Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khuôn mặt nhìn qua thì giống 80% so với kiếp trước, mặt trứng ngỗng, mắt đào hoa, mũi cao thẳng, môi anh đào chúm chím đầy đặn, có thể nói ngũ quan trông tinh xảo hơn nhiều so với kiếp trước.
Nhưng ngũ quan có đẹp thì cũng không cứu nổi màu da vàng lại khô ráp kia, xem ra nàng phải chăm sóc và tút tát bản thân thêm nhiều chút.
Về phần dáng người thì cơ thể này trưởng thành chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, trông cực kỳ hoàn hảo, chiều cao khoảng chừng 1 mét 65, nếu như có thể cao thêm 3 hay 5 centimet nữa thì trên cả tuyệt vời.
Bên phía Cố Thừa Duệ thì sau khi cho ăn xong, thu hết đống đậu phộng mà Chu Oánh phơi vào, hắn có đến xưởng để ép khoảng 50kg dầu đậu phộng.
Sau khi hắn trở về phòng, đập vào mắt trước tiên là hình bóng vợ mình đang đứng chăm chú soi gương, hắn cười cười, đi đến cạnh nàng đánh giá: “Nàng vẫn đẹp như ngày nào, có điều nhìn còn hơi non, làm ta không xuống tay được.”
Chu Oánh nghe thấy thế thì nở một nụ cười cực kỳ xấu xa, nàng ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng hôn vào tai hắn, trêu ghẹo: “Thật không đó?”
Cố Thừa Duệ cảm giác âm thanh dịu dàng như lông vũ kia đang cào nhẹ vào tai mình, cùng với hơi thở ấm áp lọt vào bên trong, hắn ngay lập tức nghiêng người né tránh trong vô thức.
Đồng thời, máu trong người như dồn thẳng hết lên đầu, khiến cho đầu óc của hắn trong nháy mắt ong ong trống rỗng, lỗ tai cũng đỏ ửng theo.
Có điều, hắn phản ứng lại rất nhanh, quay đầu lập tức cắn cổ nàng một cái, sau đó hắn lột sạch đồ trên người, chỉ chừa một cái quần đùi rồi tức tốc phi vào nhà vệ sinh.
Mà Chu Oánh hơi ngơ ngác trước hành động của hắn, nàng không cam lòng chịu thua khi sờ vào vết cắn trên cổ, nhưng mà thấy bóng lưng hắn chạy trối chết như thế thì nàng bật cười vui sướng.
Một lát sau, khi nàng đã phun nước cấp ẩm cho da, nàng gom quần áo của hai người để vào trong máy giặt, bật chế độ giặt – tẩy xong thì bỏ vào phòng ngủ.
Sau đó, nàng bắt đầu đi giặt đồ lót phù hợp với dáng người hiện giờ của bọn họ.
Không lau sau, Cố Thừa Duệ khoác áo ngủ đi ra từ trong nhà vệ sinh, một mặt phiền muộn vì không thể vắt khô được bộ tóc dài này.
Chu Oánh tiến lên nói: “Tóc đâu phải cái gì đâu mà chàng vắt như thế, nhất là với tóc dài, phải lau nhè nhẹ thôi, chứ không rất dễ rụng tóc đó. Nếu chàng muốn nhanh thì chỉ có dùng máy sấy tóc mới nhanh được thôi.”
Sau đó, Chu Oánh nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau khô tóc cho hắn.
Cố Thừa Duệ buồn bực nói: “Sao trước đây ta lau khô tóc cho nàng thấy dễ lắm mà ta, giờ tự làm cho chính mình thì cứ bị khó chịu ấy.”
“Đó là do ta đã lau tóc sắp khô rồi, huống chi bác sĩ còn chẳng tự chữa bệnh cho mình được mà, cứ từ từ là chàng sẽ quen thôi.”- Lúc Chu Oánh dứt lời thì tóc của Cố Thừa Duệ cũng sắp khô.