Giang Toại cầm một bài luận thiên phú, hắn xoay người, nhìn về phía đệ đệ mình, ngữ khí Giang Truy vững vàng, cũng không phải chất vấn, thậm chí cả tò mò cũng không có, cậu chỉ thuận miệng hỏi vậy, cho dù, Giang Toại làm tội lớn khi quân.
Giang Toại thu hồi luận phú, mặt giãn ra cười cười, “Không ngủ không nghỉ lâu như vậy, huynh muốn nghỉ một chút, bệ hạ cũng biết, hắn sẽ không trách tội ta.”
Ở trước mặt người nhà, Giang Toại vĩnh viễn đều bày ra mặt tốt nhất của mình, trong miệng Giang Toại, giống như bọn họ đều sống ở thế giới hoàn mỹ, chưa bao giờ có việc phiền lòng xuất hiện. Giang Truy ngửa đầu, không nói gì, mà Giang Toại đã bước nhanh tới, hắn ngồi xổm xuống, nâng cánh tay lên, xoa dầu Giang Truy, cho dù cái động tác này làm lên có điểm gian nan, nhưng hắn vẫn là thích ở trước mặt đệ đệ, đặt bản thân ở một vị trí càng thấp.
Giống như làm vậy là có thể khiến Giang Truy cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Đầu tóc vốn đang chỉnh tề bị Giang Toại vò loạn, nhưng không giống đệ đệ nhà người khác sẽ nháy mắt tạc mao, Giang Truy đến trốn cũng không, chỉ hơi hiện bất đắc dĩ nói một câu: “Đại ca, đừng náo loạn.”
Giang Toại vừa nghe, cừu đại khổ thâm buông tay, bị hắn nhìn chằm chằm, Giang Truy cũng không có phản ứng lớn, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn, đôi mắt cậu giống như đang nói, làm sao vậy?
*cừu đại khổ thâm [仇大苦深]: thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức. ở đây chỉ Giang Toại tức giận, giận dỗi với thái độ đó của Giang Truy
Giang Toại có chút bực mình, “Vì sao một hai người các đệ đều như vậy, ta mới là người lớn tuổi kìa, ta mới là huynh trưởng, từ trên người các đệ, ta không tìm thấy một chút vui sướng nào của việc làm huynh trưởng cả.”
Giang Truy bật cười, “Nếu đại ca đã nói không phải, vậy không bằng, huynh tìm nguyên ở trên người mình xem?”
Giang Toại nghe vậy, trừng mắt liếc cậu một cái, vươn ngón trỏ, ngoài mạnh trong yếu điểm điểm vào khoảng không, “Thật to gan, có tin bổn vương vấn tội ngươi hay không?”
“Tin,“ Giang Truy gật gật đầu, “Đại ca giữa trưa muốn ăn gì? Ta bảo phòng bếp đi làm.”
Giang Toại: “...”
Ta hoài nghi đệ khinh thường ta, hơn nữa ta có chứng cứ!
Hắn không thường hồi vương phủ, hết thảy công việc trong phủ đều là Giang Truy xử lý, tùy tiện ăn mấy miếng, Giang Truy liền rời đi, đứng ở cửa, nhìn sườn mặt cậu so với khi vừa mới gặp mặt hoạt bát hơn một chút, Giang Toại thở ra một hơi, xoay người, tiếp tục đi xem văn Giang Truy viết.
*
Cha mẹ mất sớm, so sánh với Giang Toại còn được mấy ngày lành, Giang Truy chính là từ khi sinh ra liền không ngừng nghỉ, sau lại bởi vì hai chân xảy ra chuyện, vô duyên với khoa cử, cho dù là kinh tài tuyệt diễm, cũng chỉ có thể yên lặng trong vương phủ to lớn này.
Giang Toại thành danh từ hồi niên thiếu, văn chương tốt, tài văn chương của Giang Truy một chút cũng không kém so với hắn, chỉ tiếc, giống người không giống mệnh.
Bất quá...
Mệnh ai kém hơn, còn chưa biết đâu.
Qua giờ cơm trưa, Giang Toại về phòng mình, nhưng bởi vì từ khi kiến phủ đến nay, hắn cơ hồ không về ở quá lâu, nên hiện tại tuy rằng ở trong phòng mình, lại có loại cảm giác làm khách.
Đứng ở sân bên hồ hoa sen, Giang Toại trầm mặc một lát, hô một tiếng: “Giang Nhất.”
Ai cũng không biết Giang Nhất đến tột cùng ẩn chỗ nào, anh đứng trước mặt Giang Toại, nửa quỳ trên mặt đất, “Chủ tử.”
Giang gia có tổng cộng bảy ám vệ, chỉ có Giang Nhất là từ chỗ phụ thân Giang Toại, trong đám ám vệ, anh cũng là người duy nhất không gọi Giang Toại là “Vương gia“.
“Mời Hà đại nhân đến đây.”
Trong triều họ Hà không ít, nhưng không cần hỏi, Giang Nhất biết người Giang Toại muốn tìm chính là Hà Vân Châu, Giang Nhất “vâng” một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi. Trong ám vệ, vũ lực, mưu lược, thủ đoạn lợi hại nhất, đều là Giang Nhất, chẳng sợ Hà Vân Châu tránh ở dưới nền đất, anh cũng có thể đem hắn đào ra, mang về vương phủ.
Không bao lâu sau, Giang Nhất liền kéo Hà Vân Châu lại đây.
Đúng vậy, kéo.
Hiện giờ mới buổi trưa canh ba, mặt trời chói lọi treo trên trời, Hà Vân Châu đã uống đến say khướt, Giang Nhất nói lời mới hắn cũng không phản ứng, hết cách, Giang Nhất đành kéo cổ áo hắn, khiêng hắn trên vai, mang về vương phủ.
Giang Toại thiếu chút nữa bị mùi rượu trên người hắn huân ngất, bóp mũi sai người rót cho hắn rót một chén canh giải rượu, thời điểm Hà Vân Châu miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ thấy lờ mờ trước mắt mình có người.
Hà Vân Châu khẽ cười một tiếng, bắt lấy tay người đối diện, một bên sờ nhẹ mu bàn tay đối phương, một bên dùng âm thanh có thể ngấy chết người nói: “Rượu làm người say, hương làm người người mê, sắc đẹp khiến người rối loạn, mà mỹ nhân nàng, làm tâm ta sầu.”
Giang Toại mặt vô biểu tình nhìn hắn mộng du, Giang Nhất cùng Giang Lục đứng ở cạnh, nhìn cái hình ảnh này, bọn họ yên lặng không nói gì, coi như chưa thấy gì cả.
Giang Toại không rút tay ra, hắn ngồi xuống, trở tay bao trùm tay Hà Vân Châu, sau đó bóp giọng thành the thé nói: “Hà lang, ta có thể giúp chàng giải sầu.”
Hà Vân Châu dừng động tác lại, âm thanh này... sao lại kỳ quái như vậy, giống giọng thái giám ấy.
Hắn ngẩng đầu, đang cố gắng muốn thấy rõ người đối diện là ai, Giang Toại nhẹ nhàng nhéo chút thịt trên mu bàn tay hắn, sau đó dùng sức véo.
“A! ————”
Cách một cái sân, Giang Truy ngẩng đầu từ sách lên, mạc danh nhìn về phía hạ nhân, “Hôm nay trong phủ giết heo sao?”
Hạ nhân: “...”
Hà Vân Châu hoàn toàn thanh tỉnh, hắn nhảy từ trên giường xuống, che lại mu bàn tay, không hút khí, “Ngươi cũng quá độc ác!”
Giang Toại cười lạnh một tiếng, “Không tàn nhẫn thì giải sầu cho ngươi thế nào được, nhớ kỹ, cái đau đớn được dạy dỗ này.”
Hà Vân Châu: “...”
Nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, hắn cũng chưa nói ra được lời nào khác, rốt cuộc người vừa rồi nằm trên giường đùa giỡn người ta chính là hắn, tự biết đuối lý, chờ đau đớn trên tay đỡ hơn xíu, hắn như không có việc gì bỏ tay xuống, còn bịt tai trộm chuông quăng tay áo, “Nhiếp Chính Vương tìm ta có chuyện gì?”
Nói đến việc nghiêm túc, sắc mặt Giang Toại tốt hơn nhiều, hắn nhìn về phía Giang Nhất cùng Giang Lục, hai người lập tức lui ra. Chờ hai người bọn họ ra ngoài, Giang Toại mới ngồi xuống, sau đó thở dài, hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy, bệ hạ những năm gần đây có biến hóa gì?”
Người khác hắn tin không nổi, Hà Vân Châu tuy không đứng đắn, nhưng lại là người duy nhất trên đời này hắn có thể thành thật.
Vừa nghe là vấn đề này, Hà Vân Châu tức khắc thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, “Biến hóa đương nhiên là có, ngươi muốn nói đến phương diện nào.”
“Về mặt đối với ta này.” Giang Toại trả lời thực mau.
Hà Vân Châu bắt đầu hồi tưởng lại những gì mình nhìn và nghe thấy, hắn là Hồng Lư Tự thiếu khanh, tuy rằng có thể thượng triều, thời điểm yến hội, trong đám quần thần cũng có phần của hắn, nhưng hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí cuối cùng, đến mặt Hoàng đế mặt cũng không thấy rõ, càng đừng nói đến quan sát thái độ của y đối với Giang Toại.
Bất quá từ miệng các vị đồng liêu nói chuyện với nhau, hắn cảm giác, bệ hạ khá tốt với Giang Toại.
Hà Vân Châu: “Bệ hạ đối với ngươi tôn kính đến cực điểm, ngươi là công thần của y, sủng thần, quăng cổ chi thần*, giống mấy năm trước, ngươi hỏi cái này làm gì?”
*quăng cổ chi thần [肱股之臣]: chỉ trọng thần phụ tá đế vương hoặc chỉ một người vô cùng thân cận hay tay sai đắc lực, ngoài ra còn cách gọi khác như là 'quăng cốt chi thần' [肱骨之臣]
Giang Toại nhìn nghiên mực trên bàn, “Ta cảm thấy bệ hạ dậy lòng nghi ngờ với ta.”
Hà Vân Châu: “A, là vậy à... Khoan, từ từ?!”
Giang Toại ngẩng đầu, Hà Vân Châu giật mình nhìn hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Giang Toại lười nói lại, “Ngươi không nghe lầm, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”
Hà Vân Châu cho rằng Giang Toại đem mình đến đây, để nói đại sự triều đình. Hỏi hắn hiện giờ còn có thanh lâu nào có thể đi còn được, nhưng hắn không nghĩ tới, cư nhiên sẽ là loại sự tình này!
Sau lưng Hà Vân Châu chảy đầy mồ hôi lạnh, Giang Toại không giống những thần tử khác, hắn quyền cao chức trọng, hơn nữa là vương gia khác họ duy nhất, các quan khác có bị hoài nghi, thì có thể bị biếm đến vùng khỉ ho cò gáy xây dựng Tân Châu phủ, nhưng nếu Giang Toại bị nghi kị, vậy chỉ có đường chết!
Trạng thái của Hà Vân Châu hiện tại giống Giang Toại ngày hôm qua lúc vừa tỉnh giấc, luống cuống trong chốc lát, hắn đột nhiên phản ứng lại, “Không đúng nha, sao ngươi biết hiện tại bệ hạ nghi ngờ ngươi, cho dù người thật sự hoài nghi ngươi, y có thể hoài nghi ngươi cái gì? Ngươi đều đã đưa mệnh cho Vệ thị nhất tộc bọn họ, y còn hoài nghi ngươi cái gì??”
Giang Toại ngồi trên ghế thái sư, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn, vấn đề này, hắn trả lời thế nào được đây.
“Bệ hạ suy nghĩ gì, không phải ta có thể đoán được.”
Hà Vân Châu nhíu mày nhìn hắn, hắn quen biết Giang Toại từ lúc tập đi, hắn hiểu biết Giang Toại, nếu không phải đã nhận ra cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc, Hà Vân Châu bình tĩnh hơn, hắn xoay người về phía sau, đến gần ghế dựa cạnh Giang Toại, ngồi xuống, hắn mới hỏi: “Vậy ngươi tính toán làm thế nào?”
Giang toại không do dự cũng không quyết đoán, càng sẽ không vì gặp chuyện mà hoảng loạn, lúc này hắn tìm mình, nhìn như là hỏi ý kiến, kỳ thật, trong lòng hắn đã có quyết định, chỉ là thiếu một người nguyện ý ủng hộ, để hắn an tâm.
Quả nhiên, sau khi hắn hỏi xong, Giang Toại hít sâu một hơi, lại nện xuống quả bom lớn.
“Ta muốn từ quan.”
Nói xong, Giang Toại nâng mí mắt, nhìn về phía bạn tốt, Hà Vân Châu khiếp sợ nhìn hắn, lúc này là thật sự một chữ đều không nói nên lời.
*
Vệ Tuân đứng trong Võ Anh điện, y cầm bút lông, đang luyện từng nét bút, đột nhiên, cửa sổ bị gõ hai tiếng, Vệ Tuân mắt nhìn thẳng, thẳng đến khi viết xong chữ, mới buông bút, đến bên cửa sổ, lấy ra một tờ giấy cuộn thon dài.
Xem xong nội dung rên đó, sắc mặt Vệ Tuân đen đi.
Hà Vân Châu cư nhiên nhanh như vậy đã trở lại, hơn nữa vừa trở về liền chạy tới nơi đó pha trộn gặp Giang Toại, xem ra lần trước phái hắn đi sứ còn chưa đủ xa.
Nghe nói xuyên qua biển xanh phía Nam, đi theo hướng Tây Nam, có thể tới một quốc gia nhiệt đới, nơi đó khoáng vật thừa thãi cùng sư tử, còn có con người lui tới, Vệ Tuân như suy tư gì đó, có lẽ tiếp theo, có thể phái hắn tới nơi đó.