Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bệnh cảm lạnh qua hai ba ngày là nó tự hết ấy mà, đâu có nghiêm trọng như ngươi nói.” - Không đợi lão phu nhân mở miệng, Lưu thị đã cáu bẳn cãi ngược.
“Khụ khụ…”- Theo từng trận ho khan muốn văng cả gan với phổi ra ngoài, Cố Thừa Duệ vén màn, từ từ tiến vào nhà chính.
Đám người lập tức chuyển tầm mắt lên người hắn, khi thấy sắc mặt người nọ trắng bệch và nhợt nhạt, thân thể thì gầy như que củi, bọn họ mới bắt đầu thấy sốc.
Đặc biệt là lão phu nhân, bà ta thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc chỉ mới hai ngày không gặp, mà một đứa trẻ ranh to xác đã hóa thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Hóa ra đây là lý do mà hôm nay đứa cháu dâu Chu Oánh - rất ít khi mở miệng nói chuyện, cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lời - lại xù gai, ai nói gì là cắn trả ngay không thương tiếc, chuyện này cũng không thể trách nàng được.
“Cháu chào lão phu nhân, phụ thân, mẫu thân, nhị thúc, nhị thẩm, mọi người buổi sáng tốt lành ạ.”- Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong thì hành lễ một chút, tiếp đó hắn dựa theo thái độ của nguyên chủ đối với vợ, nhìn về phía Chu Oánh, oán giận nói: “Sao tới giờ ăn cơm mà nàng cũng không biết về gọi ta một tiếng vậy.”
“Là lỗi của thiếp thân, thân thể của tướng công còn chưa khỏe, chàng cứ ngồi xuống trước đã.”- Chu Oánh nghe thấy thế, khóe miệng nàng khẽ nhếch, lập tức tiến lên đỡ hắn vào bàn cho người nam ngồi.
Cha Cố vội vàng vươn tay ra cản bọn họ lại: “Người đang bệnh thì tự về phòng mình mà ăn, đừng có ở đây lây bệnh cho chúng ta.”
Cố Thừa Duệ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ông ta, hắn vừa ho khan vừa nói: “Cha nói cũng đúng, có điều căn bệnh này của con e là không qua khỏi, còn xin phụ thân cho con ít tiền, để con lên trấn trên mua ít thuốc về uống.”
“Tiền, tiền, tiền, trong nhà làm gì có tiền mà đưa ngươi, chỉ là chút bệnh cảm lạnh nhỏ nhoi thôi, lúc ăn cơm xong bảo vợ nấu cho bát canh gừng uống, đổ mồ hôi chút là hết bệnh ngay chứ gì.”- Lưu thị không đợi cha Cố mở miệng, bà ta trực tiếp trả lời.
Cố Thừa Duệ nghe nhưng cũng không thèm nhìn Lưu thị dù chỉ một chút, thân thể này của hắn đâu phải do Lưu thị ban cho, vì thế thái độ của bà ta thế nào không quan trọng, chuyện sống chung với bọn họ sau này sẽ ra sao phụ thuộc hết vào thái độ của cha Cố.
Đáng tiếc thay, cha Cố vốn là không có tình cảm cha con gì với hắn, hơn nữa gần đây cứ gặp đả kích liên hồi như vậy, ông ta theo bản năng lập tức trốn tránh chân tướng, cũng tán thành như bao người việc gán hết mọi tội lỗi lên người hai vợ chồng bọn họ, nếu không thì Lưu thị cũng không dám đâu đâu cũng nhằm vào hai người họ.
Bởi lẽ đó, cha Cố chỉ nhàn nhạt quét mắt qua nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Nghe mẫu thân ngươi nói không, trong nhà quả thực không còn tiền nữa.”