Giang Toại nơm nớp lo sợ trở về hoàng cung, dọc đường đi hắn suy nghĩ vô số biện pháp để đối phó với Vệ Tuân, nhưng hắn không nghĩ tới, Vệ Tuân căn bản không hỏi chuyện này.
Bữa tối đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ hắn về ăn.
Bữa cơm này, Giang Toại ăn nhạt như nước ốc, ăn món gì, cũng chưa nhìn kỹ.
Hắn biết chính mình không nên suy nghĩ miên man, nghiệp lớn ít nhiều chính là bị phá hủy ở sự đa nghi, nhưng từ khi đọc quyển sách kia, mỗi động tác của Vệ Tuân, ở trong mắt hắn đều có ý khác. So với trước đây, y như thường chia thức ăn cho hắn, nhắc nhở hắn đừng kén ăn, Giang Toại sẽ cảm thấy, không có hoàng đế nào nguyện ý ăn nói khép nép như vậy đối thần tử, Vệ Tuân làm như vậy, chính là dụng tâm kín đáo.
Rõ ràng biết hắn đêm nay nói dối, lấy cớ không thoải mái ra ngoài dạo thanh lâu, Vệ Tuân không trách tội hắn, Giang Toại lại cảm thấy, y đây là dìm xuống không phát, chờ ngày sau nghẹn ra đại chiêu.
Đêm khuya, Giang Toại nằm trên giường Văn Hoa Điện, trằn trọc.
Hắn không biết quyển sách kia rốt cuộc có phải sự thật không, trong sách rất nhiều chuyện nói đúng, nhưng lại có một ít không đúng. Hắn là Nhiếp Chính Vương không sai, nhưng không phải hắn muốn làm Nhiếp Chính Vương, lão hoàng đế trước khi chết ấn đầu hắn, phong hắn làm Nhiếp Chính Vương, nếu không phải bởi vì ông ta cuối cùng truyền ngôi cho Vệ Tuân, hắn mới không cần lo cái làm phá Vương gia.
Bị người khắp thiên hạ nghi kỵ không nói, còn mệt chết mệt sống, không được một ngày lành.
Trong sách nói hắn lòng muông dạ thú, muốn khống chế toàn bộ triều đình, nhưng bắt đầu từ ba năm trước đây, hắn cũng đã đem quyền trị quốc trả lại cho Vệ Tuân, không toàn còn xong, là bởi vì Vệ Tuân tuổi còn nhỏ, ba năm trước hắn mới mười bốn tuổi, Giang Toại sợ hắn bị người có tâm mê hoặc, cũng sợ hắn đưa ra phán đoán sai lầm ra không thể vãn hồi.
Mà cho dù là bảy năm trước, lúc Giang Toại mới vừa trở thành Nhiếp Chính Vương, hắn cũng không phải một tay che trời, trong triều có tả - hữu các tướng, tông thất có Chúc Thiều trưởng công chúa cùng Thành vương, vì kiềm chế hắn, lão hoàng đế dốc sức đến khiến người đồng tình.
Đương nhiên, Giang Toại cũng chỉ thuận miệng nói vậy, bảo hắn đồng tình lão hoàng đế, đời này hắn đều làm không được, không phun một ngụm đã không tồi rồi.
Một mặt muốn lợi dụng năng lực cùng tài hoa của hắn, mặt khác lại sợ hắn tước quyền, đây là tâm đế vương.
Vệ Tuân là nhi tử lão hoàng đế, có đôi khi, Giang Toại cảm thấy y vẫn là tiểu đáng thương lớn lên tại lãnh cung kia, nhưng đôi khi, Giang Toại thấy bóng dáng đĩnh bạt của y, lại cảm thấy y đã là một đế vương chân chính.
Như vậy, y cũng sẽ giống lão hoàng đế, tràn ngập tính kế với mình sao?
Sau khi tính kế mới phát hiện hắn đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên dứt khoát giết chết ư?
Đêm dài từ từ, Giang Toại nhìn chằm chằm hoa văn ám sắc trên màn giường, không khỏi nặng nề thở dài.
Tâm tư Vệ Tuân, hắn không rõ ràng lắm, nhưng tâm tư mình, hắn biết rõ. Giấc mộng này giống như là một cây búa, nhẹ nhàng nện ở quan hệ giữa hắn cùng Vệ Tuân trong quá khứ, đập không nặng, cho nên chỉ xuất hiện một cái khe nhỏ, nhưng khe nứt này theo thời gian, sẽ càng lúc càng lớn.
Xét đến cùng, hắn không tin Vệ Tuân.
Hắn vô pháp chém đinh chặt sắt nói, Vệ Tuân nhất định sẽ không đối xử với hắn giống trong sách. Sự thật là, càng muốn, hắn càng cảm thấy tương lai trong sách có khả năng phát sinh.
Vậy thì, hiện tại hắn nên làm như thế nào giờ?
Giang Toại nhìn chằm chằm giường màn hồi lâu, mới có một chút buồn ngủ, trước khi ngủ, hắn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Ngày hôm sau, trước khi lâm triều, Vệ Tuân đã thay quần áo, đi về phía Văn Hoa điện bên này.
Mười tuổi đăng cơ, mười bốn tuổi cập quan, y là Hoàng đế, thời gian cập quan so với người bình thường sớm hơn mấy năm, nhưng mặc kệ y đã bao lớn rồi, y đều chỉ ở tại Võ Anh điện, Thừa Minh cung nhiều đời Hoàng đế ở vẫn luôn để trống, hậu cung cũng vậy.
Hoàng đế đã cập quan mà còn ở tại Võ Anh điện, thấy thế nào cũng không hợp quy củ. Giang Toại khuyên y vài lần, y nói cho Giang Toại biết, bởi vì đó là nơi phụ hoàng y từng ở qua, y ngại nơi đó dơ, không muốn ở. Giang Toại nghe xong, lập tức không đề cập tới chuyện này nữa, nếu đại thần trong triều có ý kiến, hắn còn sẽ giúp đỡ bác bỏ.
Giang Toại cho rằng y đối có bóng ma phụ hoàng, trên thực tế, y mới không thèm để bụng cái lão đông tây kia, y nói như vậy, chẳng qua bởi Võ Anh điện là nơi gần Văn Hoa điện nhất, y muốn đến gần Giang Toại một chút, càng gần càng tốt.
Cũng không biết bắt đầu từ năm nào, người ngủ nướng từ Vệ Tuân đổi thành Giang Toại, mà Vệ Tuân buổi sáng mỗi ngày, đều phải đi vào Văn Hoa Điện, vớt Nhiếp Chính Vương lười biếng từ trên giường lên.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cung nữ Văn Hoa điện nhìn thấy Vệ Tuân tới, không tiếng động quỳ xuống, coi như đã hành lễ, không phải các nàng không hiểu quy củ, mà là Vệ Tuân phân phó như thế, thời điểm Nhiếp Chính Vương chưa tỉnh, hành lễ không cần phát ra âm thanh.
Vào trong điện, Vệ Tuân xốc màn giường lên, Giang Toại đang ngủ ngon lành, tư thế ngủ của hắn một chút cũng không ưu nhã, luôn có thói quen ôm chăn vào ngực, chăn gấm dù mềm mại, cũng sẽ lưu lại dấu vết trên người, Giang Toại ngủ đến đỏ hồng cả mặt, trên má trái còn có vệt đỏ rõ ràng, hai mắt nhắm lại, miệng hơi hơi mở ra, từ góc độ của Vệ Tuân, y còn có thể nhìn thấy một chút đầu lưỡi hồng mềm Giang Toại lộ ra ngoài.
Vệ Tuân trong mắt nhiễm ý cười, tức giận tích tụ ngày hôm qua nghe nói Giang Toại lại đi dạo thanh lâu đều theo đó tan đi không ít.
Y biết Giang Toại dạo thanh lâu chỉ đơn thuần thưởng thức mỹ nhân, cho nên y mới không san bằng hoàn toàn những thanh lâu đó, nhưng Giang Toại chỉ cần nhìn những người khác, y liền không cao hứng.
Cũng không biết khi nào, hắn mới có thể ngoan chút.
Ngồi ở mép giường của Giang Toại, Vệ Tuân rũ mắt, trong đó hiện lên một tia sáng nặng nề, Tần Vọng Sơn thấy nhiều không trách, vẫn cứ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đem chính mình trở thành một người trong suốt.
Nhìn đủ rồi, Vệ Tuân mới duỗi tay, kéo chăn Giang Toại xuống một chút: “Thái phó, đã giờ Mẹo một khắc, nên thượng triều rồi.”
Giang Toại nhíu nhíu mày, không trợn mắt, hắn không kiên nhẫn trở mình, lẩm bẩm nói: “Không đi.”
Vệ Tuân: “...”
Y đau đầu xoa xoa giữa mày, rõ ràng mới 17 tuổi, lại biểu hiện như ông cụ non, “Thái phó đừng tùy hứng, bắt đầu muộn, triều thần lại phải đợi.”
Giang Toại đưa lưng về phía Vệ Tuân, hắn giống như hoàn toàn không nghe ra người nói chuyện với mình là ai, chôn đầu trong chăn, giọng nói hắn nồng đậm sự buồn ngủ: “Nói ta bị bệnh, không thể thượng triều.”
Vệ Tuân hỏi: “Thái phó bị bệnh gì vậy?”
“Não bị tật.”
Vệ Tuân: “...”
Giang Toại quyết tâm muốn ngủ nướng, Vệ Tuân lại gọi hắn vài tiếng, lúc này Giang Toại trực tiếp không để ý tới y, nhìn bộ dáng hắn như vậy, Vệ Tuân cũng không hề nháo hắn, thôi, không đi thì không đi, tả hữu hôm nay cũng không có đại sự gì, hắn muốn nghỉ ngơi, để cho hắn nghỉ ngơi một ngày cho tốt.
Nghĩ như thế, Vệ Tuân mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi, trước khi đi, y còn buông màn của Giang Toại, chờ đến khi trong điện không còn động tĩnh nào, Giang Toại mới mở mắt ra.
Kỳ thật khi Vệ Tuân vừa mới tiến vào, hắn liền tỉnh, nhưng trải qua một đêm lên men, hắn thật sự không thể đối mặt với Vệ Tuân, thượng triều thì không có khả năng, không chỉ có vậy, hắn còn muốn thừa dịp Vệ Tuân thượng triều, nhanh chân chạy trốn.
Cũng không chạy quá xa, trước tiên về vương phủ ở vài ngày, tạo cái bệnh, xin phép, chờ hắn biết cách xử lý tốt nguy cơ tín nhiệm với Vệ Tuân như thế nào, hắn lại trở về.
Giang Toại thuộc phái hành động, chờ đến lúc Vệ Tuân phát hiện hắn chạy, đã là nửa canh giờ sau.
Cũng may Giang Toại không cứ đi như vậy, còn nhớ rõ để lại một phong thư xin nghỉ, nói hắn đã đau đầu nhiều ngày, mơ thấy phụ thân đã mất nhiều năm, hắn muốn về nhà dưỡng bệnh, thuận tiện gặp người nhà.
Nhiếp Chính Vương mỗi ngày làm lụng vất vả, cúc cung tận tụy* vì xã tắc, lúc này thư xin nghỉ lại đường hoàng như thế, Vệ Tuân cảm thấy, mình chẳng thể nói nổi câu không cho.
*cúc cung tận tụy: dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận
Nhéo thư xin nghỉ, Vệ Tuân nhớ tới bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, Giang Toại trở nên thì thái độ có chút kỳ quái, không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng, y vẫn là nhẹ nhàng buông phong thư xuống, sau đó xoay người phân phó thái giám: “Đi nhà kho lấy chút đồ bổ tốt nhất, đưa đến Nhiếp Chính Vương phủ, nói cho Nhiếp Chính Vương, hắn nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khôi phục, trẫm sẽ rất nhớ mong hắn.”
Quản Hoàng đế nói cái gì làm chi, chỉ cần hắn được nghỉ là được. Giang Toại cáo ốm, tự nhiên sẽ không tự mình nhận những ban thưởng đó, Nhiếp Chính Vương phủ trừ bỏ Giang Toại, còn có mỗi Giang Truy, cậu là thân đệ của Giang Toại, vẫn luôn ở trong vương phủ, rất ít khi ra ngoài.
Giang Truy hai chân tàn tật, ngồi trên một chiếc xe lăn gỗ đặc chế, hạ nhân đẩy cậu đến tiếp chỉ, ngửa đầu nhìn thái giám tuyên chỉ, thanh âm Giang Truy thực nhẹ: “Huynh trưởng bệnh không dậy nổi, tại hạ lại vô pháp đứng dậy, thỉnh công công tha thứ huynh đệ chúng ta vô lễ, cũng thỉnh ngài báo lại cho bệ hạ, không phải Giang mỗ không biết lễ nghĩa, chỉ là thật sự lực bất tòng tâm.”
Tuổi Giang Truy cùng Vệ Tuân không sai biệt lắm, thân thể cậu không tốt, lại đã lâu không ra khỏi cửa, sắc mặt so với người bình thường tái nhợt hơn nhiều, quý công tử trời quang trăng sáng như thế, lại là người tàn tật, không thể không yên lặng cả đời, thái giám cảm thấy vận mệnh thật bất công.
Nhìn diện mạo Giang tiểu công tử, nếu cậu là lành lặn, quang mang sẽ bắn ra bốn phía cỡ nào.
Cái gì mà Hà đại nhân, Cố tướng quân, ngay cả quốc sư, bề ngoài cũng không đẹp bằng Giang tiểu công tử sinh.
Nhưng cái gì cũng không nói, Giang Truy chính cả đời này đều không đứng lên nổi, ông đem thánh chỉ qua, lại nói vài lời cát tường, liền rời đi, Giang Truy ngồi trên xe lăn, sau khi mỉm cười nhìn theo thái giám rời đi, cúi đầu, mở thánh chỉ minh hoàng ra, chậm rãi nhìn một lần chữ viết mặt trên đó
Cục diện đáng buồn, ánh mắt dừng trên hai chữ “nhớ mong”, trầm mặc trong chốc lát, cậu cuộn lại thánh chỉ, sau đó phân phó hạ nhân đẩy mình về.
Lúc này, người nào đó vốn nên tiếp nhận thánh chỉ lại đang ngồi ở phòng cậu, lật xem văn chương mấy ngày nay cậu viết.
Giang Truy tiến vào, âm thanh hòa hoãn vang lên trong phòng, “Đại ca vì sao phải giả bệnh?”