Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồng thời, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ tới, lần trùng hợp cứu người này vậy mà lại cứu trúng cháu trai của Trưởng thôn.
Xem ra, vận khí của bọn họ không tệ lắm, chuyện phòng ở cuối cùng cũng thấy được hi vọng.
“Có thể gặp được các ngươi tình cờ đi qua, đó chính là duyên phận rồi.”- Trưởng thôn nhấn mạnh nói, ngay sau đó đã bị ba cái hắt xì liên tiếp của Cố Thừa Duệ cắt ngang.
Trưởng thôn vội nói: “Ngươi bị cảm lạnh rồi, mau mau ngồi xuống đây sưởi ấm cho đỡ lạnh đi. Hỉ thúc nhà ngươi đã đi gọi đại phu rồi, đợi xíu đại phu kê thuốc cho mà uống.”
“Ở nơi của ta cũng có một ít thuốc cảm lạnh, hiện tại vợ ta đang nấu. Chút nữa đại phu tới, chỉ cần xem bệnh cho Thiết Ngưu là được rồi, không cần xem cho ta.”- Cố Thừa Duệ nói xong thì đi đến bên cạnh đống lửa, hơ nóng người sưởi ấm.
Trưởng thôn thấy vậy cũng đi theo, ông ấy ngồi lên trên đống rơm rạ, sau đó ông ấy cùng trò chuyện với Cố Thừa Duệ.
Cũng là lúc này, ông ấy mới nhớ tới, vợ chồng bọn họ mấy ngày nay đều ở trong ngôi miếu tồi tàn và cũ nát này, nhưng mà bây giờ trời đã vào đông, lạnh đến nỗi nước còn đóng băng được, nếu mà ở lại đây thì không biết có vượt qua được mùa đông không.
Sau đó, ông ấy nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi: “Ồ đúng rồi, lão hủ nhớ là hai ngày trước các ngươi có nhắc tới chuyện tìm phòng ở, thế đã tìm được phòng nào ưng ý chưa?”
“Chúng ta có đi nghe ngóng một chút, có điều ở trong thôn thật đúng là không có phòng ở nào phù hợp.”
“Vậy sắp tới các ngươi có kế hoạch gì không?”
“Ta định nhờ ngài cho chúng ta xin một khoảng đất trống, chúng ta lợp một căn nhà nhỏ để chống chọi với mùa đông trước, đến đầu xuân lại tính tiếp.”
“Lợp nhà, các ngươi có bạc à?”
“Vợ chồng chúng ta đều có ít vốn hiểu biết về y dược, cho nên hai ngày này có lên núi đào chút dược liệu, rồi đi lên trấn trên đổi được ít bạc, nếu xây một căn nhà nhỏ bằng gạch* thì hẳn vẫn nằm trong phạm vi cho phép.”
*Cái nhà giống vầy nè, không biết tả sao.
Trưởng thôn nghe thế thì ngơ ngác một hồi, sau đó ông ấy cực kỳ vui sướng hỏi: “Các ngươi hiểu biết thảo dược, vậy có biết chữa bệnh không?”
“Lúc trước, ta từng có một khoảng thời gian học ở kinh thành, đi theo một đại phu trong học viện để học một ít kiến thức cơ bản về y dược, nếu chữa một vài bệnh nhẹ thường thấy thì chắc chắn là không thành vấn đề.”- Cố Thừa Duệ gật đầu đáp.
Quan trọng là dựa theo ký ức, mặc dù nguyên chủ không có thật sự học y dược chính quy, nhưng mà quan hệ của hắn với đại phu trong học viện quả thật rất tốt, chỉ cần có thời gian rảnh thì nguyên chủ sẽ phụ giúp vị đại phu ấy khám và chữa bệnh.