Tụ Xuân lâu là một thanh lâu mới mở, có thể ở phong tiêm lãng khẩu hiện giờ khai trương, cũng không phải là một việc dễ dàng. Bởi vì từ ba năm trước, từ khi Vệ Tuân thử tự mình chấp chính tới nay, mệnh lệnh hắn hạ nhiều nhất, chính là rửa sạch Tần lâu Sở quán* trong kinh thành.
*Tần lâu Sở quán: Quán Sở - nơi vua Sở Tương Vương nằm mộng được chung chăn gối với tiên nữ ở núi Vu Sơn, lầu Tần - ngôi lầu do vua Tần Mục Công dựng lên để rước Tiêu Sử về dạy thổi sáo cho công chúa Lộng Ngọc, về sau hai người yêu rồi lấy nhau. Do đó nó chỉ nơi hò hẹn tình tự của đôi trai gái yêu nhau.
“Hương đèn khuya sớm độ thân
Biết đâu quán Sở lầu Tần viển vông”
Ở đây chỉ thanh lâu, kĩ viện.
Giang Toại cũng không hiểu được, vì sao Hoàng đế của bọn họ chán ghét giải trí nhan sắc như vậy, ba năm gần đây các thanh lâu lớn lớn bé bé đều bị y đóng gần hết, dư lại còn tồn tại, hoặc là là thanh lâu nước trong bán nghệ không bán thân, hoặc là chính là nhà thổ trái phép mở trộm ở hẻm ngõ nhỏ.
Thanh lâu là nơi vui chơi thiêu tiền, bá tánh bình thường dạo không nổi, tự nhiên vỗ tay tỏ ý vui mừng, mà các đại thần trong triều ăn chơi trác táng ngày đêm lưu luyến bụi hoa với nhu cầu cấp bách cần ôn nhu hương khôi phục nguyên khí, đối với mệnh lệnh này khổ không nói nổi.
Giang Toại cũng ở trong đám người kêu khổ.
Hoàng đế trước sau ở tuyến đầu đi quét hoàng đánh phi*, thân là Nhiếp Chính Vương, Giang Toại tự nhiên không thể làm trái lại Vệ Tuân, nghẹn hồi lâu, thẳng đến hôm nay, hắn thật sự là không nín được.
*quét hoàng đánh phi: quét sạch văn hóa đồi trụy, đánh vào hàng phi pháp
Áp lực quá lớn, Nhiếp Chính Vương tỏ vẻ, hắn yêu cầu ngắm mấy mỹ nhân để giảm bớt tâm tình!
......
Chủ tử có lệnh, nào dám chối từ. Cho dù đầy mặt đều là không tán đồng, nhưng Giang Lục vẫn điệu thấp mang Giang Toại vào Tụ Xuân lâu an toàn, vừa đi vào, tú bà liền dùng khuôn mặt như to trắng như trát cả bao bột mì tiến đón Giang Toại, lúm đồng tiền như hoa nói: “Ai nha, khách quý tới cửa, các cô nương, mau tới tiếp khách nha!”
Tú bà kia chỉ xách theo khăn tay làm bộ muốn nắm cánh tay Giang Toại, chỉ là còn chưa đụng tới, Giang Lục đã chắn trước mặt Giang Toại, “Công tử nhà ta không thích người khác chạm vào.”
Tú bà nhất thời mở to hai mắt nhìn, công tử ca tới dạo nhà thổ, còn không cho người khác chạm vào?
Giang Toại thoáng nhẹ nhàng thở ra, may mắn Giang Lục phản ứng nhanh, bằng không hắn sẽ phải xấu mặt, ra vẻ trấn định hắng giọng, hắn hỏi: “Chỗ này của ngươi có nhã gian không?”
Quản hắn có để chạm vào không làm gì, chỉ cần đưa tiền là được, tú bà lại lập tức nở nụ cười, “Có có có! Khách quý mời lên lầu!”
Giang Toại bưng mặt, đi được vài bước, lại xoay người dặn dò tú bà, “Kêu mấy cô nương xinh đẹp lên, muốn thân thể tốt, dáng người mềm dẻo.”
Ai u, công tử này nhìn trẻ tuổi, mà mở miệng hóa ra là lão xa phu*, tú bà cười đến mất cả mắt, “Không thành vấn đề, mời ngài lên lầu!”
*lão xa phu [老司机]: tài xế già, hoặc chơi chữ “lão hán đẩy xe” (1 tư thế xxx). Một ông lão đẩy xe, người đẩy xe là tài xế, ý tứ cũng không phải những người lớn tuổi thì kinh nghiệm mới phong phú. Ý chỉ người lão luyện trong chuyện ấy=)))
Giang Toại năm nay 23 tuổi, trút bỏ quan phục, hắn có một khuôn mặt đẹp như hậu duệ quý tộc Phan An*, đặc biệt là đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn, bị cặp mắt đầy nước kia nhìn qua, đến hoa khôi thân kinh bách chiến đều tao** không được. Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, một lang quân nhẹ nhàng như vậy, lại là vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.
*Phan An: là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại.
**tao: ở đây chỉ lẳng lơ, dâm đãng, nhưng để nó thô quá=))
Trong lúc nhất thời, Tụ Xuân lâu sôi trào, hôm nay là ngày mấy vậy, tận hai công tử có tiền lại đẹp tới, có thể cùng công tử như vậy xuân phong nhất độ*, đừng nói kiếm tiền, cho dù không có tiền, các nàng cũng vui!
*xuân phong nhất độ [春风一度]: làm tình
Trải qua một hồi chém giết, cuối cùng các cô nương thắng lợi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lên lầu, chờ tới cửa rồi, lập tức chuyển thành bộ dáng nũng nịu, sau đó đẩy cửa đi vào.
Một canh giờ qua đi, người bên trong còn chưa ra.
Tú bà đứng dưới lầu đón khách, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên, nàng ta tuy đã đến tuổi này, cũng không thể không cảm thán một câu.
Công tử uy vũ!
Mà lúc này, trong phòng Giang Toại, một vị cô nương mồ hôi thơm đầm đìa, hô hấp dồn dập, nhu nhược hướng Giang Toại xin tha: “Công, công tử, nô gia thật sự là không được...”
Giang Toại ngồi cách nàng hai mét, ôm chén trà hứng khởi xem, “Tiếp tục tiếp tục, lại xoay hai vòng, mỹ nhân múa là cảnh đẹp ý vui cỡ nào, kiên trì một chút, ngươi xem, các nàng đều còn có thể nhảy kìa.”
“...”
Đó là bởi vì các nàng không cần xoay quanh!
Cô nương hỏng mất, từ lúc tiến vào, Giang Toại không cần các nàng hầu hạ, chỉ để các cô khiêu vũ, phát hiện nàng sẽ liên tục xoay quanh, đôi mắt Giang Toại phát sáng, thưởng cho nàng 500 lượng bạc, khiến cho nàng vẫn luôn xoay, vừa mới bắt đầu nàng còn rất cao hứng, cuối cùng xoay vài vòng là được thưởng nhiều như vậy, nhưng mà, nàng đã xoay nửa canh giờ!
Còn xoay nữa, đầu nàng có khi từ trên cổ xoay rớt!
Giang Toại nhìn nàng xác thật rất khó chịu, đành phải đáng tiếc vẫy vẫy tay, để nàng đi ra ngoài nghỉ ngơi trong chốc lát, những người còn lại, còn muốn tiếp tục nhảy.
Lớn như vậy, Giang Toại yêu thích gì khác, liền thích xem mỹ nhân khiêu vũ, trong tiếng nhạc cùng dáng múa, tâm tình của hắn cũng có thể dần dần bình tĩnh lại, giống như hiện tại, cảm giác kham ưu khẩn trương của mạng nhỏ từng bước rút đi, một con cánh tay chống đầu, Giang Toại rốt cuộc có thể ngẫm lại, về sau phải làm gì cho đúng.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân mặc trường bào màu trắng xanh đi vào, sau khi thấy rõ tình cảnh trong phòng, hắn cười dài một tiếng, “Nghe nói Tụ Xuân lâu có người tới không vì thân hương, quái thai chỉ xem khiêu vũ, ta vừa đến đây nghe thấy, quả nhiên là ngươi.”
Thấy người tới, Giang Toại có chút giật mình, “Hà Vân Châu, ngươi đã trở lại?”
Hà Vân Châu là phát tiểu* của Giang Toại, hai người đồng thời là quan nhị đại, chẳng qua sau này cha Giang Toại cha mất, mà cha Hà Vân Châu hiện giờ vẫn làm quan, còn là quan lớn. Mấy năm trước Hà Vân Châu nhập binh, dựa vào quan hệ đua cha cùng bằng hữu, khởi đầu chính là Thiếu khanh Hồng Lư Tự, lúc đầu năm, triều đình thiếu một sứ giả đi sứ nước láng giềng, Vệ Tuân liền phái hắn đi, vốn dĩ cho rằng không đến một hai năm thì không về, không nghĩ tới hắn lại về kinh thành nhanh như vậy.
*phát tiểu[发小]: bạn nối khố (ngôn ngữ Bắc Kinh), ý chỉ là bạn chơi từ bé, không phân biệt nam nữ, thường dùng cho khẩu ngữ, là phát âm Bắc Kinh tương đối có đặc sắc. Chính là bằng hữu cùng nhau lớn lên, lớn còn có thể cùng nhau chơi đùa.
Chỉ là, tới kinh thành rồi mà trước tiên không đi báo cáo công tác cho Vệ Tuân, ngược lại chạy tới dạo thanh lâu, không hổ là Hà Vân Châu.
...
Cá tìm cá, tôm tìm tôm, Hà Vân Châu cùng Giang Toại quan hệ tốt, cũng không phải là không có đạo lý. Hắn quay người đóng cửa lại, tùy tiện đến bên người Giang Toại, rót cho mình một chén rượu, “Hôm qua mới vào kinh thành, bôn ba đường dài vài tháng, ta không nghĩ vừa trở về liền đi thượng triều, nên ở chỗ này hai ngày, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Giang Toại, không biết xấu hổ cười nói: “Ngươi thì sao, gần đây thế nào? Sinh hoạt không có ta, có phải thiếu rất nhiều lạc thú không.”
Hà Vân Châu vóc người gầy, tuy rằng không lớn lên đoạt mắt người khác như Giang Toại, nhưng cũng là một vị thế giai công tử thanh nhã, hắn cũng thích dạo thanh lâu, hơn nữa đặc biệt thích lôi kéo Giang Toại cùng dạo. Khác Giang Toại khi ở thanh lâu gọi một bầu rượu liền bất động, hắn muốn đảo loạn một xuân thủy rồi rời đi, cũng không biết tâm bao nhiêu thanh lâu nữ tử bị hắn lay động, từ đó quyết ý treo cổ trên cây vô tình cây lệch tán này.
Bất quá hắn nói cũng đúng, từ hồi hắn đi, Giang Toại ít khi ra cửa, bởi vì người khác đều không giống hắn, biết rõ cô đầu* trong kinh thành như thế.
*cô đầu [姑姚]: cũng gọi là Ả Đào (妸陶), Đào nương (陶娘) hay Ca nương (歌娘) là thuật ngữ ở Việt Nam thường dùng để gọi một dạng kỹ nữ trong thời đại cổ. Từ 'kỹ nữ' vốn được hiểu là những cô gái có trò tạp kỹ như ca hát, nhảy múa,... phục vụ các khách quan chủ yếu là nam giới trong các không gian kín đáo, hình thức rất giống Geisha của Nhật Bản. Tuy nhiên, từ 'kỹ nữ' ngày nay bị đánh đồng với một dạng gái bán dâm, mà ngày xưa người ta gọi là 'Hoa nương'.
...
Hà Vân Châu ý cười ngâm ngâm nhìn Giang Toại, Giang Toại cũng nhìn lại hắn, không trả lời.
Hà Vân Châu cảm thấy quái dị, liền vươn tay, quơ quơ trước mặt Giang Toại, “Giang Toại, Giang vương gia, ngươi không sao chứ?”
Giang Toại không có việc gì, hắn chỉ là nhớ tới nội dung quyển sách kia.
Trong sách bản thân thê thảm như vậy, đến cuối cùng trạng thái đã là chúng bạn xa lánh, cấp dưới, thân tín, môn sinh, thậm chí đến ám vệ của hắn đều đầu phục Vệ Tuân, chỉ có Hà Vân Châu, trước sau như một đứng về phía hắn, lấy lực lượng của bản thân, cùng chống lại toàn bộ triều đình.
Đương nhiên, làm như vậy thì hắn cuối cùng khẳng định cũng chẳng có kết cục tốt, nhưng so với Giang Toại tốt hơn chút một chút, chết rất thống khoái, không chịu tra tấn. Vệ Tuân phán hắn mãn môn sao trảm*, đến phút cuối cùng, hắn cũng chưa từng oán trách Giang Toại một câu.
*mãn môn sao trảm: tịch thu tài sản, giết cả nhà, gần nghĩa với đuổi tận giết tuyệt
Nghĩ vậy, biểu tình Giang Toại thay đổi, hắn hoảng loạn bắt lấy bàn tay không ngừng huơ trước mặt mình, khóc sướt mướt nói: “Vân Châu, ta biết ngươi đối với ta tốt nhất.”
Gì Vân Châu có chút sửng sốt, sau đó, hắn đột nhiên rút về tay, kinh nghi bất định* nhìn Giang Toại, một lúc lâu, hắn quay đầu, dùng ngữ khí chất vấn hỏi Giang Lục, “Khoảng thời gian ta không ở đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao mà não Vương gia nhà ngươi bị tật rồi?!”
*kinh nghi bất định: kinh ngạc hoảng sợ, không chắc chắn.
Giang Toại: “...”
Não ngươi mới bị tật!
Hà Vân Châu là số ít người hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm, chỉ là loại chuyện nằm mơ nhìn thấy tương lai, không khỏi vượt quá sức tưởng tượng, Giang Toại suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là ngồi ngay ngắn, hắn tính đuổi những người khác ra ngoài, cùng Hà Vân Châu nói chuyện riêng.
Còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài truyền đến một trận rối loạn.
Giang Lục phản ứng cực nhanh, hắn đi đến bên cửa sổ, hé cửa ra một chút, thấy rõ tình hình bên ngoài, hắn quay đầu lại báo cho Giang Toại: “Vương gia, Vũ Lâm quân tới.”
Giang Toại còn chưa nói cái gì, Hà Vân Châu đã biến sắc, hắn hoảng sợ trừng mắt, cái gì thanh nhã, cái gì thanh tuyển, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu.
“Cái gì?!”
“Sao bọn họ lại đến đây?! Không được, không được! Nếu để người khác thấy ta ở chỗ này, nhất định sẽ nói cho cha ta! Lần trước bị đánh, vết thương vừa lành, ta không muốn một lần nữa đâu! Không còn cách nào, Giang Toại, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, ta trốn trước!”
Nói xong, hắn liền hấp tấp chạy đến một chỗ trong phòng, quen cửa quen nẻo xốc cửa sổ, sau đó một chân trèo ra, vạt áo bị vướng, mắc ở cửa sổ, giựt cũng không giựt được, ánh mắt Hà Vân Châu trầm xuống.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không nỡ bỏ con, sao bắt được sói*!
*không nỡ bỏ con, sao bắt được sói (xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang) [舍不得孩子套不着狼]: một câu từ thời cổ của Trung Quốc, vốn là không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, do cách đọc “hài tử” vừa nghĩa là giày vừa nghĩa là con (thời Trung Quốc cổ đại). Ý nghĩa giống như câu: thả con săn sắt bắt con cá rô
Giây tiếp theo, hắn cởi luôn áo ngoài, hoang mang rối loạn mặc trung y chạy.
Những người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn chạy, mặc kệ là cô nương Tụ Xuân lâu, hay là Giang Toại, lúc này trong lòng đều nảy lên cùng câu nói.
Hắn thật thuần thục nha...
Hà Vân Châu có thể không biết xấu hổ, còn Giang Toại thì không, hắn cứng đờ đứng tại chỗ, còn chưa biết nên thoát thân thế nào, đột nhiên, cửa lớn bị người phá.
Vũ Lâm quân sát khí đằng đằng phá cửa mà vào, đinh quang áo giáp trên người rung động, người cầm đầu quét mắt nhìn toàn phòng, ánh mắt lạnh băng làm tất cả mọi người không rét mà run. Nhìn tư thế này, biết là đến kiểm tra thanh lâu, không biết còn tưởng rằng nơi này có người thông đồng với địch phản quốc luôn đấy.
Vũ Lâm quân là tư quân của Hoàng đế, bọn họ thường xuyên trực ban ở hoàng cung, mà Giang Toại làm nhân viên thường ở hoàng cung nhất, đã sớm lăn lộn đến quen mặt Vũ Lâm quân.
Nhìn thấy Giang Toại xuất hiện ở chỗ này, người cầm đầu ánh mắt dừng lại, sau đó ôm quyền cúi đầu: “Không biết Vương ——”
Da đầu Giang Toại căng thẳng, vội vàng đánh gãy lời trước khi hắn nói tiếp, ho khan thật mạnh hai tiếng, người nọ quả nhiên không nói tiếp.
Chỉ là nhìn ánh mắt hắn có chút quái dị.
Giang Toại khoanh tay đứng thẳng, biểu tình vân đạm phong khinh*, trên thực tế trong lòng đã khẩn trương muốn chết.
*Vân đạm phong khinh [云淡风轻]: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Nói giỡn, sao có thể để người ở nơi đây biết hắn là Nhiếp Chính Vương, tin tức ở thanh lâu lưu thông nhất, hôm nay hắn mà bị lộ thân phận, ngày mai ngay cả vùng núi hẻo lánh cũng biết việc Nhiếp Chính Vương dạo nhà thổ! Hắn cũng có sĩ diện đó!
Tựa hồ minh bạch băn khoăn của Giang Toại, người kia sửa miệng rất nhanh, “Không biết Vương công tử cũng ở chỗ này, ti chức phụng mệnh điều tra nơi đây, không nghĩ tới lại quấy rầy nhã hứng của công tử.”
Giang Toại ha hả cười gượng, “Không sao, bản công tử cũng đang chuẩn bị đi rồi.”
Nói xong, hắn âm thầm vẫy vẫy tay, ý bảo Giang Lục nhanh cùng mình chạy ra ngoài, nhưng hắn mới đi ra được một bước, đã bị Vũ Lâm quân ngăn cản.
“Vương công tử dừng bước, hôm nay quấy rầy ngài cũng là bất đắc dĩ, xe ngựa của ti chức ở bên ngoài, thỉnh ngài chờ một chút, ti chức sai người đưa ngài trở về.”
Trong nháy mắt, Giang Toại giống y như Hà Vân Châu, hắn cũng cứng còng trừng lớn hai mắt, không khống chế được toát ra một tia hoảng sợ, “Không, không cần đâu?”
Vũ Lâm quân ngẩng đầu, hàm hậu cười, “Phải dùng chứ, đây cũng là mệnh lệnh của công tử nhà ta, Vương công tử chắc sẽ không quên nhỉ?”
Giang Toại: “...”
Triều đình quy định, quan viên còn tại chức ra vào thanh lâu, bắt lấy về sau ấn quan chức cùng phẩm cấp đưa Lại Bộ hoặc Đại Lý Tự xử trí, đến nỗi Nhiếp Chính Vương dưới một người, trên vạn người, tự nhiên cũng không ngoại lể, chỉ có thể đưa đến nơi “một người” đó xử trí.
Bên này, Giang Toại tuyệt vọng lên xe ngựa vừa thấy là biết đã sớm chuẩn bị tốt cho hắn, mà bên kia, tại Võ Anh điện, cung điện được ánh nến thắp sáng thập phần an tĩnh, đại thái giám Tần Vọng Sơn cầm phất trần, không tiếng động đứng lặng ở cạnh bàn, thiếu niên đế vương hờ hững ngồi ở trên long ỷ, phê một nửa tấu chương, y khép hờ mắt lại, giảm bớt chua xót trong mắt chốc lát.
Chậm rãi mở mắt, y hỏi thái giám, “Mang người về rồi à.”
Tần Vọng Sơn khom lưng uốn gối, thấp giọng trả lời: “Còn ở trên đường, còn có thời gian nửa chén trà nhỏ, chắc sắp trở lại.”
Vệ Tuân nghe xong, đột nhiên ý vị không rõ cười một tiếng, “Vậy liền chuẩn bị thiện đi, đi đi về về, chắc thái phó cũng đói bụng.”