Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 2: Chương 2: Nhận nhau (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó, hai người kích động hô to lên cùng một lượt:

“Duệ ca”

“Bé con”

Rồi vài giây kế tiếp Chu Oánh trực tiếp nhào vào lòng ngực hắn, khóc lóc trách mắng: “Đồ ngốc này, rõ ràng là chàng có thể thoát được một kiếp rồi, sao còn chạy tới cứu ta làm gì.”

“Nếu ta không làm thế thì sao nên duyên vợ chồng với nàng ở kiếp này được.”- Cố Thừa Duệ vươn tay ôm lấy nàng, khẽ cười đáp.

Tuy nhiên, hốc mắt của hắn vẫn vô thức đỏ lên, Cố Thừa Duệ vốn tưởng tình yêu của bọn họ sẽ bị âm-dương chia cắt, không ngờ rằng duyên phận của họ lại được nối liền một lần nữa. Nghĩ như thế, hắn không nhịn được mà siết chặt người trong lồng ngực mình, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn về phía khuôn mặt nàng.

Có điều, tiếc là hắn hôn hụt mất rồi, bởi vì Chu Oánh đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay sờ vào trán và cổ của hắn, nói: “Người chàng nóng quá vậy, phải mau mau hạ nhiệt mới được.”

Nàng lập tức rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn ngay khi vừa dứt lời, sau đó thử liên hệ không gian của mình một tí.

Đó là một khoảng không đã luôn gắn bó với nàng từ nhỏ đến giờ, chỉ liếc một cái bằng mắt thường thì không thể ước lượng chính xác được sự rộng lớn, vô biên của nó.

Bốn phía xung quanh không gian chỉ toàn thấy nước là nước, nhưng bắt mắt là hòn đảo chiếm diện tích 1000 km² nằm ngay giữa trung tâm.

Ở trên đảo có núi, có nước, có cả đồng ruộng, tựa như một mảnh đất nghỉ dưỡng yên bình vậy.

Chỉ cần không gian vẫn còn ở đó thì dù nàng có đi tận chân trời góc bể, cũng không cần lo chuyện ăn no, mặc ấm.

Sau khi xác nhận liên hệ giữa hai bên còn tồn tại thì nàng cực kỳ vui mừng, lập tức nói: “Duệ ca, chàng chờ một chút, ta đi vào trong không gian lấy thuốc hạ sốt đặc trị với chút thức ăn và quần áo.”

Cố Thừa Duệ nghe thế, hai mắt sáng rỡ lên: “Được, nàng nhớ lấy thêm cho mình một ít thuốc trừ hàn nhé.”

Chu Oánh gật đầu đáp lại một tiếng, lập tức lách mình tiến vào không gian.

Sau khi nàng nhìn thấy bên trong không gian vẫn tràn đầy sức sống như cũ, dê bò đứng thành đàn thì cũng không nán lại, mà đi thẳng một đường đến bên bờ sông chảy xuyên không gian rửa tay.

Tiếp đó, nàng đi về hướng khố phòng trong cung điện lấy hai chén cháo gạo, bốn cái bánh bao chay, một vỉ thuốc cảm cùng mấy viên thuốc hạ sốt, cuối cùng lấy thêm đồ lót cho hai người.

Khi đã rời khỏi không gian, Chu Oánh đặt đồ ăn và thuốc qua một bên, lên tiếng: “Bây giờ chàng phải mặc thêm quần áo giữ ấm, thời tiết ngày này cũng quá lạnh rồi.”

Vừa dứt lời, nàng trực tiếp mặc đồ giữ ấm vào giúp hắn, rồi bọc người hắn lại bằng chiếc chăn bông cũ kỹ, đưa cháo cho hắn.

Cố Thừa Duệ nhận cháo từ tay nàng rồi nói: “Nàng cũng mau ăn đi, đừng để cho bụng đói.”

Chu Oánh gật đầu nhè nhẹ, nàng cũng nhanh chóng thay quần áo, uống một chén cháo gạo rồi ăn một cái bánh bao, nốc bốn viên thuốc cảm xong mới nói: “Ta đi nấu cơm trước, chờ bệnh tình của chàng tốt lên đi rồi bàn tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.