Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 9: Chương 9: Ra riêng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu mà còn thì chắc là hai cái chén giấy với thuốc Cố Thừa Duệ đã giấu đi, nàng trực tiếp bỏ vào không gian.

Về phần mấy người ở trong nhà chính, ai ăn thì ăn, ai uống thì uống, không ai thèm nói với nhau một lời.

Tuy nhiên, khác với bọn họ là Lưu thị cứ thỉnh thoảng sẽ nhìn ra bên ngoài một lần, có điều cũng chẳng phải do quan tâm, mà bà ta đang quan sát, phòng cho Chu Oánh trộm lấy đi đồ trong nhà.

Bên phía Cố Thừa Duệ thì sau khi hắn bước ra cửa, bất ngờ gặp ngay một luồng gió lạnh, còn đang sặc sụa không ngừng, lúc đến được nhà trưởng tộc, mặt hắn đã đỏ bừng như quả cà chua.

Trưởng tộc thấy vậy thì nhìn hắn một cách cực kỳ ghét bỏ, sau khi bảo hai người ngồi xuống mới hỏi: “Cha con các ngươi ghé thăm có việc gì sao?”

“Đại ca, lão tam muốn xin được ra riêng, phiền ngươi giúp nó viết giấy tờ thủ tục.”- Cha Cố mở miệng.

Trưởng tộc bất mãn nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: “Ngươi là Thừa Duệ đúng không, bà ngươi, cha mẹ đều còn ở trong nhà. Lúc này mà ngươi đòi ra riêng thì không hợp với đạo làm con lắm.”

“Đại bá, xin người cho phép cháu được ra riêng.”- Cố Thừa Duệ ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn thở dài, trực tiếp ngậm miệng lại.

Không lâu sau đó, hắn buộc phải xoay người che miệng lại ho khan không ngừng, nặng đến nổi như sắp ho văng cả cái phổi ra ngoài.

Trưởng tộc nhìn cảnh trước mắt thì cau mày nói: “Bệnh nặng vậy mà sao không tìm đại phu xem bệnh, ráng chữa bệnh sớm đi chứ kéo dài mãi sẽ thành bệnh lao đó.”

Nghe lời này của ông ta, cha Cố chỉ hững hờ nhẹ gật đầu, cũng không đáp lời.

Mà Cố Thừa Duệ bên đây thì trông không vui lắm, có điều hắn cũng không lên tiếng.

Trưởng tộc thấy phản ứng của hai người bọn họ cũng ngờ ngợ ra chút chuyện, cộng thêm mấy lời đồn mà bình thường mấy người trong thôn truyền tai nhau nữa, nhưng ông ta cũng không khuyên nhủ gì, mà chỉ hỏi: “Vậy về tài sản ra riêng, ngươi chia cho lão tam được những gì, hai người đã thương lượng hết chưa?”

“Chỉ có mấy thứ ở trong phòng nó thôi.”- Cha Cố úp úp mở mở.

Trưởng tộc nghe xong thì hai mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía cha con bọn họ, nhưng khi ông ta thấy Cố Thừa Duệ không có ý xin thêm gì cũng lười quan tâm, trực tiếp đứng dậy trở về phòng, sau đó ông ta cầm ra một bộ văn phòng tứ bảo* để viết giấy phép thủ tục xin ra riêng cho cha con kia.

*Bốn vật phẩm gồm nghiên, bút lông, thỏi mực và giấy Tuyên

Khi sắp viết xong thì ông ta ngẩng đầu lên hỏi hai người: “Nếu dọn ra riêng thì cháu nó định hiếu kính như thế nào?”

“Có của thì cho, còn không thì thôi.”- Cha Cố đáp.

Cố Thừa Duệ thấy ông ta cứ xài chiêu mập mờ thế thì vội lên tiếng đính chính: “Tuy là ta không được chia mảy may phần gia sản nào, nhưng phụ thân dù sao cũng đã có công sinh thành và nuôi dưỡng ta, cho nên có lễ lộc gì thì quà cáp sẽ dựa trên số lượng bình thường thôn quy định mà tặng. Nếu có bệnh tật gì thì tiền thuốc men ta sẽ chia với nhị ca sau, nhưng mấy trường hợp trên chỉ dành cho dịp đặc biệt, còn ngày thường sẽ không được tính. Đương nhiên là ngoại trừ Lưu thị nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.