Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 68: Chương 68




Hà Nguyệt Tâm nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, cô có thể cảm giác tay mình vẫn còn có chút run.

Lý Nham đưa thẻ cho cô xong thì đã bỏ đi với vẻ mặt đương nhiên rồi, hiển nhiên là đối với Hà Thúy Chi mà nói thì con số này không tính là gì cả.

Hồi nãy làm như sợ Hà Nguyệt Tâm sẽ không chịu nhận, trước khi đi Lý Nham còn khuyên nhủ cô: “Tiểu thư cứ coi như là Hà tổng chia trước một phần tài sản mà Hà lão tiên sinh để lại cho tiểu thư cũng được.”

Hà Nguyệt Tâm lơ đểnh gật gật đầu, cô chỉ là đến buổi đấu giá từ thiện để mua quà cho mấy anh trai thôi mà, sao lại được anh cả đập tiền nữa rồi.

Anh cả cảm thấy cô đã tiêu hết tiền rồi, cho nên bù tiền thêm cho cô à?

Cảm giác đau ví trong lòng hồi nãy lập tức biến mất ngay, cô vẫn là phú bà nhỏ rồi! Có anh cả thật sự là quá hạnh phúc mà, hí hí hí.

Bây giờ cô có thể không cần cố kỵ gì mà mua quà tặng cho anh ba rồi!

Tề Nhã Thu đang ngồi bên cạnh:......

Cô ta bởi vì bát quái cho nên cũng dóng tai lên nghe coi họ đang nói gì, nhưng cô ta không nghe rõ hết, chỉ nghe được từ “500 triệu” và “tài sản” thôi.

Cả người cô ta đều không được tốt rồi. Người phụ nữ này được thừa kế tài sản 500 triệu ư?

Cả gia tài của nhà họ Tề cộng lại cũng không được 500 triệu nữa!

Đợi sau khi Hà Nguyệt Tâm mua được quà cho anh ba xong thì món tiếp theo chính là món cuối cùng rồi.

Viên kim cương màu hồng tìm của Fancy Vivid, viên kim cương này được cắt vô cùng tinh xảo, nặng 10.09 kara, giá khởi điểm là 35 triệu.

Viên kim cương có màu hồng tím rất mơ mộng, trước lúc khởi bán thì đã hấp dẫn được không ít sự chú ý của các danh viện rồi, có người là có chuẩn bị mà đến, đang chuẩn bị thi triển hết chiêu của mình, hồi nãy vẫn luôn không có ra tay chính là vì muốn mua được viên kim cương hồng tím này.

Viên kim cương này từ trước lúc buổi bán đấu giá từ thiện bắt đầu thì đã tuyên truyền pr đủ rồi.

Đợi đến lúc MC tuyên bố bắt đầu giới thiệu viên kim cương này thì mọi người bên dưới lập tức nghị luận ồn ào rồi.

“Giá khởi bán đã là 35 triệu rồi, đây là chuẩn bị riêng cho nhà họ Mục rồi đi?”

“Nãy giờ nhà họ Mục không có ra tay, nói không chừng chính là đợi viên kim cương này rồi.”

Mục Xuyên không phải là không có hứng thú gì với trang sức của phụ nữ sao?”

Viên kim cương này rõ ràng là hợp với phái nữ hơn, cũng chưa từng nghe nói bên cạnh Mục Xuyên có xuất hiện hình bóng của người phụ nữ nào cả, mua về trưng bày thì cũng không đúng lắm.

“Vậy Mục Xuyên mua viên kim cương này để tặng người nào đó sao? Tặng ai?”

“Ai biết chứ. Hơn nữa không chỉ Mục Xuyên, trước đây Hà Thúy Chi không phải cũng mua không ít trang sức trong các buổi bán đấu giá sao, bên ngoài đều đang truyền rằng Hà Thúy Chi trước giờ không gần nữ sắc đang kim ốc tàng kiều, mua trang sức về là để dỗ người đẹp vui, lần này anh ta lại đến nữa, hồi nãy không ra tay, chắc cũng là bởi vì viên kim cương này rồi.”

“Thật là tò mò Hà Thúy Chi rốt cuộc mua đống trang sức đó về cho ai vậy. Nhiều trang sức như vậy, cả đời cũng dùng không hết nữa.”

“Mục Xuyên và Hà Thúy Chi đều đang đợi món cuối cùng này. Đợi lát có kịch hay xem rồi.”

Hà Nguyệt Tâm có chút hiếu kỳ nhìn thử viên kim cương hồng tím trên khán đài, màu hồng tím tràn đầy thiếu nữ, tuy rằng cô cũng rất thích, nhưng giá khởi bán quá mắc rồi. Nhưng cho dù không mắc thì cô cũng sẽ không mua, trước giờ cô vẫn luôn là người hào phóng với người bên cạnh, keo kiệt với bản thân.

Phòng riêng trên lầu, Mục Xuyên yên lặng đứng bên cửa sổ nhìn đắm đuối Hà Nguyệt Tâm đang ở dưới sảnh.

Anh có thể rõ ràng nhìn thấy được, lúc Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy viên kim cương hồng tím thì cơ thể đã hướng lên trước một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Anh nhếch khóe miệng, hôm nay anh đến đây là vì muốn mua viên kim cương hồng tím này, bây giờ thấy Hà Nguyệt Tâm cũng thích nó thì anh liền yên tâm hơn nhiều rồi.

Nếu như anh mua viên kim cương hồng tím đó về tặng cho Hà Nguyệt Tâm thì Hà Nguyệt Tâm nhất định sẽ rất vui mừng.

Bồi nghị bước vào trong phòng riêng của Mục Xuyên, báo cáo lại những điều mà mình đã nghe ngóng được cho Mục Xuyên nghe.

Hôm thấy được Hà Nguyệt Tâm thì Mục Xuyên đã điều tra hết những chuyện liên quan tới nhà họ Hà rồi, hồ sơ thân phận của mấy anh trai nhà họ Hà, bao gồm cả việc mấy anh trai nhà họ Hà làm lơ không quan tâm đến Hà Nguyệt Tâm, sau này lại cưng Hà Nguyệt Tâm như cưng trứng, anh đều nắm rõ hết cả.

Hồi nãy anh thấy quản gia bên người Hà Thúy Chi đến nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm nên anh mới kêu Bồi Nghị xuống dưới nghe ngóng thử thì mới biết được rằng Hà Thúy Chi sợ Hà Nguyệt Tâm không đủ tiền nên đã đưa thẻ ngân hàng xuống cho cô.

Tâm trạng anh có chút chua chát, Hà Thúy Chi là anh cả, có thể quang minh chính đại đưa tiền cho Hà Nguyệt Tâm tiêu, còn anh đến khi nào mới có thể được như vậy đây?

Hồi nãy nhìn Hà Nguyệt Tâm mua đấu giá, anh cũng lo lắng cho ví tiền của Hà Nguyệt Tâm, anh biết Hà Nguyệt Tâm có tiền, nhưng anh hận mình không thể ra tiền thay cho cô. Nếu như có một ngày anh có thể quanh minh chính đại đưa tiền cho Hà Nguyệt Tâm tiêu, còn không sợ dọa Hà Nguyệt Tâm chạy mất dép thì tốt biết mấy.

Trong đáy mắt Mục Xuyên lộ ra thần sắc phức tạp, một mặt Hà Nguyệt Tâm có Hà Thúy Chi cưng chiều thì anh cũng vui thay cho Hà Nguyệt Tâm. Nhưng mặt khác có một người anh cưng chiều em gái như vậy, nếu như biết anh đang theo đuổi Hà Nguyệt Tâm thì sẽ có ý nghĩ gì đây?

Danh tiếng bên ngoài của anh không quá tốt.

Còn chưa đợi anh nghĩ sâu hơn thì viên kim cương hồng tím đã bắt đầu khởi bán rồi. Anh nhìn Bồi Nghị một cái, Bồi Nghị gật gật đầu, cầm bảng ra trước cửa sổ, giơ bảng thay Mục Xuyên.

Mục Xuyên ngồi trở về sofa, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, nếm thử một ngụm rượu vang đỏ trong ly, thu hết nhất cử nhất động bên dưới vào trong mắt.

“Viên kim cương hồng tím này có giá khởi điểm là 35 triệu! Đây cũng là món cuối cùng được bán trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay!”

“Bây giờ bắt đầu đấu giá!”

“36 triệu!”

Thấy người giơ bảng là Bồi Nghị, phỏng đoán của những người bên dưới đều thành sự thật rồi, mọi người lại bắt đầu nghị luận xôn xao. Mục Xuyên quả nhiên là đến vì viên kim cương hồng tím này.

Sắc mặt của Tề Nhã Thu đột nhiên biến sắc ngay, Mục Xuyên muốn mua viên kim cương hồng tím này ư? Tặng cho ai?

Trước đây Mục Xuyên còn không chịu gặp cô ta nữa, cô ta đương nhiên là sẽ không tự cho rằng Mục Xuyên mua nó tặng cô ta rồi. Nhưng cô ta cũng không có nhìn thấy người phụ nữ nào khác bên người Mục Xuyên đâu chứ!

Cảm giác nguy cơ ập thẳng lên đầu, bàn tay đang nắm áo khoác bất giác siết chặt hơn.

Hà Nguyệt Tâm cũng nghe được tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, biết được rằng thì ra Mục Xuyên muốn mua viên kim cương này. Dù sao thì quà của mấy anh trai cũng đều mua đủ hết rồi, cô cũng không có chuyện gì khác để làm cả, thế là cô dùng tâm thái của quần chúng ăn dưa tiếp tục xem buổi đấu giá, trong lòng thì nhịn không được cảm thán, Mục Xuyên thật là có tiền mà.

Giá khởi bán là 35 triệu, giá thành giao không biết phải đội lên bao nhiêu lần nữa, đổi thành cô cô thật sự không nỡ mà.

Đang trong lúc cô cảm thán, MC giơ tay lên, ánh mắt nhìn về phía một phòng riêng khác trên lầu 3, đột nhiên hô lên: “37 triệu!”

Hà Nguyệt Tâm thuận theo ánh mắt của MC quay đầu lại nhìn, Lý Nham đứng bên một cửa sổ khác trên phòng riêng lầu 3, giơ tấm bảng trong tay lên.

Hà Nguyệt Tâm: “......”

Anh cả cũng muốn mua sao?

Mục Xuyên muốn mua không sao, tiền của người khác họ muốn xài sao thì xài, nhưng anh cả thế nhưng cũng muốn mua cái thứ mắc vậy sao.

Hà Nguyệt Tâm nhíu chặt hai đầu lông mày lại, bắt đầu tiếc tiền thay cho anh cả.

Cũng quá mắc rồi đi!

Ánh mắt Hà Thúy Chi trầm tĩnh, tầm mắt lướt qua phòng riêng của Mục Xuyên, tay siết chặt ly rượu, rồi nhìn Lý Nham ý bảo cứ cắn sát đuôi mà báo giá đừng ngừng.

Mục Xuyên đã tiếp xúc với em gái anh trong lúc anh không hay biết gì, còn tặng thư mời đến buổi tiệc từ thiện này cho em gái nữa. Nếu như Mục Xuyên không phải có ý với Hà Nguyệt Tâm thì đã không cần phải phí tâm tư lớn như vậy rồi.

Bây giờ lại đột nhiên muốn mua viên kim cương hồng tím này, nếu không phải muốn cho em gái vui thì còn có thể là vì gì nữa?

Anh không thể để thằng nhóc đó thành công được.

Mua viên kim cương này cũng là mục đích mà anh đến đây hôm nay. Những món trang sức tặng Hà Nguyệt Tâm trước đây chắc em ấy cũng nhìn chán rồi, viên kim cương hồng tím này từ vẻ ngoài mà nói đều tràn đầy mơ mộng, Hà Nguyệt Tâm nhất định sẽ thích.

Nhưng Mục Xuyên lại cứ muốn giành với anh?

Tuy rằng nhà họ Mục có quyền lớn hơn nhà họ Hà, nhưng anh không bận tâm đến việc vì em gái mà đắc tội Mục Xuyên. Ai dám đụng vào Hà Nguyệt Tâm thì chính là chống đối với anh.

Thấy Mục Xuyên và Hà Thúy Chi đều liên tiếp ra giá, cắn giá cắn rất chặt, đợi lúc giá của viên kim cương đạt mức 50 triệu thì tiếng thảo luận mọi người bên dưới đều to hơn rồi

Hà Thúy Chi vì kim ốc tàng kiều mà mua kim cương hồng tím, còn Mục Xuyên cũng không biết vì tặng ai mà mua, theo thời gian hai bên tăng giá càng dài thì mùi thuốc súng trong hội trường lại càng nồng nặc hơn.

“53 triệu!” Bồi Nghị giơ bảng.

Giây tiếp theo sau khi Bồi Nghị giơ bảng, Lý Nham cứ như là đã tính trước thời gian rồi nên cũng giơ bảng lên, cứ như là ông đã được lập trình rằng sau khi Bồi Nghị giơ bảng thì ông cũng phải giơ bảng ngay vậy.

Bồi Nghị nhíu mày, cậu cũng chú ý đến mùi thuốc súng bên chỗ Hà Thúy Chi rồi: “Mục tổng, cái này......”

Mục Xuyên nhíu chặt hai đầu lông mày lại, Hà Thúy Chi vì hồng nhan tri kỷ thần bí đó mà bất chấp như vậy sao?

Vậy còn không bằng để anh mua lại tặng cho Hà Nguyệt Tâm nữa là.

Anh đưa tay lên, mặt mày bình thản, ý bảo Bồi Nghị tiếp tục giơ bảng.

Mồ hôi trên trán Bồi Nghị đều rịn ra hết rồi, cứ mỗi lần giơ bảng là 1 triệu, bây giờ giá đã lên tới con số 60 triệu rồi, đó đều là tiền hết đấy!

Tuy rằng Mục Xuyên không thiếu tiền, nhưng cậu vẫn đau lòng đến không được, hay là tìm Hà Thúy Chi thương lượng thương lượng, đừng tăng giá nữa được không?

Hà Nguyệt Tâm ngồi bên dưới cũng không ngồi nổi nữa rồi, giá đấu giá cứ một đường tăng cao như vậy, mà hai bên giờ đây vẫn chưa có bên nào chịu nhận thua cả, động tác giơ bảng còn không chút ngập ngừng nữa chứ.

Mặt cô đều nhăn thành một đoàn rồi, thật quá tán gia bại sản mà.

Tề Nhã Thu nghe giá đấu giá đã lên tới con số trên trời thì tim cô ta cứ đập thình thịch liên tục, Mục Xuyên rốt cuộc là muốn mua tặng ai vậy? Còn Hà Thúy Chi nữa, cắn chặt Mục Xuyên như vậy, chẳng lẽ là nhà họ Hà không có yếu thế như vẻ bề ngoài sao?

Thần sắc trong mắt cô ta thay đổi liên tục.

“72 triệu!”

“75 triệu!”

“82 triệu! 82 triệu lần thứ nhất!”

Hà Thúy Chi thấy động tác giơ bảng của Lý Nham dừng lại thì nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn ông.

Lý Nham do dự một chút rồi mở miệng nói: “Hà tổng, tài sản lưu động trong tài khoản riêng của cậu không đủ rồi......Nếu như còn tăng giá nữa, sợ là......”

Hà Thúy Chi nhíu mày, tại sao lại không đủ rồi?

Lý Nham đáp lại ngay: “Hồi nãy cậu đã đưa cho tiểu thư 500 triệu rồi, số còn lại không đủ.”

Hà Thúy Chi: “......”

Đúng rồi, hồi nãy đã đưa cho Hà Nguyệt Tâm 500 triệu, bây giờ tài sản lưu động còn lại còn không tới 100 triệu.

“Tạm thời chuyển qua thì sao?”

Lý Nham nói: “Cũng không thể nào chuyển qua nhanh như thế được, còn có hạn mức giao dịch nữa.”

Anh thở dài một hơi, trầm mặc trong giây lát, chỉ có thể để cho Lý Nham ngừng giơ bảng. Anh không nghĩ tới Mục Xuyên sẽ giành với anh, giành tới nổi giá nâng lên tới cao đến vậy.

Sau khi thấy Lý Nham dừng giơ bảng lại, thắng thua đã định. Cuối cùng Mục Xuyên đã mua được viên kim cương hồng tím này với giá là 82 triệu.

Mục Xuyên nhìn về phía phòng riêng của Hà Thúy Chi, từ xa giơ ly rượu lên với anh.

Hà Thúy Chi lạnh lùng nhìn thằng nhóc đó, lạnh lùng dời tầm mắt qua chỗ khác, muốn theo đuổi em gái anh, 82 triệu thôi thì không đủ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.