Cuối cùng viên kim cương hồng tím được bán ra với giá 82 triệu RMB, và buổi bán đấu giá từ thiện cũng chính thức kết thúc.
Sau buổi bán đấu giá chính là buổi tiệc tối từ thiện, là sàn giao lưu của tầng lớp thượng lưu.
Hà Nguyệt Tâm không có hứng thú gì với những trường hợp này, hồi nãy thấy anh cả thế nhưng lại muốn dùng số tiền lớn như vậy để mua viên kim cương hồng tím đó, cô đau ví đến không được, nhưng mà cũng may cuối cùng Mục Xuyên đã mua đi mất rồi.
Đang tính đi tìm anh cả thì xoay đầu lại đã thấy Hà Thúy Chi đang đi về phía cô, Lý Nham thì đang cung kính đi theo sau lưng Hà Thúy Chi.
Nhà họ Hà là một sự tồn tại tương đối thần bí trong giới hào môn, Hà Thúy Chi một thân một mình chống đỡ cả nhà họ Hà khi tuổi đời còn rất trẻ, hơn nữa tính cách cũng rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Hành vi càn quét các buổi bán đấu giá của Hà Thúy Chi trước đây từng gây náo động cả giới hào môn, tất cả mọi người đều đang đoán Hà Thúy Chi đang vì ai mà vung tiền như rác như vậy.
Mắt Hà Thúy Chi lộ ra sự dịu dàng chưa bao giờ thể hiện trước mặt công chúng, anh khẽ cúi người xuống, ôn hòa nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: “Mua đấu giá vui không?”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, không ít người thấy Hà Thúy Chi đi về phía Hà Nguyệt Tâm thì đều dỏng tai lên nghe, đều đang đoán quan hệ của hai người họ.
Động tác đứng dậy của Tề Nhã Thu dừng lại, sau đó giả bộ như đang kéo áo khoác lại, nhưng thực chất là cũng đang chú ý nhất cử nhất động của hai người. Hồi nãy Hà Nguyệt Tâm mua liền 4 món đồ bán đấu giá như vậy, chẳng lẽ kim chủ đứng sau lưng cô chính là Hà Thúy Chi sao? Vậy hồi nãy Hà Thúy Chi mua viên kim cương hồng tím đó lại là vì ai?
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì vậy?
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ, giấu anh cả đến đây thì cũng thôi đi, anh cả cũng không tức giận, thậm chí còn đưa tiền cho cô mua cho đã nữa. Điều cô càng lo lắng hơn là, trong những món đồ hồi nãy có một món là tặng cho anh cả nữa, nếu như anh cả biết rồi, thì đến lúc đó không phải là sẽ đoán ra được quà đó là cô tặng mà không phải anh tư tặng rồi sao?
Cô nhỏ giọng nói: “Cũng được.”
Nhìn bộ dạng ngại ngùng của Hà Nguyệt Tâm, trong mắt Hà Thúy Chi nổi lên ý cười, như tuyết tan chảy và mùa xuân đến rồi vậy.
Những quần chúng vây quanh đang dỏng tai nghe thấy bộ dạng này của Hà Thúy Chi thì đều ngây cả người, một Hà Thúy Chi thủ đoạn đanh thép thế nhưng lại lộ ra bộ dạng dịu dàng như vậy trước mặt một cô gái ư?
Hà Thúy Chi nói: “Em còn muốn mua gì nữa không? Hay là lần sau nếu có buổi bán đấu giá nữa anh dắt em đi theo?” Anh sẽ không cho Mục Xuyên có thêm cơ hội nào tiếp cận em gái nữa. Nếu Hà Nguyệt Tâm muốn đến buổi bán đấu giá thì anh sẽ dắt em gái đi. Anh không biết Mục Xuyên tiếp cận em gái có mục đích gì, nhưng danh tiếng của Mục Xuyên trước giờ đều không tốt, thủ đoạn lại hung tàn vô tình, anh không thể để cho em gái đi gần với Mục Xuyên quá lâu được.
“Không cần đâu, anh cả, lần này em đã tiêu rất nhiều tiền rồi.” Cô nhíu chặt hai đầu lông mày lại, trầm ngâm nói, “Hồi nãy anh muốn mua viên kim cương hồng tím đó à?”
Hà Thúy Chi nghe vậy thì mặt mày âm u ngay: “Vốn là muốn mua tặng em.” Kết quả là đã bị Mục Xuyên giành mất.
Hà Nguyệt Tâm: “......” Thì ra anh cả muốn mua tặng cô à? Những lời khuyên răn anh cả không nên vung tiền đột nhiên không thể nói ra khỏi miệng nữa.
Tề Nhã Thu mở to mắt ra. Cô ta cứ tưởng rằng kim chủ của người phụ nữ này là Hà Thúy Chi, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người nãy giờ, Hà Nguyệt Tâm thế nhưng gọi Hà Thúy Chi là anh trai?
Người phụ nữ chính là đứa em gái được Hà Thúy Chi nhận về hào môn trong truyền thuyết ư? Những lời đồn thổi liên quan đến Hà Nguyệt Tâm trên mạng xông thẳng vào ký ức.
Vậy hành vi càn quét các buổi bán đấu giá trước đây của Hà Thúy Chi cũng là vì muốn tặng cho Hà Nguyệt Tâm à? Và viên kim cương hồng tím hồi nãy cũng là vì muốn mua tặng cho Hà Nguyệt Tâm ư!
Hà Thúy Chi cũng quá cưng chiều em gái rồi đi!
Sự ghen tỵ trong lòng Tề Nhã Thu đều muốn tràn ly rồi, cô ta tốn hết tâm tư muốn tiếp cận Mục Xuyên, ngược lại thì bị Mục Xuyên từ chối không gặp, mất hết mặt mũi, càng vì vậy mà có không ít người coi cô ta là trò đùa trong các cuộc trò chuyện, cô ta muốn hưởng thụ cuộc sống của hào môn đỉnh cấp thôi, nhưng Hà Nguyệt Tâm lại không cần làm gì mà đã có được mọi thứ rồi.
Cô một người anh trai dịu dàng với cô, cho cô tiền tiêu, còn vung tiền mua đồ trong các buổi đấu giá cho cô như vậy.
Ánh mắt Tề Nhã Thu nhìn Hà Nguyệt Tâm đều thay đổi hoàn toàn rồi, trong mắt trở nên u oán thâm trầm, bên trong còn có một tia ganh ghét hận thù nữa.
Hà Thúy Chi cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, nhàn nhạt nói với Hà Nguyệt Tâm: “Đi thôi.”
Hà Nguyệt Tâm có chút thấp thỏm ngồi vào trong xe, cô đang lo lắng những đồ mà cô mua hồi nãy sẽ bị anh cả phát hiện là trong đó có đồ tặng cho anh cả.
Nhưng Hà Thúy Chi lại chỉ nhìn ra ngoài với vẻ trầm tư.
Giây lát sau anh đột nhiên mở miệng nói: “Tâm Tâm quen biết với Mục Xuyên hồi nào vậy?”
Hà Nguyệt Tâm ngây người một lúc: “Hửm?” Anh cả biết rồi à?
Trước đây cô không có khai chuyên cô quen biết Mục Xuyên như thế nào cho anh cả, cũng là vì sợ anh cả sẽ lo lắng.
Cô thuật lại quá trình cô gặp và quen biết Mục Xuyên cho anh cả nghe: “Em chỉ là muốn đi coi mèo thôi, nhưng ai biết được anh ấy cũng sẽ ở đó chứ.”
Cô nhớ tới chuyện trước đấy anh cả nói danh tiếng của Mục Xuyên không mất tốt thì vội bổ sung thêm: “Nhìn anh ấy rất là dịu dàng, còn làm một cái tổ mới cho mèo nữa, em cảm thấy anh ấy không giống với những gì người khác đồn thổi lắm.”
Nghe lời biện giải cho Mục Xuyên của em gái, tâm tình của Hà Thúy Chi có chút phức tạp, đây là một loại cảm giác gì nhỉ?
Em gái mình nuôi lớn bị heo húc rồi sao? Điều đáng sợ hơn là em gái lại có ấn tượng rất tốt với Mục Xuyên.
Đàn ông sẽ hiểu rõ đàn ông nhất, Mục Xuyên không có chuyện gì mà đột nhiên ân cần như vậy thì chắc chắn là *phi gian tức đạo.
(*Phi gian tức đạo: gian là gian xảo, gian ác, đạo là chỉ đạo tặc, ăn trộm. Thành ngữ này ý nói là người này có ý đồ gì đó.)
Mục Xuyên đưa cha ruột của mình vào trong viện dưỡng lão, anh em cùng cha khác mẹ đều không ai có kết cục tốt cả, người như vậy, cho dù có quyền thế ngất trời đi chăng nữa thì làm sao có thể xứng với em gái anh chứ.
“Em và nó liên lạc với nhau bao lâu rồi?”
Hà Nguyệt Tâm vội nói: “Không bao lâu cả, chính là từ ngày bắt đầu gặp mặt đó thôi, bọn em bây giờ là bạn bè thôi.”
Hà Thúy Chi nhìn Hà Nguyệt Tâm chằm chằm, mặt mày tràn đầy nghiêm túc: “Vậy Tâm Tâm.......có thích ai không?”
Hà Nguyệt Tâm đỏ bừng cả mặt, anh cả tại sao lại hỏi cô loại chuyện này chứ!
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu: “Không có.” Kiếp trước tình sử của cô trống không, dây thần kinh đó của cô hình như vẫn luôn không được khai thông, hơn nữa sau khi trùng sinh thì cô vẫn chỉ muốn học hành thật tốt thôi, căn bản là không có nghĩ tới việc sẽ yêu sớm.
Hà Thúy Chi nhướng mày: “Trên trường cũng không có thích nam sinh nào sao? Không phải là có người tỏ tình với em sao?”
Hà Nguyệt Tâm có loại cảm giác phụ huynh đang chất vấn mình có yêu sớm hay không, thật sự là lúng túng đến muốn nổ tung luôn.
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Không có, đích thực là có người tỏ tình với em, nhưng em đâu có thích bọn họ đâu.”
Sợ anh cả nghĩ bậy, cô lập tức tự đảm bảo: “Hơn nữa em chỉ muốn học hành thật tốt thôi, em sẽ không yêu sớm đâu.”
Nghe Hà Nguyệt Tâm nói vậy, Hà Thúy Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Em gái không có thích ai là được. Nhìn mặt em gái thì chắc cũng chẳng có ý gì với Mục Xuyên đâu.
Đợi Hà Nguyệt Tâm xuống xe rồi, Hà Thúy Chi lời ít ý nhiều dặn Lý Nham: “Điều tra hết những sự việc những năm gần đây của Mục Xuyên cho tôi.”
Sắc mặt Lý Nham có chút trầm trọng, điều tra Mục Xuyên?
Nhà họ Mục quyền thế ngất trời, nếu như Mục Xuyên biết được Hà Thúy Chi điều tra mình thì sẽ đối phó với nhà họ Hà sao đây?
Nhưng Hà Thúy Chi lại làm sao mà không biết được quan hệ thiệt hơn trong chuyện này chứ, Hà Thúy Chi cũng chỉ là lo lắng cho Hà Nguyệt Tâm, sợ Mục Xuyên tiếp cận Hà Nguyệt Tâm có mục đích gì đó cho nên mới mạo hiểm mà điều tra Mục Xuyên vậy thôi.
Lý Nham hiểu rõ tâm thái người cha già không màng bất cứ thứ gì này của Hà Thúy Chi, cho nên vẫn cung kính chấp hành.
Sau khi tất cả thủ tục của những vật phẩm bán đấu giá làm xong thì tối hôm đó đã được vận chuyển về nhà họ Hà.
Bởi vì mỗi món đồ đều có giá trị liên thành, nên đều được dùng két bảo hiểm để vận chuyển.
Anh cả vừa về nhà là vào ngay phòng sách, hình như là đang bận chuyện gì đó, anh hai thì đang lưu diễn ở địa phương khác, không có ở nhà. Anh tư thì đi ra ngoài với Tôn Càn rồi, bây giờ cũng không có ở nhà luôn.
Thừa lúc ba người anh trai đều không ở đây, Hà Nguyệt Tâm liền lén lút đem hết những món đồ đó về phòng mình ngay, kêu người làm trong nhà tìm hộp quà cho cô, rồi cẩn thận đóng gói hết từng món một. Trừ chiếc xe mua tặng anh tư ra, vì không có cách nào gói lại được cả.
Bầu không khí giũa anh cả và anh tư hai ngày nay rất sai, anh cả thì luôn đen mặt với anh tư, cứ như anh tư đã làm chuyện gì không thể nào tha thứ được với anh cả sau lưng vậy, còn anh tư thì mặt mày sầu khổ, thấy anh cả thì cứ như là chuột thấy mèo vậy.
Hà Nguyệt Tâm tính là sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, đặt chai rượu đỏ vào trong phòng anh cả, bên trên viết là quà anh tư tặng để đền tội, như vậy thì nói không chừng sẽ tha thứ cho anh tư.
Sau đó lại đặt chìa khóa xe Ferrari vào phòng anh tư, coi như là sự quan tâm yêu thương của một người anh cả giành cho em trai, anh tư thích đua xe, càng thích độ xe hơn, siêu xe như thế này thì anh tư nhất định sẽ rất thích.
Hà Thúy Chi dặn dò Lý Nham điều tra Mục Xuyên, Lý Nham lập tức phái người tìm một số tư liệu ngay, hai người ở trong phòng sách xem tư liệu một hồi, đợi đến lúc xong thì đã là nửa đêm rồi.
Vừa mở cửa phòng ra thì thấy trên bàn có đặt một hộp quà, Hà Thúy Chi mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, sau khi chú ý đến hộp quà thì một bên lông mày khẽ nhướng nhẹ lên.
Anh hoàn toàn có thể đoán được đây là cái gì rồi. Loại hộp quà hình hộp chữ nhật dài, loại kích cỡ như vậy, vừa khớp với chai rượu vang đỏ mà em gái mới mua tối nay.
Khóe môi anh rộ lên ý cười, có chút buồn cười mở hộp quà ra, bên trong chính là chai rượu vang đỏ đó, bên trên còn có một tấm thiệp nữa.
Vì tránh để người khác nhận ra được nét chữ, cho nên đã đánh máy in hẳn ra.
Tên người gửi là Hà Lộ Từ, trên thiệp cũng có ghi rõ là quà xin lỗi, muốn người anh cả là Hà Thúy Chi đây tha lỗi cho nó.
Hà Thúy Chi nhịn không được cười ra tiếng, thần kinh căng thẳng cả một đêm rốt cuộc đã có thể thả lỏng ra rồi, sự mệt mỏi khắp người tan biến hết trong nháy mắt.
Em gái anh thật đáng yêu mà.
Có một đứa em gái như vậy thật không thể trách được tại sao anh lại cưng chiều em ấy đến như vậy được.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhận được quà Hà Nguyệt Tâm tặng anh, lăn lộn trong thương trường quà quý giá anh nhận được đếm không xuể, biết được sở thích của anh mà tặng rượu đỏ thì cũng rất nhiều.
Tuy rằng biết em gái là vì muốn anh và Hà Lộ Từ làm lành, nhưng em gái tặng rượu đỏ cho anh vẫn là lần đầu đấy. Chai rượu đỏ này, anh thật không nỡ uống mà.
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi đứng dậy đi đến trước tủ đựng rượu, dời chai rượu đang nằm ở vị trí Center ra chỗ khác, rồi đặt chai rượu Hà Nguyệt Tâm tặng vào vị trí đó.
Xếp xong đột nhiên thấy tủ rượu thuận mắt hơn rất nhiều rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Nguyệt Tâm xuống lầu ăn bữa sáng. Quà của anh cả và anh tư đều đã tặng đi rồi. Cô đã đặt chìa khóa xe Ferrari vào phòng anh tư rồi, buổi tối anh tư về ngủ thì nhất định sẽ nhìn thấy được ngay.
Cô hoàn toàn không lo việc hai anh trai sẽ vạch trần lẫn nhau chút nào cả, bởi vì hai người đều không phải là loại người biểu đạt tình cảm ra ngoài cả, loại chuyện cảm ơn nhau như vậy hai anh em họ thật sự là khó có thể nào nói ra miệng được.
Cô xuống lầu thấy Hà Thúy Chi đang ăn sáng, cô cẩn thận nhìn Hà Thúy Chi một cái, động tác ăn bữa sáng của Hà Thúy Chi vẫn rất ưu nhã, nhưng mặt mày thì rất là nhẹ nhàng vui vẻ, hình như là tâm tình của anh đang rất tốt.
Nhìn thấy biểu cảm này của Hà Thúy Chi thì Hà Nguyệt Tâm yên tâm hơn rất nhiều rồi.
Nhưng Hà Thúy Chi rất cuộc có tha thứ cho anh tư hay không nhỉ, trong đầu Hà Nguyệt Tâm tràn đầy tò mò, cô hỏi dò thử: “Anh cả, tối qua em thấy anh tư qua phòng anh đấy, hình như là đặt thứ gì vào trong phòng anh rồi đi ra thì phải.”
Hà Thúy Chi dừng động tác lướt tin tức tài chính lại, ngước mắt lên nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, trong mặt tràn ngập ý cười, sau đó nói: “Coi như thằng nhóc đó có lòng rồi.”
Hà Nguyệt Tâm triệt để yên tâm rồi, cười đến nổi mắt mày cong hết cả lên: “Đúng đó. Đừng thấy anh tư bình thường không hay biểu đạt tình cảm, nhưng thật ra thì trong lòng anh tư lại rất kính trọng anh cả đấy.”
Hà Thúy Chi 'ừm' một tiếng, nhìn xuống xúc động muốn xoa tóc Hà Nguyệt Tâm. Mục đích của em gái anh hiểu rõ mồn một, nếu như để em gái biết được anh đã biết được là chai rượu vang đỏ đó là em gái tặng thay Hà Lộ Từ thì em gái nhất định sẽ rất suy sụp.
Nếu như có thể khiến em gái vui vẻ, thì anh nguyện ý hoàn toàn phối hợp em gái.
Thấy việc tặng quà tối qua đã có hiệu quả rồi, Hà Nguyệt Tâm vui đến không được. Coi như tối qua đi buổi đấu giá không có uổng công, tiền cũng không có tiêu uổng phí.
Lúc bữa sáng của Hà Nguyệt Tâm được bưng lên bàn thì Hà Lộ Từ mới bước xuống lầu với đôi mắt nhập nhèm. Trên tay anh còn đang cầm một cái chìa khóa xe Ferrari nữa, còn mặt mày thì tỏ vẻ khó hiểu.
Tối qua sau khi trở về anh cũng phát hiện trên bàn có đặt một hộp quà đựng chìa khóa xe này, bên cạnh còn đặt kèm một tấm thiệp nữa, ký tên là Hà Thúy Chi, còn nói là xe đang đặt trong gara xe, anh cứ tưởng rằng là trò đùa ác ý, kết quả là khi xuống gara xe xem thì thật sự có chiếc siêu xe huyền thoại đó thật.
Anh ngây người tại trận. Hà Thúy Chi tặng xe cho anh ư? Còn là chiếc siêu xe Ferrari mà anh hằng mong ước nữa ư?
Nếu như khi đó không phải là nửa đêm thì anh thậm chí còn muốn chạy thẳng vào trong phòng của Hà Thúy Chi lắc vai anh cả hỏi có phải là thật không vậy.
Sáng sớm sau khi thức dậy anh vẫn còn cảm thấy mình vẫn đang trong giấc mơ. Trong tưởng tượng của anh thì, Hà Thúy Chi tuy rằng là anh cả, nhưng cách đối nhân xử thế của anh cả vẫn luôn rất lạnh lùng, thậm chí còn hiểu lầm anh có ý đồ bất lương với em gái mà bắt anh chuyển trường.
Nói thế nào thì anh cũng là em trai của anh cả. Tuy nói rằng anh không cần sự thương yêu của anh cả. Nhưng khi bị anh cả ép chuyển trường thì trong sâu thẳm trong thâm tâm anh vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu, đau lòng.
Nhưng Hà Thúy Chi thế nhưng lại tặng xe cho anh!
Nói không cảm động là giả.
Tầm mắt bất giác chạm phải ánh mắt của Hà Thúy Chi, Hà Lộ Từ nhịn không được dừng bước chân lại. Hai người một người ngồi trước bàn ăn, một người đứng trên cầu thang, nhìn nhau từ xa.
Trong mắt Hà Lộ Từ thậm chí còn đong đầy nước mắt nữa.
Hà Thúy Chi nhìn thằng em mình mấy giây, sau đó lại bị Hà Lộ Từ nhìn tới nổi toàn thân da gà da vịt nổi đầy lên hết.
Anh có chút cạn lời quay đầu ra chỗ khác, tại sao anh lại có thằng em trai ngu tới vậy nhỉ?
Xem ra thì chuyện chuyển trường không thể mền lòng được, ngu sẽ lây nhiễm đấy, nếu như nhiễm qua em gái thì phải làm sao đây?