Sau Khi Xào Cp Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Chương 22: Chương 22: Đút nước




Tô Dư Phong: “Không dám đòi hỏi thêm…”



Tô Dư Phong bị đùa giỡn trắng trợn, mặt nóng bừng như một cái bánh vừa rán xong.

Cậu ấp úng nói: “Giản Văn, anh đừng có dùng mấy trò đùa cũ rích nhàm chán này…”

Cậu không nhìn thẳng vào Giản Văn, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.

Giản Văn ngồi ngay ngắn, lấy lại vẻ đoan chính, đeo lại lớp da của chính nhân quân tử.

“Anh thấy fans cp rất hưng phấn nên đùa em một chút, không có ý gì khác.”

“Ừm, em biết…”

Tô Dư Phong cầm túi bánh snack lên nhai, trầm mặc, không tiếp tục nói chuyện với Giản Văn nữa. Tuy nói là đùa nhưng cậu luôn có một loại cảm giác gì đó không rõ ràng…

Liệu có phải Giản Văn đang thật sự có ý khác với mình? Có nhiều trò đùa sớm đã vượt qua giới hạn bạn bè, thân mật quá mức.

Nhưng… ngoại hình của cậu chỉ được tính là thanh tú ưa nhìn, giữa rừng hoa của giới giải trí thì đúng là không nổi bật lên được. Nhan sắc không đủ, cũng không dùng thủ đoạn nào câu dẫn đàn ông…

Giản Văn là ảnh đế, tiếp xúc với vô số đại minh tinh. Nếu anh ấy thích ngoại hình, tìm một mỹ nam mỹ nữ hoàn toàn không khó, nếu anh ấy thích người có nội hàm, cũng có rất nhiều người đáp ứng được yêu cầu…

Tô Dư Phong cẩn thận phân tích một hồi lâu, tự nhận mình chẳng hề có chút mị lực nào để hấp dẫn Giản Văn nên thôi không nghi ngờ nữa.

Nói cho cùng, trong tiềm thức của Tô Dư Phong luôn nghĩ bản thân là một kẻ dị hợm, không dám hy vọng đến viễn cảnh yêu đương lâu dài với người khác, cho dù có cảm nhận được điều gì đó thì cậu cũng sẽ cố gắng tìm “chứng cứ” chứng minh Giản Văn chẳng thể nào có hứng thú gì với mình để an lòng.

Cuộc thử nghiệm của Giản Văn thất bại, chỉ có thể suy nghĩ tìm cách tấn công khác.

Mặt Trời Nhỏ chưa nghĩ tới “khía cạnh” kia, vậy thì hắn sẽ cố gắng cho cậu ăn thêm nhiều đường, chờ đến khi Mặt Trời Nhỏ say trong vị ngọt, đầu óc choáng váng, cứ thế ôm về nhà nữa là xong.

“Em khát nước.” Tô Dư Phong chậc lưỡi, vươn tay muốn lấy cái ly.

Giản Văn giành trước một bước, lấy bình rót cho cậu một cốc nước trà xanh.

“Đây, uống từ từ thôi.”

Tô Dư Phong giơ tay muốn nhận ly, lại phát hiện Giản Văn không chịu buông tay.

“Giản Văn?”

Thần sắc Giản Văn bình tĩnh thản nhiên, biểu cảm chính nghĩa, bắt đầu nói dối trắng trợn:

“Tiểu Phong, hai tay em đều đang bị thương, ly này đựng đầy nước, sẽ cần dùng lực không nhỏ, gây đè ép lên miệng vết thương. Anh giúp em, vết thương sẽ mau lành hơn.”

Tô Dư Phong mím môi, “Nhưng mà…”

Quá ái muội! Giống như một cặp tình lữ ấy!

“Nhà anh chỉ có ly thủy tinh, làm rơi là vỡ, em xác định muốn tự uống?”

Tô Dư Phong chịu thua, “Vậy làm phiền anh rồi…”

Cậu đúng là hơi thiếu tự tin vào sức chịu đựng của bản thân, nếu miệng vết thương bị đau, phỏng chừng sẽ làm rơi mất ly.

Giản Văn bưng ly tới sát bên môi Tô Dư Phong, hơi nghiêng từ từ. Tô Dư Phong ngửa đầu, uống chậm rãi từng ngụm từng ngụm nhỏ.

“Uống đủ chưa?” Giản Văn đút xong một cốc nước mới thu tay.

“Vâng, đủ rồi.” Tô Dư Phong gật đầu.

Ài, cậu có cảm giác mình thành phế nhân mất rồi, bắt Giản Văn phải chăm sóc bên người…

“Giản Văn, đêm nay anh đừng ngủ chung giường với em nữa. Em không có thói quen đi tiểu đêm, toàn ngủ một mạch tới sáng hôm sai, anh ngủ một mình nghỉ ngơi tốt hơn…”

Nghĩ đến sáng hôm nay, Tô Dư Phong cảm thấy đau hết cả đầu.

Tối hôm qua cậu ngủ, lăn vào ngực Giản Văn, tuy sáng dậy không bị bắt được nhưng nếu lịch sử tiếp tục tái diễn thì một ngày nào đó nhất định sẽ lật xe…

“Tiểu Phong, anh không yên tâm.”

Mặt Tô Dư Phong méo xẹo, “Em thật sự không có thói quen ngủ chung với người khác, tối hôm qua khó khăn lắm em mới ngủ được. Giản Văn, cầu xin anh…”

Cậu nắm tay Giản Văn, hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo trông mong và đáng thương nhàn nhạt, khiến người đối diện không thể cự tuyệt.

Giản Văn thở dài, “Nếu có yêu cầu gì thì phải gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng!”

Cậu lấy trong túi quần ra một chùm chìa khóa, gỡ một chìa ra đặt lên bàn.

“Giản Văn, anh cầm chìa khóa này đi, nếu cần thiết anh có thể trực tiếp mở cửa vào.”

Giản Văn: “…..”

Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa ra ~

Sói xám còn phải tốn lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ thỏ trắng nhỏ mở cửa, Giản Văn thì ngược lại, thỏ trắng nhỏ tự giao chìa khóa nhà cho hắn luôn!

“Ừm.”

Giản Văn cầm chìa khóa, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay.

Tô Dư Phong mềm mại như không xương dựa vào sofa đằng sau, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.

Người đại diện bận rộn bắt đầu liên hệ với cậu.

“Tiểu Phong, fans của em đã tăng tới 300 vạn rồi! Anh không mua fans giả cho em đâu, toàn là người thật đó!”

Tô Dư Phong kiềm chế khóe môi đang cong lên.

“Show “Khiêu Chiến Đi” đang rất hot, nói không chừng em có thể bước lên hàng ngũ minh tinh tuyến hai!”

Chương trình tụ tập rất nhiều những minh tinh địa vị cao, nội dung đặc sắc, tiền công quay show đương nhiên không phải một mình cậu được nhận hết, nhưng mà dù sao từ tuyến 18 bò lên tuyến hai cũng đã là một thu hoạch rất lớn rồi.

Giới giải trí chính là như vậy, rất nhiều những nghệ sĩ vô danh, chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa, một bộ phim hoặc một chương trình hot là có thể trở nên nổi tiếng, một bước phi thăng, đương nhiên, nổi tiếng trong bao lâu còn dựa vào bản lĩnh.

Người đại diện đang rất hài lòng thỏa mãn, “Chờ đến khi “Khiêu Chiến Đi” kết thúc, ước định xào cp của em và ảnh đế Giản cũng đến kỳ hạn, em phải tìm cách tiếp tục xào, cọ thêm chút nhiệt của ảnh đế Giản.”

Tô Dư Phong: “……”

Nói vậy thì cậu chẳng khác nào một con đỉa hút máu, bám lấy Giản Văn không chịu buông!

“Chờ đến khi “Khiêu Chiến Đi” kết thúc, em và Giản Văn không còn công việc nào liên quan đến nhau nữa. Bây giờ xào cp là đôi bên cùng có lợi, về sau không có công việc tức là đơn phương hút máu, em không muốn như vậy.”

Hơn nữa…

Cậu cảm thấy quan hệ của mình và Giản Văn đang ngày càng trở nên thân mật hơn, thân mật đến mức nguy hiểm… Nếu tiếp tục, cậu sợ mình không giữ được tim mình. Thân thể này của cậu không thích hợp với yêu đương.

Tưởng tượng đến một ngày nào đó bỗng nhiên mang thai, Giản Văn dùng ánh mắt đang nhìn quái vật nhìn cậu, nghĩ thôi cũng đã hít thở không thông…

Người đại diện thấy Tô Dư Phong vẫn bảo thủ như trước, nghiến răng kèn kẹt.

“Được được được, không cọ thì không cọ. Có lối tắt không đi, một hai phải đi đường vòng, đến lúc đó anh sắp xếp thêm công việc cho em, em đừng có từ chối. Muốn tiếp tục bò lên cao đương nhiên phải làm việc vất vả!”

“Em không sợ vất vả, chỉ cần không đi con đường dơ bẩn là đủ rồi.”

Cho dù từ nhỏ đã phải chịu sự bất công của số mệnh, lớn lên nếm đủ nhân tình ấm lạnh của giới giải trí, trái tim Tô Dư Phong vẫn như thuở ban đầu, muốn hướng về nơi có ánh sáng.

Đối mặt với khúc xương cứng này, người đại diện cảm thấy thật đau đầu.

“Gần đây có không ít người đưa ra lời mời quảng cáo tới em nhưng đầu gối em đang bị thương nên anh chỉ có thể từ chối. Ngày sau em nhớ phải cẩn thận hơn, đừng để bị thương nữa.”

Tô Dư Phong chột dạ.

Lần này, vì mục tiêu thắng lợi mà cậu không tiếc bản thân, tự hại mình ra nông nỗi này. Cậu không dám nói cho người đại diện biết, nếu nói ra nhất định sẽ bị mắng chết!

“Khi nào em bình phục nhớ nói cho anh biết, anh nhận mấy cái đại ngôn cho em. Nhìn em nghèo muốn chết, quà của fans cũng chẳng có chỗ để. Anh sẽ viết đơn trình lên công ty xin cho em chỗ ở mới, khi nào vết thương lành thì dọn sang.”

“Hả? Dọn đi đâu?” Tô Dư Phong rối rắm.

Tuy cậu không muốn Giản Văn suốt ngày kè kè bên cạnh chăm sóc mình nhưng cũng không muốn cách Giản Văn quá xa, lúc nhàn rỗi lấy ai chơi game cùng đây?

“Chưa biết, chờ công ty quyết định rồi anh báo với em sau.”

Tô Dư Phong ném điện thoại qua một bên, thở ngắn than dài.

“Giản Văn, người đại diện bảo là sẽ giúp em đổi nhà, chúng ta không thể làm hàng xóm của nhau nữa rồi.”

Giản Văn mỉm cười, “Không sao, anh cũng nói với công ty tìm chỗ ở mới, tiếp tục làm hàng xóm của em.”

“Được ạ ~” Mặt Trời Nhỏ cười tít mắt.



Sau chuyện bị thương “ngoài ý muốn” của Tô Dư Phong, rất nhiều fans tỏ ra bất mãn với Hồng Đạt Lực.

Có người cảm thấy Hồng Đạt Lực cố ý đả thương người khác nhưng lại không có chứng cứ, có người cảm thấy Hồng Đạt Lực ngã xuống cũng sẽ bị thương nên hẳn là không hề cố ý, nhưng dù có tâm hay vô tâm thì Tô Dư Phong cũng đã thực sự bị thương.

Hồng Đạt Lực biết người biết ta, công khai xin lỗi trêи weibo, còn tag @Tô Dư Phong vào.

Tô Dư Phong bị hắn làm cho ghê tởm nổi da gà, dứt khoát trả lời theo kiểu âm dương quái khí.

“Không cần xin lỗi, tôi tha thứ cho anh. Dù sao cũng không phải là anh cố ý ~”

Ngữ khí hoàn toàn không có cảm giác đã nhận lời xin lỗi, nhưng trêи mặt chữ lại không có gì để bắt bẻ. Fans của Tô Dư Phong không ngốc, get được trọng điểm, nhận ra quan hệ của hai người bọn họ rất kém, âm thầm ghi thù.

Rất nhanh, Tô Dư Phong cũng đăng một bài weibo mới.

“Ngày đó tôi chạy trốn cũng chỉ là vì muốn giành thắng lợi, hoàn toàn không có ý trả thù, hy vọng anh không hiểu lầm.”

Tô Dư Phong cũng tag @Hồng Đạt Lực vào bài, chọc Hồng Đạt Lực tức đến ngã ngửa.

Ở trò xé bảng tên, khá nhiều fans của Hồng Đạt Lực hy vọng thần tượng của mình phô diễn sức mạnh anh hùng, thi triển thân thủ, nhưng trăm triệu lần không ngờ thần tượng của bọn họ bị một nhân vật chẳng có chút tiếng tăm nào vờn tới vờn lui!

Xấu hổ muốn chết còn bị khơi lại!

Bởi vì làm chuyện xấu mà Hồng Đạt Lực bị mất không ít fans, dù sao hình tượng của hắn cũng là đàn ông rắn rỏi mạnh mẽ, một khi không còn đủ mạnh thì fans sẽ tự động bỏ đi.

Nhìn fans của Hồng Đạt Lực đi dần, Tô Dư Phong cười sung sướиɠ, đến bữa còn ăn thêm một bát cơm.



Nhàn rỗi thêm vài ngày, lịch ghi hình tập 4 đã tới.

Tổ chương trình tâm cơ không tiết lộ địa điểm ghi hình mà để 6 vị khách tập hợp ở thành phố, sau đó dùng xe đưa cả đoàn đi, rời khỏi thành phố, xuyên qua đường dài đi tới một nông thôn nhỏ.

Vách tường xi măng, nhà mái ngói… Đây là một ngôi nhà mang đậm phong cách thôn quê, hàng rào vây xung quanh, ở giữa có một cái sân nhỏ.

Tô Dư Phong xuống xe, đạp lên mặt đường đầy sỏi đá.

“Ông trời ơi…”

Đối diện cổng nhà là đồng lúa bát ngát, cạnh nhà là vườn rau xanh um tươi tốt. Các loại rau quả được chăm sóc rất tỉ mỉ, sinh trưởng tốt, dưới đồng còn có vài nông dân đang thu hoạch.

Giản Văn nhíu mày, “Đạo diễn, chúng ra đang quay chương trình Hướng Về Cuộc Sống à?”

Tô Dư Phong nuốt nước bọt, trong mắt là hoảng loạn.

“Em thấy không giống lắm…” Cậu chỉ chỉ ra đằng xa, “Anh nhìn đạo cụ tổ chương trình chuẩn bị kìa, đó là ủng nhựa! Chúng ta phải lội xuống ruộng, dưới ruộng có con đỉa đó!”

*** Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.