Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Cố Thừa Duệ đưa một cây trâm bằng gỗ có khắc hoa văn đám mây lượn sóng* ra trước mặt Chu Oánh: “Nàng nhìn xem có thích không?”
“Người ta khắc hình khéo quá nha, chàng mua lúc nào vậy?”- Chu Oánh nhận lấy cây trâm, nàng vừa chăm chú quan sát đường nét điêu khắc tinh xảo trên cây trâm vừa vui sướng nói.
“Ngay lúc nàng đang lựa bát ấy, nàng thích là tốt rồi.”- Cố Thừa Duệ nói xong thì hơi sửng lại một chút, sau đó hắn kéo nàng nép vào trong người mình.
Ngay sau đó, một cỗ xe ngựa vận chuyển dê nhanh chóng chạy tới, kẻ đánh xe còn vô cùng phách lối quơ roi xua đuổi người ở hai bên đường để tránh cản đường.
Hơn nữa, lúc xông tới còn chẳng thèm lên tiếng báo cho người khác biết, chỉ cần nhìn thấy trước xe có người thì hắn ta trực tiếp rút roi ra quật, khiến cho tiếng than thở, kêu rên trên đường càng ngày càng nhiều.
Chờ xe ngựa đi xa, một vị cô nương nhỏ đứng ở bên đường không cam lòng nói: “Mấy người Kiều gia này thật đúng là càng ngày càng quá đáng, còn phách lối, không coi ai ra gì hơn cả Cố gia trước kia nữa.”
“Thôi, bớt tranh cãi đi, chúng ta không thể trêu vào những người này đâu, sau này có thấy thì né mặt là được rồi.”- Một người phụ nữ lớn tuổi đứng cạnh nói thế xong thì trực tiếp lôi nàng đi chỗ khác.
Chu Oánh nghe những lời này thì càng hiểu về Kiều gia thêm một chút.
Nàng dám khẳng định là chắc chắn Kiều gia có thế lực nào đó chống lưng, nếu không thì chỉ là thương nhân làm ăn đi lên từ hai bàn tay trắng mà mấy kẻ thấp bé như nô tài sao dám không coi ai ra gì như thế.
Xem ra bọn họ thật đúng là không nên tuỳ tiện đối đầu với người nhà này, nếu không chỉ dựa vào mỗi hoàn cảnh không nơi nương tựa hiện giờ của bọn họ thôi, mặc dù không đến mức có nguy hiểm về tính mạng, nhưng cũng là một chuyện bất lợi đối với họ.
Sau đó, nàng thấy vẻ mặt Cố Thừa Duệ như có điều cần suy nghĩ, hắn cứ nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa đã đi xa kia, nàng ngẩng đầu quơ quơ tay trước mặt hắn, hỏi: “Chàng đang nghĩ gì mà như mất hồn luôn thế kia?”
Cố Thừa Duệ nắm lấy tay của nàng, đáp: “Nhìn thấy mấy con dê kia làm ta nhớ tới một việc, ở Đại Minh có văn hóa nuôi và ăn thịt dê với thịt bò, mà nàng biết giá của hai loại thịt này đắt hơn thịt heo rất nhiều.”
Chu Oánh nghe hắn nói thế cũng nhớ tới, đúng thật là có nơi đặc biệt nuôi hai loài này, có điều đa số thịt ngon đều cung cấp cho mấy nhà giàu giàu hoặc là bán cho tửu lâu, ở nông thôn thì ngoại trừ dịp ăn tết, rất hiếm khi thấy hai loại thịt này xuất hiện.
Nàng nghĩ tới đây thì quay đầu hỏi: “Chàng muốn lấy thịt mình xử lý hôm qua đem bán sao?”