Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 12: Chương 12: Ngươi đang làm cái gì vậy?




Editor: Limmiee

Chờ Mạnh Phúc Hải nói xong, Vân Lạc Đình đã ngủ say.

Hắn thanh thanh giọng, nói: “Hoàng hậu nương nương rất coi trong yến tiệc sinh thần lần này, điện hạ nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nhất định không thể cô phụ ý tốt của nương nương.”

“Công công vất vả rồi.”

“Đây là bổn phận của nô tài, trời đã không còn sớm, nô tài không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, nô tài xin cáo lui trước.”

Nói xong, Mạnh Phúc Hải cười hành lễ cáo lui.

Bùi Huyền Trì cũng không vội vã đứng dậy để hồi tẩm điện, mà lại thử động đậy đầu ngón tay, nhận thấy mèo nhỏ không có tỉnh dậy thì lúc này mới cẩn thận, bế cậu lên.

“Meo...” Đôi mắt mèo nhỏ còn chưa mở mà đầu đã tự giác dựa vào lòng hắn.

Bùi Huyền Trì vuốt nhẹ lông mèo, nói: “Ngủ đi“.

- ----------

Y phục để mặc trong tiệc sinh thần của Bùi Huyền Trì được đưa tới chậm hơn dự tính một chút, chỉ trước một ngày.

Sợ Bùi Huyền Trì sẽ trách tội, chưởng quản Tư Y cục cố ý đến gặp hắn nhận tội, vì quần áo có vấn đề, thời gian lại quá ít, bọn họ phải tốn công chỉnh sửa một phen.

Thời điểm y phục kia được gửi đến đây, bất luận là hoa văn hay vải dệt, đều là công sức và tâm huyết của cả Tư Y cục.

Vân Lạc Đình ngồi xổm ở trên bàn, nhìn Bùi Huyền Trì phủ thêm một kiện áo ngoài.

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn vẫn là một tiểu hoàng tử bịmọi người đối xử lạnh nhạt, thân hình gầy gò ốm yếu, tuy dung mạo không kém,nhưng cả người từ trên xuống dưới đều không có xíu tinh thần, so với lúc đó hắn bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Khuôn mặt toát nên vẻ trầm ổn không phù hợp với độ tuổi, thời điểm nhíu mày trông vô cùng nghiêm túc, rất dọa người.

Nhưng những y phục này... Vân Lạc Đình ngửi ngửi, mùi hương xông lên mũi khiến cậu muốn sặc.

Không biết là mùi gì, chỉ ngửi một lát đã xộc khắp mũi mèo.

Cậu không kịp phòng bị liền hắt xì một cái.

Bùi Huyền Trì nghe được tiếng động, lúc nhìn qua vừa vặn thấy tai mèo nhỏ đang cụp xuống hướng về sau, đôi mắt nheo lại, có vẻ không thoải mái lắm.

“Làm sao vậy?” Bùi Huyền Trì đi tới, bế mèo nhỏ lên, nhưng khi hắn vừa giơ tay, mèo nhỏ lại hắt xì thêm một cái nữa.

“Meooo~” Vân Lạc Đình bị sặc đến say xẩm, đầu óc đều choáng váng, đôi mắt mở to rưng rưng mà nhìn hắn.

Bùi Huyền Trì ý thức được chuyện gì: “Đợi ta đi thay y phục.”

Vân Lạc Đình hít hít cái mũi, hữu khí vô lực mà nằm sấp lên bàn, cái đuôi rũ xuống không hề nhúc nhích: “Meoooo...”

Y phục bị tẩm thứ hương vị kỳ quái kia bị Bùi Huyền Trì tùy tiện ném ở trong phòng.

“Tốt hơn không?” Khi hắn đi ra liền chú ý đến đôi mắt của Vân Lạc Đình, nếu cậu vẫn không ngăn được mà tiếp tục nhảy mũi thì hắn sẽ đi tắm.

Vân Lạc Đình vừa rồi chỉ bị sặc một chút, cũng không có vấn đề gì lớn, nhìn thấy Bùi Huyền Trì thì liền cẩn thận, chủ động nhảy xuống bàn tiến đến, ngựa quen đường cũ mà leo tót lên áo ngoài của hắn: “Meoo~”

Cậu dúi đầu vào lòng hắn cẩn thận ngửi, đã không còn cái mùi hương kỳ quái lúc nãy.

Tuy rằng mèo nhỏ đã bình tĩnh trở lại, nhưng tầng hơi nước đọng ở trong mắt vẫn không có rút đi, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.

Bùi Huyền Trì vừa ôm vừa cho mèo uống nước, Vân Lạc Đình cũng thuận theo mà uông vài miếng.

Có lẽ là vì mũi mèo đặc biệt nhạy cảm nên lúc nãy mới bị sặc nghiêm trọng như vậy.

Cũng có thể bởi vì trong điện vẫn chỉ luôn dùng một loại huân hương, loại hương dầu cũng rất ít dùng, nay lại đột nhiên xuất hiện một mùi hương mới, chuyện bị sặc cũng có thể hiểu được.

“Ta sẽ tìm người xử lý những ý phục đó.”

“Meooo” Cậu cũng cảm thấy không mặc mấy bộ y phục đó cũng rất tốt.

Bùi Huyền Trì vừa vuốt lông vừa nói: “Ngươi đi xem thử cá hôm qua mang về thế nào đi, nếu vẫn còn sống thì chọn một vài con, đem đến nhà bếp để họ làm cho ngươi ăn.”

“Meooo~!” Vân Lạc Đình có chút nghi ngờ, cá mới bỏ vào đã bao lâu đâu mà đã bắt ra ăn, nhưng Bùi Huyền Trì đã nói thì ắt cũng có đạo lý riêng của hắn, nói không chừng là cá có vấn đề, vừa đổi môi trường sống thì liền không sống được lâu.”

“Cẩn thận một chút, không cần xuống nước, đứng trên bờ mà bắt.”

“Meo” Vân Lạc Đình ngoan ngoan chạy ra bên ngoai.

Đáy mắt Bùi Huyền Trì chan chứa ý cười nhìn theo cục lông trắng dần biến mất trước cửa mà từ từ thu liễm lại, khuôn mặt hắn trầm xuống, đầu ngón tay đặt trên bàn gõ nhẹ, một con rối đen theo đạo phù tự* ở đầu ngón tay bay ra, lúc đầu chỉ là một bóng đen mờ ảo, nhưng chỉ một lúc sau, thì liền dần ngưng tụ lại.

Ảo ảnh dần có hình có dạng, từ bóng đen tăm tối đã biến thành một bóng dáng đứng ngay bên cạnh bàn, ngũ quan trên khuôn mặt cũng dần được hiện rõ.

“Đi tra thử bộ y phục này đã từng được qua tay những ai.”

Ảo ảnh: “Tuân mệnh”

Vừa dút lời, cái bóng nam nhân như hóa thành nước, nhập vào trên nền đất.

- -----

Vân Lạc Đình ngồi xổm ở bờ ao, bên người cậu đã có vài con cá.

Lúc cậu vừa tới, chúng vẫn còn đang trôi trên mặt nước.

Có thể là do thay đổi môi trường sống, cá không thích ứng được, không đợi được bao lâu đã không còn sức bơi, mà cứ tự thả trôi như vậy.

Nhìn kỹ thì chúng vẫn chưa chết, vì phải ngửa bụng lên thì mới gọi là chết được.

Vân Lạc Đình liền vươn móng vuốt bắt một vài con cá nửa sống nửa chết ở gần bờ và gần tảng đá cảnh giữa hồ, còn lại mấy con còn sống thì không có đuổi theo, tránh làm ướt lông của chính mình.

Khi Bùi Huyền Trì tới, cậu vẫn còn đang nhìn móng vuốt của chính mình.

Ướt đẫm, không muốn liếm lông.

Vừa nghe được tiếng bước chân thì liền vội vàng quay lại duỗi móng: “Meoooooo”

Ta dơ rồi.

“Bị thương ư?” Bùi Huyền Trì cho rằng lúc nãy cậu vì bắt cá mà không cẩn thận làm bị thương chân mình.

Hắn duỗi tay nắm lấy cái chân nhỏ, nắn nắn đệm thịt, không có chảy máu, cũng có không có vết thương linh tinh, mèo nhỏ thoạt nhìn cũng không đau đớn.

Sau đó lại nghĩ đến cái tính ưa sạch sẽ kia của mèo nhỏ thì hắn liền hiểu đại khái được tình hình.

Bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì dùng khăn tay lau sơ chân, rồi lại ôm về tẩm điện dùng nước ấm để tẩy rửa.

Mấy con cá ở trong nước thì nửa chết nửa sống, nhưng sau khi bị bắt ra khỏi nước rồi vẫn có thể gắng gượng mà nhảy lên hai phát.

Bùi Huyền Trì cho gọi cung nữ, bảo các nàng đưa mấy con cá này đến phòng bếp.

Bởi vì Lạc Vân Đình bắt hơi nhiều, nên cả buổi tối hôm đó, một bàn chỉ toàn những món được làm từ cá.

Lúc cậu đang ghé vào trường kỷ nằm để tiêu thực thì Thải Hà nâng một bộ y phục tới: “Điện hạ, nô tỳ đã đem nhưng y phục từ ngoài cung tới, nhưng vì thời gian có chút gấp rút, chỉ có thể chọn được một vài bộ.”

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Đặt ở đó.”

Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, y phục ngoài cung?

Y phục được Tư Y cục đưa tới mang theo mùi hương kỳ quái, không ai ngửi được ngoài Vân Lạc Đình, chắc chắn là có người động tay.

Vì không biết ai là kẻ đã động tay nên trước hết không mặc y phục do Tư Y cục đưa đến là một biện pháp tương đối ổn thỏa.

Trong ấn tượng của Lạc Vân Đình, cốt truyện về lần sinh thần yến này của Thái Tử, gã ta trở thành tâm điểm của buổi yến tiệc, khiến không biết bao nhiêu vị tiểu thư thế gia vì gã mà động tâm, tất cả là vì một mùi hương kỳ lạ trong y phục, nhưng lại không được tác giả miêu tả kỹ càng.

Cũng có thể bởi vì việc cậu xuyên đến đã làm cho cốt truyện thay đổi, nhưng trong truyện, ở giai đoạn này, Thái Tử đã chiếm được linh nhãn, từ đó bộc lộ thiên phú tu tiên.

Khiến Hoàng đế yêu thích nên được thưởng không ít đồ vật.

Hiện tại, Hoàng đế và Thái tử nảy sinh hiềm khích, cốt truyện cũng sẽ không dựa theo nguyên bản mà tiến hành.

Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Bùi Huyền Trì nói: “Ngày mai là sinh thần của Thái tử, ngươi ở yên ở trong điện, không được chạy loạn.”

Nhiều người, hơn nữa còn có người ở ngoài cung tới, trong lúc hỗn loạn rất dễ xảy ra chuyện, vẫn là ở lại Điện Quảng Phụng an toàn hơn một chút.

Tại Điện Quảng Phụng, bùa chú đều được đặt ở những nơi kín đáo, vào lúc gió thổi cỏ lay, hắn liền có thể nhanh chóng phát hiện.

“Meoo~”

Vân Lạc Đình ngoe nguẩy cái đuôi, ngoan ngoãn lên tiếng.

Bùi Huyền Trì niết niết lỗ tai cậu: “Mấy ngày tới rãnh rỗi, ta sẽ mang ngươi ra ngoài cung hóng mát.”

“Meoo!”

Tuyệt vời!

Từ lúc xuyên thư đến đây, cậu vẫn chưa có ra khỏi hoàng cung bao giờ đâu.

Khắp nơi trong cung đều có thị vệ canh gác, nhảy ra từ trên tường cũng không được, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần nhìn thấy mèo hoang thì liền giết chết.

Được đi ra ngoai một chút, được thoải mái ngắm nhìn cảnh vật, Vân Lạc Đình tất nhiên sẽ cao hứng.

Tối đến, sắc trời tối đen như mực.

Thải Hà mang y phục tới nhưng Bùi Huyền Trì cũng không có mặc thử mà chỉ để sang một bên.

Dỗ dành mèo nhỏ ngủ xong thì cũng là lúc con rối được thả ra lúc chiều trở lại.

Hắn lặng lẽ đặt mèo nhỏ vào trong chăn, kéo chăn che kín vuốt nhỏ, sau đó đứng dậy đi vào thư phòng.

Con rối vẫn đang đứng yên trong thư phòng: “Trên y phục có tẩm mùi hương dùng để hấp dẫn linh thú, khi có linh thú tới gần, sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt, con người sẽ không ngửi hay phát hiện được, chỉ có tác dụng với linh thú.”

“Y phục trong lúc làm đã qua tay rất nhiều người, mỗi đường kim mũi chỉ đều có người phụ trách, dẫn dụ hương kia đã thấm đẫm vào y phục, rất khó để phân biệt nó được cho vào từ lúc nào.”

“Thời gian cũng rất gấp, không đủ để tìm thêm manh mối ở những nơi khác.”

- ----

Bùi Huyền Trì nghe vậy thì chậm rãi nhăn mày, người có thù với hắn rất nhiều, trong nhất thời không thế đoán được chính xác là do kẻ nào đã ra tay.

Thái tử dù cho có ngu đến đâu cũng sẽ không thể ngu đến mức tính kế hắn ngay trong sinh thần yến của chính mình.

Hoàng đế, Hoàng hậu, Quý phi,... thậm chí những Phi tần, Hoàng tử trong hoàng cũng không thể loại trừ.

Khó có thể biết là kẻ nào.

Dẫn dụ hương vẫn là để sau, nếu đã biết có kẻ đứng sau, hắn tự nhiên cũng sẽ phòng bị, không thể đối phương thực hiện được mục đích.

Nhưng vấn đề làm Bùi Huyền Trì để ý, vẫn là...

“Động vật bình thường cũng có thể ngửi được mùi hương kia sao?”

Con rối ngừng lại một lúc, nghiêng đầu có chút dại ra mà lặp lại lời nói lúc nãy: “Chỉ có linh thú mới có thể ngửi thấy được mùi hương kia.”

Bùi Huyền Trì nghe vậy, mi mắt rũ xuống như có điều suy tư.

Linh thú sao?

Trong tẩm điện.

Vân Lạc Đình trở mình, theo bản năng hướng đầu vào trong lòng người bên cạnh cọ cọ, kết quả đầu nhỏ cọ một lúc vẫn chỉ cảm giác được cái chăn mỏng, cậu ngây ra một lúc.

Sững ra một lúc lại mờ mịt mở to mắt, không thấy người nằm bên cạnh đâu.

Dùng đệm chân cảm nhận một chút hơi ấm, không có, chắc người cũng đã đi được một lúc lâu.

Meo?

Vân Lạc Đình không vui ngồi dậy, nửa đêm rồi mà hắn còn chạy đi đâu thế?

Ngửi ngửi hơi thở, hình như không đi xa lắm, cậu nghĩ nghĩ rồi nhảy xuống giường, nhằm theo hướng hơi thở của hắn mà đi.

Bùi Huyền Trì nhìn con rối trước mắt, đang muốn nói tiếp lại nghe thấy tiếng mèo kêu khàn khàn.

“Meoooo~~”

Hắn dừng lại, phủi tay làm cho con rối biến mất, sau đó quay đầu lại nhìn thấy mèo nhỏ đang mơ mơ màng màng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh.

Bước vài bước lại ngáp một cái, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cậu lay vạt áo của Bùi Huyền Trì, dùng móng vuốt vẫn còn đang buồn ngủ lắc lắc: “Meo~”

Ngươi đang làm cái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.