Thích Du giẫm lên tiếng chuông vào học tiến vào lớp.
Vừa ngồi xuống, đã thấy Diệp Lạc Ti mở to đôi mắt màu xanh lam, sùng bái ngóng nhìn.
Diệp Lạc Ti thừa dịp thầy giáo còn chưa tới, kích động thấp giọng: “Du ca, cậu hôm qua thật sự quá ngầu!”
Ngủ chưa được bốn tiếng, Thích Du căn bản không có hơi sức để ứng phó hắn.
Du ca cái gì...
Tùy hắn đi.
Chỉ là một cách gọi mà thôi.
Thích Du nằm sấp trên mặt bàn đi gặp Chu công.
“Đây là công phu võ lâm chân chính à!”
“Du ca, tôi có thể bái sư được không?”
“Ha ha, thật muốn học.”
Diệp Lạc Ti nói bên tai cô thật lâu, lại phát hiện Thích Du không hề lên tiếng, ngoẹo đầu nhìn, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi...
Ngủ, ngủ thiếp đi?
Du ca đang đùa à?
Nếu hắn nhớ không lầm, ngày hôm nay hình như là tiết của thầy giáo số học.
Rất nhanh, Diệp Lạc Ti nhớ tới 'tư thế hiên ngang' hôm qua của Thích Du, trong lòng rõ ràng.
Du ca không hổ là Du ca, lá gan thật sự rất lớn, tiết của thầy Châu mà vẫn ngủ được.
Ưu tú!
Chỉ cần chọc tới cô, ngay cả thầy giáo cũng bị đánh.
À không...
Thích Du mười phần tôn sư trọng đạo, đương nhiên sẽ không làm vậy.
Nếu thầy giáo có gì bất mãn, cô sẽ dùng thành tích để trấn áp.
Thích Du hoàn toàn không biết Diệp Lạc Ti đang bổ não tình huống battle với thầy.
- ---
Thầy Châu vừa vào cửa, ánh mắt liền rơi vào học sinh duy nhất đang nằm sấp trên bàn, đi đến bên cạnh cô gõ một cái: “Thích Du, em vì sao lại lên lớp để ngủ thế?”
Thích Du cảm giác mắt mình không mở ra được, uể oải ngồi dậy: “Thưa thầy, là do tối hôm qua em làm bài quá muộn.”
Vừa nghe đến làm bài, phản ứng đầu tiên của người bình thường chính là đề toán.
“Làm đề gì?” Thầy Châu nhớ tới lần trước Thích Du làm được câu hỏi khó kia, đối với đề mà cô hay làm rất có hứng thú.
Ai ngờ.
Thích Du mở to mắt trả lời: “Hôm qua thầy Trần cho em mấy bộ đề thi thử vật lý.”
Thầy Châu: “!!!”
Cái gì, thế mà bị lão Trần vượt lên trước!
Đây là người mà hắn chọn vào nhóm ôn thi Olympic môn toán mà!!!
Bỗng nhiên ở sau, thầy Châu thấy mình chẳng còn tâm tư lên lớp nữa.
Hắn vốn còn chờ đến khi có thành tích thi tháng, để cho Thích Du danh chính ngôn thuận tiến vào nhóm ôn thi, hiện tại ——
Trễ một bước, học sinh của mình lại đi tham gia tổ vật lý rồi.
Rõ ràng là hắn phát hiện trước mà!
Không được không được, tuyệt đối không thể để tổ kia được lợi.
Nhóm thi vật lý và toán học từ trước đến nay là hai đại đối thủ của nhau.
Hàng năm đều so sánh xem ai nhận được nhiều huy chương nhất.
Thích Du ngủ không đủ, tinh thần trì độn, đối với việc thầy châu nhìn chằm chằm, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thấy hắn không nói, cũng không bảo mình nhất định phải nghe giảng, liền lớn mật một lần nữa nằm xuống ngủ bù.
Dù sao kiến thức của tiết này cô đã hiểu hết rồi.
Thầy Châu nhìn chằm chằm Thích Du đang nằm, lâm vào trầm tư.
Thích Du tâm tính vững như lão cẩu, ngược lại các bạn học thì hoảng sợ run rẩy.
Luôn cảm thấy một giây sau, quyển sách trong tay thầy Châu sắp bay đến đầu Thích Du.
Tiết này đã để học sinh ban quốc tế một lần nữa nhìn nhận lại Thích Du.
- ---
Năm phút nghỉ giữa tiết, các bạn học nghị luận xem vì sao không thấy Sở Điềm.
Một số người quen biết với Sở Điềm nhỏ giọng: “Hôm nay Sở Điềm xin nghỉ à?”
“Đúng, nghe nói là nghỉ vì bệnh.”
“Vậy à, hôm qua vẫn còn thấy cậu ấy khỏe mạnh mà, còn nói là ban đêm muốn cùng bạn bè đi chơi ở chỗ tòa nhà thương mại nữa đấy.”
“Mấy cậu còn nhớ hôm qua Thích Du hẹn gặp Sở Điềm sau khi tan học không, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không thể nào, Thích Du vẫn đến lớp mà.”
“Ai da, ý của tôi là, có phải là Điềm Điềm xảy ra chuyện rồi không!”
Mọi người theo bản năng nhìn về phía bóng lưng tinh tế của Thích Du.
Trong đầu hiện ra hình ảnh trên bài viết trước đó, một tay đập nứt bàn...
Cmn!
Sở Điềm sẽ không phải cũng giống như số phận của cái bàn đó chứ!
Từ Mạn Oanh nghe mọi người nói mãi, mới ôn nhu thì thầm mở miệng: “Mọi người đừng hoài nghi lung tung bạn học Thích Du.”
“Thích Du chỉ tìm Điềm Điềm để tâm sự mà thôi.”
Thích Du lúc đầu không muốn nghe bọn họ nghị luận, nhưng mà thanh âm nói chuyện của mọi người thật sự quá rõ ràng.
Cô mềm mại yếu đuối từ trên bàn chống người lên, có chút phiền phức vô cùng nhìn sang: “Mấy cậu cũng muốn cùng tôi tâm sự?”
Ở phía sau nghị luận người khác, Thích Du thật sự rất chướng mắt.
Làm hại cô đi ngủ cũng chẳng yên.
Cùng Thích Du tâm sự?
Các bạn học hai mặt nhìn nhau.
Có mấy nam sinh kích động, bọn họ quả thực muốn cùng tiểu tiên nữ đơn độc tâm sự.
Lại không nghĩ tới, Lâm Bắc Tông đang chơi trò chơi lập tức cười nhẹ: “Ha...”
Thật sự là bầy khỉ giống hệt như tên ngây thơ ngu xuẩn Diệp Lạc Ti kia.
Coi lời Thích Du nói muốn tâm sự cùng bọn họ là một cuộc trò chuyện thân mật trong tưởng tượng à?
Thích Du không thèm để ý bọn họ, tiếng nói khinh đạm có chút khàn khàn: “Bài tập đều làm xong hết rồi à? Nội dung bài giảng của thầy giáo đã hiểu hết chưa? Chuẩn bị bài cho tiết sau rồi?”
Rõ ràng thanh âm không lớn, nhưng không biết vì cái gì, toàn bộ ban quốc tế lâm vào sự tĩnh lặng như chết.
“Bọn mày còn nhìn gì nữa, không cút đi học bài đi.” Lâm Bắc Tông phản ứng đầu tiên, dùng hành động ủng hộ Thích Du, tìm sách giáo khoa hóa học chưa mở ra lần nào.
Mạnh Hạ Thần nhỏ giọng: “Tông ca, mày có thể xem hiểu à?”
Lâm Bắc Tông: “Tao xem một chút là hiểu.”
Có người cẩn thận từng li từng tí: “Thế nhưng... Tông ca, cậu cầm sách ngược rồi...”
Lâm Bắc Tông: “...”
Nói to: “Làm như bọn mày hiểu biết nhiều lắm, lão tử thích nhìn ngược!”