Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, nàng để hắn ngồi xuống trước gương, sấy từng lớp từng lớp tóc một cho hắn.
Khi vụ tóc tai này đã đâu vào đấy, hai người lập tức đi ăn một bát cháo với đồ ăn bên trong, rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Chu Oánh vừa đặt lưng xuống giường, quay qua thì thấy Cố Thừa Duệ đang ôm gối nằm, chăn mền cùng với quần áo đi ra ngoài, nàng sửng sốt một lúc, vội lên tiếng hỏi: “Chàng làm gì đấy…?”
“Thân thể hiện giờ của nàng mới mười sáu, ta thì mười bảy, cả hai vẫn còn quá nhỏ, vì để bảo đảm thể xác lẫn tinh thần đều khỏe mạnh, chúng ta vẫn nên tạm thời tách ra ngủ đi”- Cố Thừa Duệ nhìn thật sâu vào mắt nàng, hắn vừa dứt lời thì trực tiếp đi ra ngoài.
Chu Oánh nghe xong cơ thể như bấm nút tạm dừng, cuối cùng nàng đành phải đồng ý với ý kiến này, thân thể hiện tại của bọn họ quả thực không chịu được mấy việc cần hoạt động mạnh, tốt nhất vẫn đừng nên tự rước khổ vào thân.
Sau khi nàng tiếp tục nằm xuống, lúc đầu nàng còn tưởng rằng mình cần thời gian để làm quen với cảm giác một mình này, ai ngờ mới nhắm mắt cái là nàng ngủ luôn lúc nào không hay.
Trái lại, ở bên phía Cố Thừa Duệ ngủ trong thư phòng, sau khi hắn đặt đồng hồ báo thức vào lúc 6 giờ sáng rồi nằm xuống, hắn cứ lật người qua rồi lăn người lại, không tài nào ngủ được, lúc này mới chịu dậy uống hai lọ siro ho, tiếp đó người cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, khi đồng hồ báo thức vang lên, Cố Thừa Duệ ngay lập tức tỉnh dậy nhìn xuống, hắn đơ ra khi nhìn thấy cánh tay nhỏ yếu gầy gò của mình, rất nhanh sau đó mới kịp phản ứng là bọn họ đã xuyên qua một thế giới khác.
Hắn nghĩ đến tình cảnh trước mắt, hắn nhanh chóng đứng dậy thay quần áo rồi xuống dưới lầu tìm Chu Oánh.
Nguyên nhân cho sự gấp rút này là do bọn họ cần phải ra khỏi không gian càng sớm càng tốt, nếu bị ai phát hiện hai người họ không ở trong miếu Mẹ thì không biết phải giải thích làm sao.
Kết quả khi hắn chạy đến phòng ngủ chính thì Chu Oánh vẫn còn ngủ, cũng không biết đang làm mộng đẹp gì mà nhoẻn miệng cười đến chảy cả nước miếng thế kia.
Mặc dù hắn không đành lòng đánh thức nàng, nhưng vẫn phải tiến lên, ngồi ở mép giường nắm cái mũi nhỏ của nàng.
“Thấy ghét quá đi à, đi ra chỗ khác chơi.”- Chu Oánh vừa đẩy tay hắn ra vừa hô to, có điều nàng cũng tỉnh lại ngay lập tức.
Khi nàng mở mắt ra thì ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau đó hoàn hồn rất nhanh, nhưng nàng vẫn ngáp một cái, oan ức lên án: “Bây giờ mới có mấy giờ đâu, ta vừa chợp mắt có tí thôi mà.”
Nàng vừa dứt lời thì lập tức nhào vào trong lòng của hắn rồi nhắm mắt lại.
Cố Thừa Duệ lắc đầu, đành phải cào nhẹ lên rốn của nàng: “Đứng lên đi, nếu như nàng buồn ngủ, một hồi nữa, sau khi chúng ta lên núi xong, cho nàng ngủ đã luôn.”