Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Oánh thấy người đã được cứu thì thở phào một hơi, nàng hỏi: “Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại chàng muốn lên núi hay về thôn.”
“Về trong miếu đi, đúng lúc hai ta vừa mua thuốc cảm, giờ phải mau mau quay về uống thuốc rồi thay quần áo, nếu không lại bị bệnh nặng một trận nữa cho coi.” Cố Thừa Duệ nói xong thì ôm Thiết Ngưu lên, vội vàng chạy về miếu.
Chu Oánh nghe hắn nhắc đến thuốc thì lập tức hiểu ý, cũng nói: “Vậy ta đi trước một bước nhé, để còn nấu thuốc nữa.”
Nàng nói xong thì cũng nhanh chóng chạy lên núi.
Sau khi về tới miếu Mẹ, nàng lấy tất cả các đồ dùng mà hai người đã mua vào hai lần gần nhất ra, chuẩn bị cho Cố Thừa Duệ một bộ quần áo, nàng nhóm lửa, sau đó lấy cái nồi đất lớn từ trong không gian ra để nấu thuốc cảm.
Nàng hơi do dự một chút, lại lấy ra chút rơm rạ trải ở bên cạnh đống lửa.
Đợi nàng chuẩn bị gần xong hết mọi thứ, Cố Thừa Duệ cũng bế Thiết Ngưu đang run rẩy đi đến.
Chu Oánh vội vàng chỉ hướng sau bức tượng, nói: “Duệ ca, chàng mau cởi hết quần áo bị ướt của cậu bé ra, rồi đi sang chỗ kia thay đồ mới cho bé.”
Cố Thừa Duệ nghe xong thì lập tức mang theo Thiết Ngưu đi tới, khi hắn thấy Chu Oánh đưa chăn mền cũ lúc trước mang từ Cố gia ra cùng với quần áo của chính mình thì hiểu ý nàng ngay.
Khi đã ra sau bức tượng thần, việc đầu tiên hắm làm là cởi hết quần áo của Thiết Ngưu, lấy áo trong trước đây của nguyên chủ tròng lên cho cậu bé, sau đó hắn dùng chăn mền bọc cậu bé lại thật chặt, cuối cùng chỉnh lại y phục và lau khô tóc cho cậu bé.
Khi đã xác định tóc khô rồi, hắn mới nói chuyện với cậu bé: “Bé đi sang kia sưởi ấm đi, để ta thay quần áo chút nhé.”
Thiết Ngưu đã lạnh đến phát run, khi cậu bé nghe rằng có lửa để sưởi ấm thì cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức bọc chăn chạy ra ngoài.
Chu Oánh thấy cậu bé chạy ra thì bảo cậu bé ngồi xuống phần rơm đã trải bên cạnh đống lửa, nàng quăng thêm củi vào cho lửa cháy lớn hơn: “Bé hơ tóc cho đỡ ướt nhé, chứ không bị gió thổi một cái là đổ bệnh liền đấy.”
“Vâng ạ.” Thiết Ngưu lên tiếng đáp lại, cậu bé thử xích lại gần lửa, cúi xuống hơ hơ cho tóc mình khô.
Chu Oánh thấy vậy quá nguy hiểm, nàng đành phải tiến lên giúp đỡ cậu bé hơ khô tóc.
Lúc này, Cố Thừa Duệ cũng đã thay quần áo xong, hắn mang quần áo ướt đi ra rồi đưa cho nàng: “Bé con, để ta trông lửa cho, nàng vắt quần áo rồi đem ra ngoài phơi đi.”
“Được.” Chu Oánh nhìn thấy nội y ướt sũng bị hắn giấu trong lớp quần áo thì nàng lập tức nhận đồ, quay người đi ra ngoài.
Khi ra tới cửa miếu, vừa hay nhìn thấy có ba người vội vã chạy về phía này, nàng lập tức tránh sang một bên, mượn lỗ hỏng vắt quần áo để nhét nội y ướt đó vào trong không gian.
Sau đó, nàng phơi số quần áo ướt còn lại trên tảng đá trước cửa miếu.
Đúng lúc ba người cũng đã chạy đến nơi, người phụ nữ trung niên chạy đầu còn cầm thêm một bao đựng quần áo, Chu Oánh định tiến lên chào hỏi, nhưng mà ba người đã vội chạy vào trong miếu.
Khi họ nhìn thấy Thiết Ngưu đang bọc chăn kín mít ngồi sưởi ấm bên đống lửa, một nhóm ba người cuối cùng mới thở phào một hơi.
Người phụ nữ trung niên cầm bọc đồ theo cũng chính là Bạch thị - mẫu thân của Thiết Ngưu, bà ấy thấy cơ thể của Thiết Ngưu đang run lẩy bẩy thì mắt bà ấy đã ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã, bắt đầu quở trách: “Con đó đồ nhóc thúi này, nương đã nói bao nhiêu lần là không được xuống nước chơi, không được lại gần sông suối ao hồ chơi, mà sao con không nghe, để hôm nay…”
Bà ấy vẫn chưa nói xong, Thiết Ngưu đã há mồm khóc rống lên, còn gào lớn cực kỳ.
Bạch thị thấy vậy thì vội chạy lại lau nước mắt cho cậu bé: “Đừng khóc, nương không nói con, nhưng con cũng phải...”
Người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh bà ấy cũng chính là phụ thân của Thiết Ngưu – Tiền Gia Hỉ, ông ấy trực tiếp tiến lên đoạt lấy bọc quần áo, đi đến trước mặt Thiết Ngưu, xốc cái chăn trên người cậu bé ra, sau đó ông ấy cầm chăn cho cậu bé thay ngay tại đó.
Chu Oánh nhìn gia đình bọn họ bận bịu, nàng tiếp tục công việc nấu thuốc của mình.
Đồng thời, trưởng thôn cũng đi tới trước mặt Cố Thừa Duệ, ông ấy chắp tay hành lễ nói: “Lão hủ đến đây để cảm ơn hai vợ chồng các ngươi, nếu không nhờ các ngươi cứu đứa cháu trai Thiết Ngưu ngang bướng này của ta, sợ là khó nói rồi.”
Cố Thừa Duệ vội vàng đỡ ông ấy dậy: “Tiền gia gia ngài khách sáo rồi, cho dù là ai gặp phải chuyện này thì đều sẽ ra tay cứu giúp thôi.”