Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Dạ chào thím, do con sợ lát nữa bận quá không làm kịp.”
“À, không nhắc tới thì thôi chứ nhắc tới thì ta lại muốn hỏi” – Bạch thị nói xong, sau đó bà ấy để hai cái chậu xuống đất: “Nha đầu, trưa nay dự định làm món gì ngon vậy?”
“Con cũng đang định tìm Hỉ thúc để xin phép, một hồi nữa con định hái mấy cây cải trắng của thúc để làm món thịt hầm cải trắng đậu hũ, rồi làm mấy cái bánh nướng.”
“Mấy chuyện nhỏ này mà còn cần xin phép hả, trồng là để ăn mà.” – Bạch thị nói đến đây, nhìn một thau thịt ba chỉ to được đặt bên cạnh: “Ta nói này nha đầu, ngươi hào phóng thế, mua nhiều thịt như vậy.”
“Bọn họ ăn nhiều thì mới có sức sửa nhà nhanh được chứ ạ.”
“Cũng phải.”
Bạch thị nghe nàng nói vậy cũng không tiếp tục nhiều chuyện, ngược lại rất hài lòng với sự thành thật của nàng.
Không giống một số người, tình huống này vừa rơi xuống đầu thì bọn họ liền khó xử, đến mấy người phụ nữ trong thôn còn chẳng bằng.
“Thẩm ơi, Thiết Ngưu hiện tại thế nào rồi, còn sốt không?”
“Còn phải hỏi sao, trước khi đi ngủ tối hôm qua đúng thật là có sốt, cũng may đến nửa đêm đã hạ, nếu không ta cũng không đến đây đâu.”
“Chỗ này một mình ta cũng có thể làm, nếu không...”
“Không cần, bà của ta cùng nhị đệ muội đều ở nhà mà.”
“Vậy là tốt rồi.” - Chu Oánh nói đến đây, nàng ghĩ đến việc mình luôn nằm mơ, liền thử dò xét nói: “Thẩm, miếu Mẹ có linh không, cháu nhìn tượng thần kia đều bị phong hoá không còn hình dáng, như vậy mà cũng không có người quản sao?”
Bạch thị nghe xong chần chờ một chút rồi nói: “Cái này nói như thế nào đây, ta nghe người đi trước bảo rằng, trước kia miếu Mẹ cũng chuyên đi quấy phá người khác, bằng không thì cũng không có chuyện mỗi huyện đều xây miếu Mẹ. Cũng không biết từ lúc nào mà vắng, chắc do người ta thấy cầu nguyện không linh, sau đó cũng ít ai cung phụng, rồi cũng chẳng còn ai để tâm bảo trì tu sửa.”
Chu Oánh thấy hỏi không ra cái gì, cũng không định hỏi tiếp, nàng chuyển qua nói về mấy chuyện lặt vặt trong thôn.
Trong thôn, chủ yếu là hai dòng họ lớn, một là Tiền, một là Cố, chiếm hơn nửa cái thôn, dùng chung một cái từ đường.
Cho nên giữa hai họ mặc dù có chút mâu thuẫn nội bộ, nhưng nhìn chung vẫn vô cùng đoàn kết.
Còn những năm này, đôi khi cũng có đứt quãng tiếp thu dân chạy nạn.
Nàng vừa mở miệng, Bạch thị cũng không kiềm được miệng, kể hết cho nàng tất cả những bát quái trong thôn, cái gì mà nhà ai không nói chuyện với nhà ai, con trai nhà này thích con gái nhà kia.
Thậm chí còn nói luôn về chuyện nhà Cố gia, tất tần tật những chuyện từ lúc họ vào thôn tới bây giờ.
Chu Oánh nghe xong không trả lời cũng không cắt ngang, mà nàng cực kỳ kiên nhẫn nghe bà ấy kể chuyện.
Đương nhiên nàng cũng biết chuyện con trai thẩm Lục trong thôn, để nhà ông Cố quậy không còn mặt mũi.
Ước chừng khoảng mười một giờ rưỡi, đồ ăn mới xong.