Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thừa Duệ nghe xong cũng không trả lời bọn họ, mà hắn tăng thêm sức trên tay kéo bọn họ đi lên phía trước, bởi vì hắn biết rõ, cái loại lưu manh nhỏ này nếu không dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời, cho bọn họ sợ, thì chắc chắn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hai tên đó thấy hắn khăng khăng muốn đẩy bọn họ đi chịu chết, cố gắng vùng vẫy hết sức có thể, rồi chúng liếc nhau một cái, sau đó trực tiếp phản công, đánh về phía Cố Thừa Duệ.
Có điều, Cố Thừa Duệ đã sớm liệu trước được rằng bọn họ sẽ phản kháng, vì thế, ngay sau khi hai người quay người lại, hắn giang rộng hai cánh tay, mỗi tay ôm lấy đầu của một người rồi trực tiếp đẩy cho chúng cụng vào nhau một cái rõ to.
Bọn chúng lập tức la đau một tiếng, lập tức ôm đầu lảo đảo như sắp ngã.
Mà Tiền Tráng cao hơn thì càng thảm hại hơn, trực tiếp bịt cái mũi bị thương lại, khóc òa lên.
“Đàn ông đàn ang, già cái đầu rồi thì phải biết ngại chứ, bị thương có xíu thôi mà cũng khóc, ngươi cứ giữ nước mắt lại đi, chờ gặp sói rồi khóc cũng không muộn đâu.”- Cố Thừa Duệ nói xong thì tiếp tục tiến lên kéo cổ áo bọn họ đi về phía trước.
“Lão tử liều mạng với ngươi, cùng lắm thì chết chung thôi có gì đâu.”- Tiền Tráng lấy lại tinh thần, trực tiếp nắm tay lại thành nắm đấm lao tới trước mặt Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì trực tiếp nhấc chân lên đạp vào bụng của hắn ta, hắn ta theo đà ngồi xổm xuống đất, trùng hợp thay, ngay bên dưới mông của hắn ta là một cục đá nho nhỏ, một tiếng “OA ÁAA” thấu trời xanh vang lên, người cũng nhảy bắn lên theo.
Bộ dáng đau đớn đến tột cùng kia ngược lại khiến cho Cố Thừa Duệ phải tức cười.
Cố Nhị Giang thấy hắn hơi lỡ đãng thì lặng lẽ giơ một cục đá lên, đánh lén về phía hắn.
Lỗ tai của Cố Thừa Duệ khẽ động, phát hiện có tiếng gió truyền đến, hắn ngay lập tức nghiêng người né tránh, đồng thời vươn một ngón tay đâm vào cọng gân gây tê liệt trên tay của đối phương, trong chốc lát, cục đá rơi ngay xuống đất.
Sau đó, hắn đá một cước về phía hõm chân của Cố Nhị Giang, khiến cho hắn ta hét lên một tiếng, trực tiếp quỳ một gối xuống mặt đất.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, lại xách cổ áo hai người lên lần nữa: “Xem ra các ngươi thật sự muốn kết thù chết với ta, vậy ta cũng không khách sáo với các ngươi làm gì nữa.”
Khi hắn dứt lời, tiếp tục lôi hai người đi về phía trước, có điều, lần này hắn dùng nhiều sức hơn so với trước đây, nếu hai tên kia không ngoan ngoãn thì hắn sẽ sẵn sàng đạp cho mấy cái.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, ba người đấu qua đấu lại mấy hiệp, hai anh em hổ báo đã hoàn toàn chịu thua, không dám chơi chiêu nữa.
Bởi vì cổ áo của bọn họ bị Cố Thừa Duệ siết rất chặt, bọn họ mới xuất có ba chiêu thôi là đã bị đánh bẹp hết, hơn nữa còn bị thương toàn thân thế này thì thật sự không dám đánh tiếp.