Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nương, việc này người nhất định phải làm chủ cho nhị phòng của chúng ta, người bên đại phòng rõ ràng đang bắt nạt kẻ yếu.”Diêu thị oan ức lên án.
“Đệ muội, muốn nói thì nói cho đúng, hôm nay đến phiên các ngươi nấu cơm thì sao lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta.”- Lưu thị lên tiếng phản bác.
“Thế nhưng rõ ràng là do hôm qua các ngươi xài hết mà không chịu bổ sung thêm…”- Diêu thị còn đang kiếm lời lẽ để biện hộ, nhưng lão phu nhân đã không nhịn được mà ngắt lời: “Tất cả câm miệng lại hết đi, các ngươi tự nhìn lại bộ dáng của mình hiện giờ xem như thế nào. Sau này đến lượt phòng nào làm việc, thì phải lên kế hoạch chia nhỏ công việc ra, người này việc này, người kia việc kia, ai không hoàn thành được thì bỏ đói, không cho ăn cơm.”
“Nhưng mà người bên nhị phòng vốn đã hơn đại phòng chúng ta một người rồi.”- Lần này tới lượt Lưu thị oan ức.
“Người bên đại phòng vốn dĩ đâu có ít đâu, ai bảo các ngươi vì cái nhất thời mà bức ép vợ chồng lão tam rời đi.” - Lão phu nhân tức giận trừng Lưu thị một cái, ghen ghét nói.
“Đúng vậy, nếu như vợ chồng Thừa Duệ còn ở đây, mấy công việc này căn bản sẽ không đến phiên chúng ta nhúng tay.”- Diêu thị nghe xong thì lập tức phụ họa.
Đồng thời, bà ta cũng thật sự có hơi hối hận, nếu sớm biết việc trong nhà nhiều và nặng nhọc như thế, lúc ấy, có khi bà ta sẽ lên tiếng níu kéo hai vợ chồng trẻ kia ở lại.
Nhưng bà ta lại đối mặt với cái liếc mắt của lão phu nhân, đáng lẽ ra lúc đó phải nên hành động, còn không chịu hành động thì giờ ngồi tiếc nuối cũng đã muộn.
Lưu thị trực tiếp cãi cùn: “Cái lúc mà bọn họ muốn dọn ra ở riêng thì ngươi đòi giữ lại. Đến lúc kêu đưa tiền để bọn họ mua thuốc, sao không thấy mặt mũi ngươi đâu, nếu lúc đó ngươi chịu nhả tiền ra thì...”
Bà ta còn chưa nói xong, lão phu nhân đã trực tiếp ngắt lời: “Thôi, bây giờ hai bên oán trách thế cũng có lợi gì không, tất cả quay lại làm việc hết đi.”
Có điều, lúc này bà ta cũng nhớ tới việc trong nhà đang thiếu thốn tiền bạc, bà ta quay người sang nói chuyện với thị thiếp của nhị phòng - Hoàng thị: “Hoàng thị, ta nhớ là tay nghề thêu thùa của ngươi khá tốt đúng không?”
“Dạ cũng được được, ta từng theo học một lão ma ma trong cung.”- Hoàng thị hơi bất ngờ chút rồi trả lời.
“Vậy là tốt rồi, từ ngày mai trở đi, ngươi đi đến xưởng thêu may nhận một ít công việc về, để năm chị em trong nhà làm chung, chủ yếu là kiếm tiền ăn uống cho các ngươi với người nhà thôi. Còn về phần mấy chuyện nhà, mẹ con các ngươi không cần phải làm nữa đâu.”
“Vâng, lão phu nhân, ngày mai nô tỳ* sẽ đi nhận công việc về ngay.”- Hoàng thị do dự một lúc, mặc dù nàng ta có chút lo lắng về tương lai làm việc đầu tắt mặt tối, nhưng khi nghĩ đến những việc nhà nặng nhọc cực kỳ tiêu hao thể lực kia thì cuối cùng nàng ta vẫn gật đầu đồng ý.
*Không biết sao xưng nô tỳ luôn.