Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối cùng, Tiền Tráng dứt khoát quỳ xuống dập đầu, xin tha: “Cố lão đệ, Cố đại hiệp tha mạng được không, là do bọn ta sai, cầu ngươi tha cho bọn ta một lần đi, bọn ta sau này sẽ không tái phạm nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, nếu sau này bọn ta có gặp ngươi thì bọn ta tuyệt đối sẽ đi đường vòng.”- Cố Nhị Giang lập tức nói phụ họa theo.
Cố Thừa Duệ nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Với cái nhân cách thối nát này của các ngươi thì sao ta tin được kia chứ, vẫn là người chết bảo đảm nhất.”
Hai người nghe xong thì ngơ ngác một hồi, cùng liếc nhau một cái rồi bò lên phía trước hai bước, mỗi người giành ôm một cái chân của hắn: “Chúng ta thề, nếu như sau này có mưu đồ làm chuyện xấu, sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không yên thân.”
“Sai rồi, phải là sống không bằng chết.”- Cố Thừa Duệ sửa lại.
“Đúng, đúng, đúng, là sống không bằng chết.”- Hai người không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa đáp.
“Vậy thì ta tin các ngươi một lần này. Tuy nhiên, hai người các ngươi phải nhớ cho kỹ, các ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội lần này, nếu còn tái phạm thì ta sẽ không để các ngươi có thời gian hối hận luôn đó.”- Cố Thừa Duệ dứt lời thì vươn tay điểm vào huyệt kiên tỉnh* của hai người.
*
Hai người lập tức cảm giác được lồng ngực mình hơi khó chịu, hai tay hai chân nhũn ra, lại nhớ tới thủ pháp đánh nhau của hắn lúc nãy, mỗi lần ra tay là đau cực kỳ, hơn nữa còn đặc biệt tìm chỗ yếu mà đánh.
Lúc này, Tiền Tráng nghĩ đến cái gì đó, hắn ta ngẩng đầu hỏi: “Cố lão đệ biết y thuật sao?”
“Có biết chút chút, mặc dù không xem được bệnh nặng, nhưng để đối phó với các ngươi, thậm chí để cho các ngươi sống không bằng chết thì ta dư sức luôn đấy nhé.”
“Ồ ồ, hiểu rồi, ta hiểu rồi, vậy..., vậy chúng ta đã được đi chưa?”- Tiền Tráng liên tục gật đầu, hắn ta đứng lên hỏi.
“Nhớ cho kỹ mấy lời thề lúc nãy của các ngươi. Hơn nữa, ta nhắc lại là các ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội.”
“Chắc chắn là chúng ta nhớ rồi, nếu một trong hai người nổi lên ý đồ xấu thì sẽ bị sống không bằng chết.”- Tiền Tráng trịnh trọng trả lời, sau đó vội đỡ Cố Nhị Giang dậy, hai người dắt dìu nhau xuống núi.
Ở trong miếu Mẹ, nhóm ba người Cố Thừa Duệ vừa đi, thì ngay sau đó có một con chó hoang nghe mùi máu mà chạy tới.
Chu Oánh lập tức lui sang một bên, đứng ở tư thế phòng bị, đồng thời nàng cũng lấy một bình xịt sói dạng phun sương từ trong không gian ra. Mặc dù, cái bình này không có thần kỳ đến mức xịt chó chó chết, hoặc là xĩu hay sao đó, nhưng để dọa chạy nó thì không thành vấn đề.
Không ngờ rằng con chó hoang đi dạo một vòng, không tìm thấy thức ăn đâu, nó chuyển hướng sang căn bếp lò tạm thời của bọn họ, cuối cùng vừa đói uất ức vừa bất đắc dĩ sủa vài tiếng, rồi nó bò về phía bên cạnh, nằm xuống nheo mắt nhìn nàng.