Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 1: Chương 1: Chuyển kiếp




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ầm ầm...”

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, sau đó là một tràng chửi mắng: “Đồ sao chổi, cơm đâu, giờ này là giờ nào rồi mà sao vẫn chưa dậy nấu cơm, lão phu nhân đói rồi ngươi có chịu trách nhiệm được không.”

Chu Oánh bị đánh thức toan ngồi dậy định trách móc nhưng khi nhìn thấy đống củi chất trước mắt cùng với cái tay nhỏ mập mạp như củ cà rốt này nàng cực kỳ kinh ngạc, tiếp đến là nuốt lời định nói xuống.

Nàng nhớ rõ khi nàng đang cùng chồng lái xe đến tham dự lễ kỷ niệm thành phố ẩm thực do mình đứng tên thì gặp tai nạn ô tô.

Nhưng đây là đâu... người đang la hét bên ngoài lại là ai...

Lúc này cơ thể nàng không khỏi run lên, dạ dày truyền đến từng đợt đau quặn, cảm giác lạnh run rồi lại còn đói đến cùng cực đó hành hạ nàng choáng váng cả đầu, suýt chút nữa vứt cái mạng nhỏ này đi.

Trong thoáng chốc một đoạn ký ức như phim chiếu bóng hiện lên trong đầu khiến nàng nhận ra, mình đã chuyển kiếp rồi.

Nàng xuyên vào tân nương mới gả để xung hỉ cùng tên cùng họ với mình là Chu Oánh.

Đối tượng xung hỉ của nàng là chủ mẫu bệnh tật của Cố gia, cũng chính là mẹ của trượng phu hiện tại của nàng, Bình Dương công chúa tôn quý đương triều.

Bi kịch là đêm mà nguyên chủ gả qua đó, công chúa bỗng qua đời.

Công chúa vừa chết, ngày hôm sau Cố gia bị gán tội danh buôn lậu muối phải vào đại lao, cuối cùng bị tịch thu toàn bộ tài sản rồi quay về quê gốc.

Kết quả Cố gia đổ hết mọi tội lỗi lên người nguyên chủ, bảo nàng là sao chổi, tai tinh, từ đó phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cho, ăn ít hơn mèo.

Còn mặc dù trượng phu của nàng Cố Thừa Duệ cùng tên cùng họ với chồng nàng nhưng tác phong hoàn toàn trái ngược.

Hắn biết rất rõ người nhà mình giận cá chém thớt nhưng chưa từng bảo vệ gì nàng, thậm chí còn bạo lực, không dòm ngó đến nàng nữa.

Chỉ cần mở miệng thì không phải khiển trách thì cũng là ra lệnh, hoàn toàn không giống phu quân chút nào.

Nhưng mà mẫu thân qua đời, hắn là con trai thứ nên tình cảnh cũng không khá hơn nguyên chủ là bao, hai ngày trước hắn bị bệnh phong hàn nhưng không có một cắc đẻ mua thuốc.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi nghĩ đến chồng mình... Quân y Cố Thừa Duệ.

Bình thường anh không hay nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lại chịu khó nấu canh cho nàng, đốt đèn học hành cực khổ, lúc nguy hiểm sẽ xông pha bảo vệ nàng.

“Đồ sao chổi, vẫn chưa chịu dậy nấu cơm sao, có phải...” Lúc này tiếng gõ cửa ngày một lớn hơn, nghe cứ như bà ta sẽ xông vào bất cứ lúc nào vậy.

“Nghe rồi, tới đây.” Lúc này một giọng nam khàn khàn ở bên cạnh vang lên. Cùng với đó là tiếng thở dốc khàn khàn, vừa nghe đã biết bị viêm phổi rồi.

“Vậy thì nhanh lên, đã lúc nào rồi mà còn chưa chịu dậy, lười thật đấy.” Bà ta bất mãn nói lại một câu rồi mới xoay người rời đi.

Đồng thời Chu Oánh nghiêng đầu khiếp sợ nhìn nam nhân ngồi bên cạnh mình, đó là người chồng từ trước đến nay chưa từng giúp nguyên chủ một lần nào.

Không đúng, không thể nói là nam nhân được vì đây là nam tử mới mười bảy mười tám tuổi thôi, dáng dấp anh tuấn cao lớn hưng trông giống chồng nàng đến sáu bảy phần.

Nhưng mà bây giờ sắc mặt của đối phương trắng bệch, gầy trơ xương, híp mắt tựa vào bó củi như sắp chết đến nơi vậy.

Nhưng trông hắn ngồi thẳng tắp dựa lưng như vậy trông giống như chiến sĩ kiên định phải bảo vệ trận địa tới hơi thở cuối cùng vậy.

Nghĩ đến đây trong mắt nàng không khỏi rưng rưng nước mắt.

Sau khi nàng xem xét xong, nam tử kia lập tức ngước mắt nhìn lại, đầu tiên là ánh mắt cảnh giác và sắc bén, sau đó nhanh chóng biến thành ánh mắt đầy nhu tình.

Bởi vì nguyên chủ là nữ tử truyền thống, còn là sao chổi bị vứt bỏ sau khi xung hỉ thất bại bị người ta ghét nữa.

Gần một tháng hành hạ khiến nàng tự ti chết lặng, nàng không thể nào thẳng thắn nhìn thẳng hắn như vậy được.

Nhất là khi nhìn thấy giọt lệ trong mắt nàng, hắn càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.