Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù hiện tại hắn và bé con không còn bất kỳ tài sản nào ngoài cái phòng họ ở hết, nhưng chỉ dựa vào mỗi đồ vật trong không gian thôi cũng có khả năng ăn đứt nguyên cái quốc gia rồi. Tuy nhiên, nếu tự thân trở thành nhà giàu nhất thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hắn cũng không muốn sau này bọn họ ỷ lại vào không gian mà sống.
Cha Cố nghe xong, ông ta ngơ ngác một hồi, sau đó bình thường trở lại như không có việc gì xảy ra, nhìn sang chỗ khác.
Ngược lại là trưởng tộc thấy cực kỳ hài lòng với những lời của Cố Thừa Duệ, ông ta gật đầu nói: “Rất hợp lý, nhưng nếu cha ngươi bị bệnh nằm liệt giường, ngươi nhớ là không được mặc kệ rồi bỏ bê đâu đấy.”
“Dạ vâng.” Cố Thừa Duệ gật đầu đáp.
Trưởng tộc viết giấy tờ thủ tục xong, lại sao chép ra hai bản nữa, sau đó ba người cùng đóng dấu, ký tên, rồi mỗi người giữ lấy một phần.
Sau khi rời khỏi nhà trưởng tộc, hai cha con tiếp tục đi đến nhà trưởng thôn, đề cập chuyện tách hộ khẩu, lần này cha Cố trực tiếp ra tay đóng phí, cũng không biết là do ngại xấu mặt hay là do nóng lòng muốn dứt hai cái của nợ này ra khỏi người.
Chờ bóng lưng cha Cố dần dần mờ đi, Cố Thừa Duệ mới nhìn về phía trưởng thôn, hắn hỏi: “Tiền gia gia, không biết trong thôn có phòng cho thuê ở lại không ạ?”
“Chuyện này thì ta thực sự không rõ lắm, đợi lát nữa ta đi hỏi thăm xung quanh giùm ngươi, có điều chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút.” Trưởng thôn do dự một lúc rồi trả lời.
“Vậy cháu nhờ Tiền gia gia xem giúp ạ.” Cố Thừa Duệ nói xong thì hành lễ với ông một cái, quay người rời đi.
Hắn vừa về tới cửa nhà, thì đụng ngay Chu Oánh xách theo tay nải, nàng đang bị Lưu thị đuổi ra ngoài.
Cố Thừa Duệ thấy được một trận này thì lạnh lùng liếc Lưu thị một cái, sau khi bà ta lui bước, hắn mới tiếp nhận tay nải của Chu Oánh, rồi quay người rời khỏi.
Chu Oánh lập tức đi theo, nàng thấy hắn ho khan mãi không dứt thì vội vàng lấy một lọ siro ho trong không gian ra đưa cho hắn, nói: “Duệ ca, chàng mau uống siro ho vào đi.”
Cố Thừa Duệ nhìn lọ siro nhỏ trước mắt, hắn dùng tay bao lại tay nàng, mắt đảo khắp bốn phía.
Sau khi hắn xác định không có ai chú ý đến bọn họ xong mới nhỏ giọng nói: “Nàng mau cất vào đi, ta còn chịu được, khi nào sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi truyền hai bình nước biển sau cũng được.”
Chu Oánh nghe thế chỉ đành phải cất lọ siro vào lại trong không gian: “Vâng ạ, chàng cũng đừng cố sức gắng gượng quá đó nha.”
“Yên tâm đi, không phải sáng nay ta đã uống thuốc rồi sao, cũng khá khá lên chút.”
“Ơ mà chúng ta đang đi đâu thế?”
“Hẳn là nàng biết miếu Mẹ ở trên núi nhỉ?”
Chu Oánh nghe xong thì ngơ ngác một hồi, rồi mới gật đầu nói: “Ta từng thấy rồi, mặc dù có hơi cũ nát, nhưng nếu thu dọn một chút thì là một nơi rất tốt để ẩn nấp.”