Thích Du một hơi từ phòng bệnh chạy ra ngoài bệnh viện.
Hệ thống rất là hưng phấn: 【 Kí chủ đại nhân làm tốt lắm, trêu chọc hắn, trêu chọc hắn đến mức hắn muốn ngừng mà không được!!! 】
Vừa rồi chạy quá nhanh, lồng ngực Thích Du hơi ngạt thở.
Tay chống trên tường thở dốc một hồi lâu, mới thuận khí được.
Nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đến cùng là ai muốn ngừng mà không được.”
Thích Du hiện tại vẫn có thể cảm giác được lỗ tai mình tê tê dại dại.
Giống như lúc nãy xúc cảm hơi lạnh từ đầu ngón tay còn đang chạm trên vành tai cô.
Không được, cô nhất định phải làm một trăm đề mới có thể khôi phục lại lý trí.
Sau khi Thích Du về nhà, trực tiếp trốn trong phòng.
Ai gọi cũng không hề đi ra.
Thích Thần gõ cửa mãi mới vào được thì lại phát hiện em mình thế mà đang —— làm bài???
Một học sinh lớp 11, so với một người cuối cấp như hắn đây còn sốt sắng, chăm chỉ học tập hơn là chuyện gì xảy ra.
Đây còn không phải là đang cố ý muốn nói hắn là một người không có chí tiến thủ, không chăm chỉ, không cố gắng à!
Thích Du chẳng để ý đến Thích Thần, không coi ai ra gì mà tiếp tục làm đề, đã nói rồi, đêm nay không làm xong một trăm đề thì không ngủ được.
May mắn là ngày hôm nay thầy Trần đã đưa cho cô quyển bộ đề ôn thi vật lý.
Thích Du trong vòng một đêm làm xong toàn bộ.
Trời vừa lúc rạng sáng.
Trái tim nhỏ đập loạn nhịp rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Khó trách quân vương thời cổ đại vì bị sắc đẹp mê hoặc mà gặp họa diệt quốc nhiều như vậy, nếu cô là nữ hoàng đế, có một mỹ nhân dung mạo như hoa giống Tạ Cảnh, cô cũng nguyện ý vì hắn phóng hỏa hí chư hầu*, hủy giang sơn xã tắc, xây tửu trì nhục lâm.
*Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).
Nghe được hệ thống một lần nữa khởi động máy: 【 Kí chủ đại nhân, ngủ đi. 】
Thích Du: “...”
Hừ, thật sự là một đứa gà cùi, chính sự thì không giúp được gì, chỉ biết đâm dao sau lưng cô.
Từ sau khi hoàn thành mấy cái nhiệm vụ, hệ thống tơ lụa đi không ít, bình thường thỉnh thoảng lại nói chút chuyện phiếm: 【 Nếu kí chủ ngủ không được, chúng ta tâm sự kịch bản sáng mai đi, đầy yêu mến mà nhắc nhở: Sáng mai có thể sẽ có chuyện phức tạp đấy. 】
Thích Du là một tiên nữ, cho dù thức đêm đến hai giờ, cũng muốn thực hiện một quá trình dưỡng da hoàn chỉnh.
Lúc này đang ngồi ở trong phòng tắm rửa mặt, không có chút dáng vẻ nào là buồn ngủ vì thức đêm, rất có tinh thần: “Chuyện phức tạp gì cơ?”
Đối với tất cả kịch bản trong quyển sách này, trong đầu cô rõ ràng nhất đại khái chính là nhân vật nữ chính Mary Sue, một bên yêu tha thiết bạch nguyệt quang Tạ Cảnh, đồng thời không chút chướng ngại nào mà sở hữu từng người từng người bạn trai, cùng bọn họ anh anh em em. Lấy danh nghĩa mà nói, chữa trị tâm tình bi thương vì bị bạch nguyệt quang cự tuyệt.
Mỗi lần chia tay cùng bạn trai cũ thì nguyên nhân đều là —— thật xin lỗi, em không quên được Tạ Cảnh.
Hệ thống nghe Thích Du hỏi, bình tĩnh tỉnh táo bắt chước ngữ điệu của Tạ Cảnh: 【 Tạ Cảnh: Chớ cue tôi 】
Thích Du: “Không hề giống.”
Giọng nói của Tạ Cảnh so với âm thanh máy móc này của hệ thống dễ nghe hơn nhiều.
Thích Du cuối cùng cũng đem mỗi chỗ trên gương mặt mình bảo dưỡng tốt, lúc này mới đi đến giường công chúa cực lớn.
Ngả người lên trên chiếc giường mềm mại, thả lỏng thần kinh.
Trong đầu lại nghĩ tới: “Có cơ hội nhất định phải làm cho Tạ Cảnh dùng giọng nói dễ nghe của hắn hát mấy bài hát ru con rồi ghi âm lại.”
“Sau đó đặt thành tiếng chuông đồng hồ báo thức.”
“... Đúng vậy, chuông cửa cũng đặt nữa.”
“Tiếng mở cửa...”
Thiếu nữ ngủ say, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán trong không khí.
Hệ thống xoắn xuýt: 【 Kí chủ đại nhân còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. 】
Được rồi, đợi ngày mai tỉnh lại rồi nói sau.
- ---
Trong phòng bệnh.
Thiếu niên cởi từng cúc áo sơ mi ra.
Bình thường lúc mặc quần áo, hắn nhìn khá mảnh khảnh, nhưng thực tế, khi chậm rãi cởi áo ra, đường cong cơ bắp cân xứng từng chút từng chút lộ ra ngoài.
Thích Du giống như chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn thấy hầu kết chỗ cần cổ thon dài.
Lúc thiếu niên cùng cơ bụng hoàn mỹ gợi cảm tới gần cô, Thích Du tim đập rộn lên, bước chân lảo đảo, không ngừng lui về sau, mãi đến khi dừng ở bên cạnh giường bệnh, dưới chân nghiêng một cái, cả người nằm xuống dưới.
Hô hấp nóng hổi của thiếu niên rơi vào bên tai cô, như ma chú: “Thích tôi à?”
Thích tôi à?
“...”
Tia sáng lờ mờ xuyên vào bên trong gian phòng.
Thích Du đột nhiên mở to mắt.
Ngón tay vô thức di chuyển đến bên cạnh cái gối tìm tòi mấy lần, mới tìm được điện thoại.
Sáng sớm năm giờ.
Còn một tiếng nữa là rời giường để chuẩn bị đi học.
Thích Du buông lỏng tay, điện thoại nặng nề rơi trên giường, phát ra tiếng kêu ngột ngạt.
“A! Thật xấu hổ!!”
Thích Du vừa nghĩ tới giấc mơ kia, nhanh chóng đem mặt mình chôn trong gối.
Cô là một thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, vì sao lại mơ giấc mơ xấu hổ này!!!
Không còn mặt mũi nữa.
Hết lần này tới lần khác, cho dù cô mở to mắt hay là nhắm mắt lại, đều là hình ảnh cơ bụng hoàn mỹ của Tạ Cảnh.
Từ trước đến nay người bình tĩnh như Thích Du lại nằm sấp trên giường xoắn xuýt vặn vẹo thành cái bánh quai chèo: “...”
Ô uế, thật sự ô uế, không thể tiếp tục làm một tiểu tiên nữ thuần khiết vô hại nữa rồi.
Về sau hãy gọi cô là thiếu nữ bẩn thỉu.
Thích Du tự nín thở trừng phạt bản thân một phút, sau đó cái đầu nhỏ nhấc lên, từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Hơi lạnh từ điều hoà không khí thổi trên mặt cô.
Thích Du tỉnh táo vài giây, nhanh chóng bật đèn, chạy đến bàn học lấy giấy và bút ra, đem thiếu niên khiêu gợi trong mộng vẽ xuống, sợ ngủ thêm một giấc nữa là quên mất.
- ---
“Tiểu Du, rời giường!!!”
“Không dậy là ngày hôm nay đến trễ đó.”
Thích Thần đứng trước cửa phòng Thích Du, gọi cô rời giường.
Bình thường đều là Thích Du gọi hắn, ngày hôm nay đến lúc ăn điểm tâm, Thích Thần vẫn không nhìn thấy Thích Du ở đâu.
Một phút sau, Thích Thần mới nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân nặng nề, chớp chớp mắt, dò xét cẩn thận thiếu nữ vừa mới xuất hiện.
“Em tối hôm qua làm trộm à?”
Vừa nghe đến từ trộm, Thích Du mặt mày đỏ ửng...
Ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai Thích Thần: “Anh mới là trộm, em là học tập!”
Thích Thần hai ba bước đuổi theo, nhìn trên làn da trắng của Thích Du xuất hiện quầng thâm mắt, đây là cố gắng học tập để học được cái bộ dáng ma chê quỷ hờn này à.
Thích Du trong lòng hừ nhẹ, không hề đề cập tới tối hôm qua, cũng không nói tới sáng hôm nay!
Nghĩ đến bản vẽ được lưu trong máy, Thích Du môi đỏ mỉm cười.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Ngư Ngư: Học tập khiến cho tôi vui vẻ, khiến cho tôi thuần khiết, khiến cho tôi... Thật xin lỗi, bịa không nổi nữa.