Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 37: Chương 37: Giấc mơ ngày nào hóa thành ác mộng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Thừa Duệ nghe xong thì trái tim như lệch một nhịp, hắn cảm thấy cực kỳ hồi hộp, bởi vì hắn nhớ tới trước đây Lạc đại phu có nhắc đến nạn hạn hán ở phương bắc.

Chẳng lẽ những giấc mơ kỳ lạ xuất hiện mấy đêm liền trong giấc ngủ của bé con, là điềm báo đang nhắc nhở nàng ấy sao.

Nếu là lúc trước, hắn có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng kể cả những chuyện lạ đời như xuyên vào thế giới khác và không gian vô tận, bí ẩn kia của bé con còn có thể xảy ra được thì sao hắn không nghĩ nhiều được cơ chứ.

Sau đó, hắn dùng hết sức có thể để khiến giọng mình trở nên bình tĩnh hơn: “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là một giấc mơ mà thôi, nếu như trong lòng bất an thì ngày mai ta cùng đi trồng thêm chút khoai lang nhé.”

“Ừm, chỉ cần có chuẩn bị thì không cần phải sợ cái gì hết.”- Chu Oánh nhẹ gật đầu đồng ý, đồng thời nàng cũng đang âm thầm tính toán trồng khoai lang lên tất cả các mẫu đất có ở trong không gian.

Cuộc hội thoại vừa rồi khiến cho hai người ai cũng không vào giấc lại được, đúng lúc bây giờ cũng gần năm giờ rưỡi rồi, hai người không tiếp tục nằm nữa, mà cả hai đều rời giường, ra bên ngoài đấu tập một chút.

Sau khi gân cốt đã được giãn mềm, hai người mới lấy dược liệu đã sắp xếp ngày hôm qua ra, mang theo chúng rời khỏi không gian.

Hai người dùng một bữa đơn giản, trời cũng đã sáng rồi, hai người liền cõng dược liệu đi xuống núi.

Khi đến dưới chân núi thì trùng hợp gặp được Điền Gia Vượng đang đẩy chiếc xe ba gác trống không, đi về phía trấn trên.

Cố Thừa Duệ lập tức tiến lên hô to: “Điền đại ca, mới sáng sớm mà huynh đi đâu đó?”

“Không phải bây giờ đang đến mùa thu hoạch củ cải trắng sao, ta định đi đến thôn trang ở trấn trên giúp đỡ lấy tiền hai ngày công ấy mà.”- Điền Gia Vượng nói xong thì cũng vừa lúc nhìn thấy hai cái bao bố to bự trên lưng họ: “Các đệ chắc cũng đang đi lên trên trấn nhỉ, bỏ hai cái bao đó lên xe này đi, ta tiện đường chở giúp các đệ một đoạn.”

“Vậy thì cảm ơn Điền đại ca.”- Cố Thừa Duệ nói cảm ơn xong thì hắn trực tiếp đặt bao bố trên lưng mình xuống xe, sau đó cũng đặt bao bố trên lưng Chu Oánh xuống xe luôn.

Đương nhiên là trên đường đi bọn họ rất có trách nhiệm thay nhau đẩy phủ Điền Gia Vượng, vì mượn nhờ người ta mà.

Trên đoạn đường ấy, ba người vừa trò chuyện tán gẫu vừa giúp đỡ nhau đẩy xe ba gác.

Đồng thời, hai vợ chồng cũng cập nhật được rằng ở trong thôn này chỉ có hai hộ gia đình là còn phòng trống.

Một hộ là nhà của quả phụ và đứa con nhỏ của nàng, không thích hợp cho thuê lắm.

Hộ còn lại thì chính là nhà của Cố Lục thúc, trùng hợp là nó nằm sát vách nhà cũ Cố gia, hai người nghe thấy thế thì trực tiếp gạch tên ra khỏi danh sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.