Editor: nhạc của biển
Bùi Huyền Trì vốn dĩ rất lo lắng cho thân thể mèo nhỏ, nhưng khi thấy bộ dáng giả ngu của cậu, liền nghiêm túc lại, sau một hồi giằng co mới trầm giọng dặn dò: “Lần sau phải nhớ dùng bữa đúng giờ.”
“Meo meo!” Vân Lạc Đình nhanh nhẹn gật đầu đáp ứng, nhìn qua rất là nghiêm túc không một chút nào dáng vẻ có lệ, nâng lên vuốt mèo dẫm lên đùi Bùi Huyền Trì, duỗi chân nhỏ ra tỏ ý muốn ôm.
Bùi Huyền Trì trong lòng bất đắc dĩ, mắt hắn cũng toàn là dung túng, bế mèo nhỏ lên, xoay người nói: “Để phòng bếp đưa đồ tới thiên điện.”
Thải Hà hành lễ đáp: “Dạ.”
Phòng bếp chuẩn bị mỗi món ăn thành hai phần, trong đó có một phần thanh đạm hơn ít muối, ít gia vị.
Trừ cái này ra còn có một ít điểm tâm, cá khô thịt băm linh tinh đều được bày lên bàn.
Lượng cơm của Vân Lạc Đình rất ít, ăn không được bao nhiêu, sau khi ăn vừa đủ thì liếm liếm khóe miệng, nhảy lên trên đùi Bùi Huyền Trì nằm bò ra.
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ chỉ ăn một ít thịt băm ở trong bát, sờ sờ bụng mèo nhỏ, cảm thấy hẳn là đã ăn no.
Sau khi dùng xong bữa tối, Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ vào trong viện để tiêu cơm. Khi hắn đang xoa xoa cục lông nhỏ màu trắng ở trên đùi thì Thải Hà vội vàng đi tới: “Điện hạ, Mạnh công công tới.”
Bùi Huyền Trì khẽ ngẩng đầu: “Dẫn người tới thư phòng.”
Chuyện Mạnh công công sẽ đến đã nằm trong kế hoạch của hắn, Bùi Huyền Trì không vội vã đi gặp người, hắn bế mèo trắng nhỏ từ trong lòng ngực ra nói: “ Đi xem cùng với ta hay là ngươi lưu lại trong điện chơi?”
Vân Lạc Đình chớp mắt, hắn nhớ rõ trong nguyên tác, cái tên Mạnh thái giám, cũng chỉ có một người. Đó là thái giám bên người Hoàng hậu tên là Mạnh Phúc Hải.
Dưới gối Hoàng hậu không có con, Bùi Văn Giác chỉ là nhi tử của Quý tần, Quý tần thủ đoạn yêu mị, khiến cho hoàng đế một lòng mà dừng ở trên người nàng, nhưng ngại bởi vì nhà nàng không có gia mẫu.
Hơn nữa gia đình Hoàng hậu tạo áp lực, mặc dù không ngăn cản hoàng đế lập Bùi Văn Giác thành Thái tử, nhưng mà lại cản hắn thăng tước vị cho nàng.
Bùi Văn Giác phi trường hợp tình hợp lý, chiếm lấy vị trí Thái tử, có thể nói đó là tâm bệnh trong lòng Hoàng Hậu.
Lúc này Hoàng Hậu lại phái người qua đây, chẳng lẽ là do thấy hoàng đế nhìn Bùi Huyền Trì với một con mắt khác, cho nên mới cho người qua đây để mượn sức hắn?
Trong lúc suy tư, Vân Lạc Đình không kịp đáp lại.
Bùi Huyền Trì nghĩ rằng mèo nhỏ không thích ở trong điện nghe tên đó lảm nhảm, liền đem hắn đặt ở trên ghế mềm: “Ta sẽ quay trờ lại.”
Sau khi Vân Lạc Đình hồi phục lại tinh thần, Bùi Huyền Trì đã đứng lên, cậu vội vàng kêu ' meo meo ', trực tiếp nhào qua, vững vàng treo ở trên áo ngoài của Bùi Huyền Trì, sau khi leo lên trên cậu dùng chân trước ghé vào vai hắn: “Meo!”
Mang ta đi cùng!
Cảm giác như vậy có chút không ổn, Vân Lạc Đình bò đến trên vai hắn xoay sang một bên, sau khi dùng móng vuốt để thăm dò, thì dùng ngay chân trước chộp vào trên vai Bùi Huyền Trì.
Không đợi cậu đi xuống, tay Bùi Huyền Trì đã vững vàng nâng cậu lên.
Mèo nhỏ ở tuổi này rất là hoạt bát, nhảy tới nhảy lui cũng là bình thường.
Bùi Huyền Trì nhẹ vuốt ve phần lông ở sau lưng cậu, dặn dò: “Chú ý một chút, đừng để bị ngã.”
“Meo meo!”
Sau một hồi trì hoãn, thời điểm hai người đi vào thư phòng, Mạnh Phúc Hải đã đợi được một lúc.
Thấy Bùi Huyền Trì tiến vào, Mạnh Phúc Hải ở trên mặt tươi cười: “Nô tài thỉnh an điện hạ.”
“Miễn lễ.”
Bùi Huyền Trì ngồi vào bàn làm việc, Vân Lạc Đình ngồi xổm ngồi ở trên đùi hắn, một đôi mắt tinh tế đánh giá Mạnh Phúc Hải.
“Công công đến là có chuyện gì?”
Mạnh Phúc Hải nói: “Tất nhiên là vì chuyện ba ngày nữa sẽ đến sinh thần của thái tử điện hạ.”
Vân Lạc Đình lỗ tai giật giật, sinh thần thái tử thì tìm Bùi Huyền Trì để làm cái gì?
Mạnh Phúc Hải tiếp tục nói: “Bệ hạ vì cố ý muốn đền bù những năm gần đây điện hạ chịu nhiều uỷ khuất, liền nghĩ đến chuyện tận dụng sinh thần của thái tử điện hạ để tổ chức yến tiệc thiết đãi khách khứa......”
Mạnh Phúc Hải nói đến đây thì dừng lại, hắn cũng không dám phỏng đoán thánh ý, tạm dừng một lát hắn lại nói: “Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương tâm đầu ý hợp, nương nương dưới gối không con, biết được sự việc của điện hạ thì càng thêm đau lòng, liền chủ động cầu bệ hạ, bắt tay chuẩn bị việc này.”
“Nương nương gần đây bị việc vặt trong hậu cung vướng chân vướng tay nên mới đặc biệt kêu nô tài qua đây, cùng điện hạ thương nghị.”
Bùi Huyền Trì nghe xong cũng không phản ứng, nhưng Vân Lạc Đình lại có chút mờ mịt.
Ở trong sinh thần thái tử điện hạ làm ra loại chuyện này có khác nào biến Thái tử thành đá kê chân, này có khác nào tát vào mặt Thái tử đâu?
Thái Tử quý trọng thể diện của mình như vậy, sẽ đồng ý sao?
Bùi Huyền Trì tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện này: “Việc này đã thương nghị cùng với thái tử chưa?”
Mạnh Phúc Hải nghe vậy cười, nói:“ Vì sợ Thái tử điện hạ có lẽ làm ra sự tình không tốt nên bệ hạ đã triệu ngài ấy đi Cung Càng Vân. Chỉ là khi ngài ấy quay về lại phát ra tính khí rất lớn, suy cho cùng trong lòng bệ hạ đã cho ra tính toán, Thái tử điện hạ cũng đã biết.”
Lời này vừa nói ra, Vân Lạc Đình liền đã hiểu.
Có thể làm cho Hoàng đế tức giận như vậy cộng với chuyện vừa phát sinh lúc nãy chắc chắn cũng chỉ có do linh nhãn.
Hoàng đế có thể sủng ái Thái tử, ban thưởng các loại kỳ trân dị bảo, nhưng tiền đề là sẽ không liên lụy đến bản thân Hoàng đế, nhưng chuyện liên quan tới linh nhãn lại bất đồng, vì đó cũng là đồ vật mà Hoàng đế mong muốn.
Hơn nữa, ngay từ đầu Thái tử đã lên kế hoạch cho chuyện này, chính là làm ở dưới mí mắt của Hoàng đế, giấu đi linh nhãn lâu như vậy, Hoàng đế sau khi biết tất nhiên sẽ sinh khí.
Cố ý ở trong sinh thần của Thái tử làm ra chuyện này, rõ ràng là một trừng phạt nhỏ nhưng cũng là cố ý cảnh cáo thái tử.
Trách không được ngày đó Thái tử chạy tới Điện Quảng Phụng, nói nhiều lời như vậy, nguyên lai là bởi vì tức giận với hoàng đế nên chạy tới chỗ Bùi Huyền Trì để chế giễu, mượn cái cơ Bùi Huyền Trì có thể đổi tẩm điện mà châm chọc hắn, tất cả là vì hoàng đế sủng ái Bùi Văn Giác hắn.
Mượn ánh sáng của Bùi Văn Giác hắn.
Trong lòng Vân Lạc Đình lạnh lẽo, cũng không biết hôm đấy Bùi Huyền Trì xuống tay có nặng hay không, đánh hắn tàn phế là tốt nhất, làm hắn què chân xuất hiện ở tiệc sinh thần, không...... Không xuất hiện được mới là tốt nhất.
Hoàng đế cũng là không rõ ràng, chuyện lớn như vậy cũng chỉ làm ra cái giáo huấn rất nhỏ, nếu là thay một Hoàng tử khác vào chỗ Thái tử, chỉ sợ đã sớm bị biếm làm thứ dân.
Bùi Huyền Trì cũng nghĩ thông suốt những chuyện đó, nên cảm xúc cũng không mấy phập phồng, toàn bộ tâm ý của Hoàng đế đều ở trên Quý tần cùng Thái tử là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Chỉ là mèo nhỏ vốn dĩ còn đang an ổn ở trên đùi hắn chỉ vì chuyện này mà dựng hết cả lông mao lên, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ.
Cũng không biết là nghĩ tới cái gì mà sinh khí thành như vậy.
Bùi Huyền Trì một bên cùng Mạnh Phúc Hải thương nghị công việc trong sinh thần, một bên bất động thanh sắc giúp mèo nhỏ vuốt lông, làm cho hắn bớt giận.
Đầu ngón tay hắn ôn nhu vỗ về phần đuôi vì bị tức giận mà dựng đứng cả lên, sau khi vuốt lông ở dưới hàm dưới lại thuận thế vòng một vòng qua lỗ tai mà xoa xoa.
Vân Lạc Đình vốn dĩ cực kỳ tức giận, kết quả là sau khi bị xoa một vòng, không những tự giác mà nheo lại đôi mắt, trong cổ họng cũng vang lên tiếng khò khè nho nhỏ.
Làm gì, làm gì?
Cái này quá gây trở gại rồi, mèo nhỏ làm sao mà tức giận.
Bùi Huyền Trì lặng lẽ cầm một con cá khô đưa tới bên miệng mèo nhỏ, mèo nhỏ được vuốt lông dỗ dành đến mơ hồ theo bản năng há mồm.
Vân Lạc Đình sau khi cắn một ngụm liền ngây ngẩn cả người, cắn rớt một miếng nhỏ, chỗ cá khô nhỏ bị dư lại hắn cũng không ăn tiếp.
Bùi Huyền Trì thấy thế cũng không có đuổi theo đút, mà là cầm ở trong tay, chờ một lát lại tiếp tục đút.
Sau khi chuẩn bị tiệc sinh thần của Thái Tử không sai biệt lắm, Hoàng Hậu cũng đích thân ra sắp xếp.
Mạnh Phúc Hải tới chỗ Bùi Huyền Trì nói lại một vài chi tiết, hắn nói, Bùi Huyền Trì trên mặt nghe, bên dưới lại xoa mèo nhỏ, thi thoảng lại gật đầu, về cơ bản đối với an bài của Hoàng hậu cũng không có ý kiến.
Hoàng Hậu vốn là nhìn Thái tử không vừa mắt, thật vất vả mới có một lần hoàng đế đưa ra cơ hội, có thể giảm bớt nhuệ khí của Thái tử, nàng tự nhiên sẽ an bài đến vô cùng thỏa đáng.
Trong đó tất nhiên sẽ làm một ít thủ đoạn, tuy không có thương tổn lớn nhưng cũng đủ khiến thái tử ăn chút đau khổ.
Bùi Huyền Trì chỉ ở vài chỗ điều chỉnh lại chút ít cho thích hợp để Thái tử có thể rơi vào cái bẫy đó rồi té ngã đau hơn.
Thái Tử chịu ủy khuất, hoàng đế nói không chừng cũng sẽ ngẫm lại, nhưng lại không thể oán trách an bài của Hoàng hậu có vấn đề, dù sao cũng là do hắn đồng ý.
Hoàng đế càng áy náy thì Thái tử càng đứng vững, khả năng hắn ra tay đoạt linh nhãn cũng càng cao.
Lúc đó, đợi đến khi vị thái tử này lớn lên, cũng không biết vị phụ thân này sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Điện hạ phục sức giao cho Tư Y Cục chế tạo gấp gáp, ngày mai đã làm xong, đến lúc đó nô tài sai người đưa tới, điện hạ thử qua, nếu có chỗ nào không thích hợp, có thể đưa lại cho Tư Y Cục sửa chữa.”
“Trừ cái này ra, còn có quy trình của tiệc sinh thần.” Mạnh Phúc Hải nói: “Bởi vì yến tiệc sinh thần có rất nhiều vị đại thần được mời đến, có một vài đại thần sẽ mang theo gia thất, vì tránh cho xảy ra sai sót, điện hạ hẳn là nên nhận biết một vài vị.”
Nói cho cùng những chuyện này khi Hoàng tử còn nhỏ sẽ có mẫu phi dạy dỗ, nếu mẫu phi không thể hướng dẫn thì sẽ có đại cung nữ nhắc nhở, nhưng thân thế của Bùi Huyền Trì đặc thù, quý phi luôn mong muốn đứa con trai này không tồn tại trong mắt người đời, tất nhiên sẽ không cho người dạy dỗ.
Hoàng hậu cũng nghĩ tới chỗ này, vì lo sợ trong sinh thần sẽ sảy ra chuyện nên mới cố ý kêu Mạnh Phúc Hải đi qua đây một chuyến, tận lực chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
Còn có một vài đại thần, cần phải hiểu biết thân phận, danh tính của họ.
Để tránh trường hợp lúc chạm mặt hành lễ lại không biết nói cái gì.
Chuyện người hoàng thất kiêng kị nhất đó là không hiểu lễ nghi, nếu để truyền ra ngoài, sợ là sẽ bị người đời lên án.
Có rất nhiều vấn đề hỗn loạn trong đó, không thể nói trong một lúc mà hết được.
Vân Lạc Đình ngay từ đầu còn nghiêm túc nghe, kết quả là loại chuyện này quá rắc rối, lúc nào rời giường, lúc nào cần chú ý thay quần áo, cả đống vấn đề nhỏ nhặt xâu chuỗi lại với nhau, khiến người nghe phải đau đầu.
Trong cung lễ nghi rườm rà, này chỉ là một cái tiệc sinh thần, những dịp khác chỉ sợ càng phiền toái.
Vân Lạc Đình nghe hắn thao thao bất tuyệt, tốc độ nói chuyện của Mạnh Phúc Hải không nhanh không chậm, nghe giống như là đang ru ngủ.
Từ lúc thái giám kia bắt đầu nói chuyện, đến bây giờ cũng chưa đi vào trọng tâm, Vân Lạc Đình không muốn nghe, nhưng lại sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng, cho nên, chẳng sợ vây được đầu một chút một chút, vẫn là kiên cường không có ngủ.
Bùi Huyền Trì nhận ra động tác của mèo nhỏ, nhéo nhéo đệm thịt, mèo nhỏ mơ hồ bò qua dựa vào tay hắn mà cọ cọ.
Mạnh Phúc Hải còn đang nói không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới việc xảy ra dưới mặt bàn.
Bùi Huyền Trì bất động thanh sắc đưa tay ra, ôm mèo nhỏ để cậu nằm xuống.
Vân Lạc Đình bị vây cho mờ mịt, thành thật theo động tác tay của Bùi Huyền Trì mà nằm sấp xuống.
Một mệnh lệnh một động tác, cực kỳ ngoan.
Sau khi nằm sấp xuống, Vân Lạc Đình không có ngủ thiếp đi, mà là xoay người lại, bộ dáng quả thật không thoải mái.
Bùi Huyền Trì suy nghĩ một chút, dùng tay đỡ lấy cằm của mèo nhỏ, để cậu có thể thoải mái mà duỗi người, không cần tìm chỗ cuộn tròn lại.
Vân Lạc Đình híp mắt giật giật đầu, nhận thấy được tay của Bùi Huyền Trì, cúi đầu vùi đầu vào trong tay hắn cọ cọ.
“Oh Oh......”