Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ta cũng đang định thế, nhưng mà chúng ta không thể quá gấp gáp được. Ta đang nghĩ đến việc sau này chúng ta sẽ xây một cái trại chăn nuôi, một là có nguồn cung thức ăn vô cùng tiện lợi, hai là chăn nuôi sẽ kiếm được bội tiền so với trồng trọt.”Cố Thừa Duệ nói xong thì quay sang hỏi nàng: “Đúng rồi, nàng còn muốn mua thêm gì không, nếu không thì chúng ta trở về nhé?”
“Đi mua thêm cho mỗi người một đôi giày đi, ta nhớ là đế giày của chàng mòn đến nỗi sắp hư cả đôi luôn rồi.”- Chu Oánh dứt lời thì trực tiếp lôi hắn đi vào tiệm giày, bỏ ra ba mươi văn tiền mua hai đôi giày vải bình thường.
Cuối cùng, hai người còn mua thêm củ cải, một gốc cải trắng để dự trữ, sau đó mới chịu quay về.
Khi họ về đến trong thôn thì cũng đã gần giữa trưa, Chu Oánh lấy thịt bò đã hầm sẵn trong không gian cùng với nửa củ cải trắng đã nấu chín ra, nhét tất cả vào bánh bao đen là đã có một bữa trưa ngon lành.
Sau bữa ăn, nàng giấu đồ đạc ra sau bức tượng trong miếu Mẹ, Chu Oánh quay về không gian, nàng dùng giấy dầu bao lại một ký bánh táo ngọt có sẵn trong nhà kho.
Sau đó, hai vợ chồng trẻ liền mang theo quà tặng đi xuống dưới núi, định bụng là đi vòng vòng thôn, xem xem có nhà nào còn phòng trống không, hoặc là đơn giản tìm hai phòng ở để trú tạm qua mùa đông lần này.
Khi họ gần đi đến chân núi, đột nhiên nghe được rất nhiều âm thanh kêu cứu của trẻ con vang vọng từ một phía, hai người liếc nhau một cái rồi lập tức chạy tới.
Sau đó, họ thấy có một đứa nhỏ la to đang chạy vào trong thôn, ở bên bờ sông thì có tiếng nước bập bùng cùng tiếng trẻ con gào thét.
Hai người chạy đến bờ sông mới phát hiện có một đứa bé đang quơ tay giãy dụa ở bên dưới, nhìn như rất nhanh sau đó nó sẽ chìm vào trong lòng sông.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì trực tiếp nhảy xuống sông, hắn bơi về phía đứa trẻ bị té xuống nước.
Mà Chu Oánh bên trên thì gọi lại một đứa nhỏ đã bị dọa sợ choáng váng, chân nó đã bị ướt một nửa: “Bé nhỏ, có mấy bé bị té xuống sông vậy?”
“Chỉ, chỉ có mỗi một Thiết Ngưu thôi ạ.”- Đứa nhỏ ấy lấy lại được tinh thần, mắt đỏ chét vội vàng đáp lại nàng.
“Đã rõ, vậy bé mau mau đi thông báo cho người nhà bé Thiết Ngưu đi, để người lớn bọn họ biết đường mà mang quần áo đến cho Thiết Ngưu thay.”
“Để cháu đi cho ạ.”- Đứa nhỏ ấy liên tục gật đầu trả lời nàng, sau đó quay người chạy như bay vào trong thôn.
Lúc này, Cố Thừa Duệ cũng vớt lên được một bé trai khoảng chừng bảy tới tám tuổi, hiện đã hôn mê, mà trên chân của cậu bé này còn có vài sợi rong quấn quanh.
Vừa lên bờ, Cố Thừa Duệ lập tức tiến hành cấp cứu, một lát sau cậu bé cũng phun được nước ra, rồi cậu bé òa lên khóc, khóc như chưa từng được khóc, xem ra là bị dọa sợ không nhẹ.