Hà Nguyệt Tâm mua liền 2 món hàng đấu giá, cô cũng có chút hưng phấn, hình thức mua đấu giá này quả thực rất kích thích, cô cúi đầu lật xem cuốn sách giới thiệu trong tay.
Cô đang chăm chú xem thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tiểu thư, đây là vị tiên sinh kia mời tiểu thư ạ.”
Hà Nguyệt Tâm nghe tiếng thì ngước đầu lên nhìn, mặt người phục vụ đầy cung kính, đưa một tấm danh thiếp đến trước tay cô, cô xoay đầu lại nhìn, ở chỗ cách đây không xa có một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô cười, người đàn ông bận một bộ vest trang trọng, cả người ăn mặc gọn gàng vừa tinh tế, mang chút lễ phép lịch sự của quý công tử hào môn.
Cô nhìn danh thiếp một cái, hình như là Tổng tài của một tập đoàn lớn nào đó, nhưng cô không biết.
Hà Nguyệt Tâm:......
Cô không có nhận lấy danh thiếp, chỉ khách sáo nói lại với nhân viên phục vụ: “Nhờ chị nói với vị tiên sinh đó là tôi không cần, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ có chút khó xử, cách làm muốn quen biết thêm bạn bè trong những loại trường hợp này cô ta gặp qua không ít, bình thường thì mọi người đều sẽ khách sao mà nhận danh thiếp cả, người thẳng thừng từ chối như Hà Nguyệt Tâm vậy rất là ít, nhưng Hà Nguyệt Tâm ở trước mặt đây cô ta cũng không đắc tội nổi.
Cô ta chỉ có thể khó xử mà quay trở về, đến bên cạnh người đàn ông đó nói vài câu, trên mặt người đàn ông đó lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cũng không có nói gì cả, chỉ xoay đầu về phía khác thôi.
Trong lòng Tề Nhã Thu chua đến không được, cười khẩy một tiếng: “Không thất thời.” Người đàn ông đó cô ta từng gặp qua rồi, là người đàn ông tài giỏi mới phất lên số 1 số 2 trong giới nảy, ai mà không muốn quen biết anh ta chứ, nhưng Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại trực tiếp từ chối rồi?
Tiếng cười khẩy này đúng lúc truyền thẳng vào tai Hà Nguyệt Tâm, lúc này Hà Nguyệt Tâm mới ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhã Thu một cái.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tề Nhã Thu dẹp đi sự ngưỡng mộ trong mắt, thay bằng thần sắc mang tính công kích như khinh thường này nọ.
Hà Nguyệt Tâm mặt đầy nghi hoặc, cô có quen biết gì với Tề Nhã Thu đâu, chỉ là tình cờ gặp nhau một lần thôi mà, Tề Nhã Thu nghe lén cô và nhân viên phục vụ nói chuyện rồi thì cũng thôi đi, còn thổ tào cách làm của cô ngay tại trận nữa chứ, bộ có bệnh à?
Cô dùng ánh mắt nhìn người có bệnh tâm thần nhìn Tề Nhã Thu một cái rồi xoay đầu đi.
Biểu cảm trên mặt Tề Nhã Thu từ trắng đổi sang xanh. Hà Nguyệt Tâm đây là không để cô ta vào mắt ư?
Hà Nguyệt Tâm tiếp tục cúi đầu xem sách giới thiệu trong tay, cô đột nhiên ý thực được một vấn đề, cô mua quà cho anh cả và anh tư rồi, nhưng còn 2 anh trai còn lại thì sao?
Anh hai bỏ công ra viết nhạc cho cô, lần trước anh ba còn tốn tâm tư tặng cho cô một cái ván trượt do chính tay AVE làm ra nữa.
Anh hai và anh ba đối xử tốt với cô như vậy, kết quả là cô lại chỉ nghĩ tới việc mua quà cho anh cả và anh tư thôi, trong lòng cô có chút ái ngại.
Giây lát sau cô hạ quyết tâm, mua tiếp!
Lại mua thêm 2 món quà cho anh hai và anh ba nữa, coi như là trả lễ cho việc anh hai viết nhạc cho cô và anh ba tặng cô ván trượt!
Ngoài cổng hội trường bán đấu giá, một chiếc Rolls-Royce phiên bản kéo dài dừng lại trước cổng, nhân viên phục vụ cung kính bước lên trước mở cửa xe ra.
Đôi chân thon dài của Hà Thúy Chi bước xuống xe, mặt mày anh vẫn rất tinh tế, toàn thân đều lộ ra khí chất cao quý.
Bình thường đều là Lý Nham thay anh đến các buổi đấu giá, mấy cái trang sức trước đây mua cho Hà Nguyệt Tâm cũng đều là càn quét trên các buổi đấu giá cả.
Hôm nay anh đặc biệt đến đây một chuyến là bởi vì vật phẩm được bán đấu giá cuối cùng rất là quý hiếm, anh muốn đích thân mua về tặng cho Hà Nguyệt Tâm.
Lý Nham do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước lên trước, nói nhỏ bên tai Hà Thúy Chi hai câu.
Gương mặt trầm tĩnh của Hà Thúy Chi lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục lại trạng thái ban đầu nhướng mày nói: “Chú đi hỏi thử xem, làm sao Tâm Tâm có thể vào được trong đấy vậy.”
Loại buổi bán đấu giá từ thiện như thế này, cả nhà họ Hà chắc chỉ có mình anh là nhận được thư mời thôi. Còn Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại có thể vào trong đó rồi?
Còn là tự mình dấu anh đi nữa chứ.
Nếu như Hà Nguyệt Tâm muốn đến thì nói với anh một tiếng là được rồi, anh sẽ nghĩ cách dắt em gái vào. Bây giờ Hà Nguyệt Tâm giấu anh đi rồi thì chắc là em gái có dự tính gì khác.
Đợi Hà Thúy Chi bước lên tầng 3, vào trong phòng riêng rồi, thì anh đến ngay phía cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Hà Nguyệt Tâm bận một bộ lễ phục màu xanh, da cô trắng ngần, ánh đèn rọi lên người cô càng khiến da cô như phát sáng lên vậy, nhìn một cái thôi là có thể nhìn thấy cô từ trong đám đông ngay.
Qua một lúc sau, Lý Nham bước vào trong phòng riêng, cung kính nói: “Nghe nói là tiểu thư đã dùng thư mời của Mục Xuyên.”
Hà Thúy Chi: “......”
Khách quen của buổi bán đấu giá cũng sẽ dựa theo tài sản của khách mà chia thành các giai cấp khác nhau, ví dụ như Mục Xuyên, cậu ta có phòng riêng cố định của mình, cho dù Mục Xuyên không đến thì phòng riêng cũng sẽ không cho những khách khác dùng.
Tuy rằng anh cũng có phòng riêng của mình, nhưng phòng riêng của Mục Xuyên sẽ lớn hơn anh gấp đôi.
Nếu như anh là VIP, thì Mục Xuyên sẽ là VVIP.
Em gái quen biết với Mục Xuyên hồi nào vậy?
Thế nhưng còn giấu anh nữa?
Hà Thúy Chi ngồi xuống ghế sofa, mặt mày có chút âm trầm, tâm tình rõ ràng là có chút không được tốt.
Lý Nham lại báo cáo tiếp: “Hơn nữa nghe nói tiểu thư còn mua đấu giá không ít đồ......”
Hà Thúy Chi ngẩng đầu lên, Hà Nguyệt Tâm mua đồ rồi? Đây vẫn là lần đầu tiên đấy.
“Em gái đã mua gì rồi?”
“Tiểu thư đã mua một chai rượu đỏ La Romanee-Conti năm 1945 và một chiếc Ferrari 250GTO.”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Hà Thúy Chi ngăn cũng ngăn không được, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Xem ra em gái thích đến buổi bán đấu giá mua đấu giá chơi, đây không phải là thói quen tiết kiệm cũng trị dứt được luôn rồi sao?
Lý Nham nói: “Hơn nữa nhìn bộ dạng của tiểu thư thì hình như là tiểu thư vẫn còn muốn mua tiếp nữa.”
Khóe miệng Hà Thúy Chi nhếch lên một nụ cười tươi, sự âm trầm hồi nãy cũng tan thành mây khói, đây đối với anh là một tin tức tốt. Trước đây phương pháp cưng chiều em gái của anh là tặng quà, sợ em gái không chịu nhận anh còn phải viện lý do lý trấu này nọ nữa.
Đã chứng minh được rằng em gái chịu hưởng thụ vật chất rồi, thì đồng nghĩa với việc rằng sau này anh đã có thể tận hết sức lực của mình để đối tốt với em gái mà không còn phải kiêng nể gì nữa rồi.
Hà Thúy Chi đưa tay lên, Lý Nham hiểu ý nghiêng người qua chỗ anh, Hà Thúy Chi nhỏ giọng dặn dò ông hai câu.
- --
Nếu như đã quyết định tiếp tục mua quà cho anh hai và anh ba rồi, Hà Nguyệt Tâm vừa nhìn những vật phẩm tiếp tục được rao bán trên sân khấu, vừa tìm kiếm những món mà mình hứng thú.
Cô tính mua cho anh hai một cái trâm cài ngực nạm kim cương giành cho nam, còn cho anh ba thì là một cái nút tay áo đồ cổ.
Cuối cùng Hà Nguyệt Tâm dùng giá 15 triệu để mua được cái trâm cài áo nạm kim cương.
Ánh mắt những người xung quanh nhìn cô đều thay đổi hết rồi, mua một món là có tiền, mua hai món là phú hào, vậy mua ba món thì sao? Vậy thì không phải là có tiền bình thường đâu.
Đây là phú hào ẩn nào mới bế quan tỏa cảng ra khỏi núi rồi vậy?
Những người lúc đầu nghi ngờ Hà Nguyệt Tâm có kim chủ chống lưng cũng đồng loạt biến mất không thấy, đây chắc chắn là một phú hào ẩn ra ngoài càn quét chơi thì có đó!
Hà Nguyệt Tâm không có chú ý đến những người xung quanh nhìn cô như thế nào, cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lúc cô mua thì không cảm thấy gì cả, hồi nãy mới nhẩm tính lại mới thấy chính mình đã tiêu đi rất nhiều tiền rồi!
Sau khi mua nhà, trong tay cô còn hơn 190 triệu. Bây giờ mua liền ba món đồ đã tiêu mất 72 triệu rồi.
Bây giờ vẫn còn nút tay áo đồ cổ cho anh ba chưa mua nữa.
Trên mặt cô rốt cuộc cũng lộ ra vẻ đau ví rồi. Tiêu nhiều tiền quá rồi!
Tề Nhã Thu vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Hà Nguyệt Tâm, thấy biểu cảm trên mặt lúc này của Hà Nguyệt Tâm thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc tiền cũng thấy đáy rồi sao?
Nếu như Hà Nguyệt Tâm không dừng lại nữa, thì cô ta quả thật sắp bị sự ghen tỵ và ngưỡng mộ của mình dìm chết rồi!
Cô ta từ nhỏ tới lớn vẫn chưa bao giờ ghen tỵ với một người phụ nữ tới như vậy. Vẻ ngoài xinh đẹp cũng thôi đi, còn nhiều tiền như vậy nữa, tính thử đống đồ mà nó mua cũng gần 100 triệu rồi còn gì!
Cô ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy thiên kim tiểu thư nào mát tay như vậy đâu!
Sau khi Hà Nguyệt Tâm đau lòng xong thì lại cắn răng, mua cũng đã mua rồi, bây giờ đã mua 3 món rồi, vẫn còn quà cho anh ba nữa, cô không thể nào nửa đường đứt gánh được! Nếu không sẽ chỉ có anh ba không có quà mà thôi, anh ba tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng đối xử với cô rất tốt, nếu không mua quà cho anh ba thì cô sẽ áy náy chết mất.
Thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm không còn bình thản nữa thì không ít người bắt đầu lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa, rất nhiều nhà giàu mới nổi khi mới vừa tham gia các buổi bán đấu giá đều rất dễ bị lòng hư vinh dắt mũi mà kích động vung tiền như rác. Hà Nguyệt Tâm đây không phải là ví dụ điển hình sao. Sau khi mua xong thì mới hối hận không thôi. Chắc đây là đã dùng hết nửa gia sản của mình ra để khoe khoang rồi đây.
Đến lúc mua đấu giá món thứ tư thì động tác giơ bảng của Hà Nguyệt Tâm liền bảo thủ hơn rất nhiều, không tích cực và muốn có bằng được như lúc mua trâm cài áo rồi.
Trong buổi bán đấu giá sẽ có một số người thích chống đối với người ta, nhìn ai không thuận mắt, hoặc là đặc biệt có tiền, chính là thích giơ bảng nâng giá cho vui.
Hà Nguyệt Tâm cũng đã nhìn ra được rồi, một mặt là không muốn mắc mưu, một mặt là cảm thấy có chút đau lòng rồi.
Lúc anh cả chia tài sản ra cho cô thì cô còn cảm thấy 200 triệu không ít rồi, ai biết chỉ mới mua quà cho 4 anh trai thôi mà đã tiêu hơn nửa rồi.
Suy nghĩ đang bay cao bay xa thì có một bóng người nghiêng người nói nhỏ bên tai cô: “Nguyệt Tâm tiểu thư, đây là Hà tổng đưa cho tiểu thư.”
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đó là Lý Nham, trên mặt Lý Nham lộ ra ý cười, có chút không biết làm sao nhìn cô. Bây giờ ông nhìn Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại xuất hiện tâm thái của người cha già rồi, lúc ông giúp Hà Thúy Chi hỏi chuyện về Hà Nguyệt Tâm cũng dốt hết tâm hết sức, biết được Hà Nguyệt Tâm giấu Hà Thúy Chi đến đây thì ông cảm thấy Hà Nguyệt Tâm cũng quá gan dạ rồi đi, nếu như gặp phải nguy hiểm thì sao đây?
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ.
Lý Nham đã ở đây rồi thì chắc anh cả cũng đã đến rồi. Anh cả đã biết cô giấu anh đến đây rồi sao.
Lý Nham ôn hòa nhìn cô, đặt đồ trong tay mình vào trong tay cô: “Đây là thẻ ngân hàng Hà tổng cho tiểu thư, cậu ấy biết tiền của tiểu thư đã dùng gần hết rồi.”
Hà Nguyệt Tâm nghe xong mặt đỏ bừng ngay, giấu người trong nhà ra ngoài tiêu xài hoang phí, bị anh cả bắt thóp rồi cũng thôi đi, còn nhìn ra được cô đang đau ví mà lén lút cứu tế cho cô nữa chứ.
Lý Nham nói: “Hà tổng kêu chú chuyển lời cho tiểu thư rằng nếu như tiểu thư thích mua đấu giá thì tối nay hãy mua nhiều đồ mà tiểu thư thích chút, không cần để ý đến ánh mắt của những người xung quanh đâu, cũng không cần phải lo tiền không đủ tiêu.”
Hà Nguyệt Tâm mím nhẹ môi lại, tuy rằng cô không phải tiêu xài hoang phí, chỉ là vì muốn mua quà cho mấy anh trai mà thôi, nhưng cô vẫn là đã giấu anh cả đến đây, anh cả không trách cô mà ngược lại còn đối tốt với cô vậy nữa, còn cho tiền cô tiêu nữa?
Hà Nguyệt Tâm có chút hiếu kỳ nói: “Trong thẻ này có bao nhiều tiền vậy?”
“500 triệu.”
Hà Nguyệt Tâm: “......”
Cô sắp ngất rồi!