Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol

Chương 4: Chương 4




Edit: Vincent

Beta: Hương

Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn thời gian, nghiêm mặt nói: “Song Song, tớ biết rằng cậu đang rất lo lắng, nhưng cậu không nên nghĩ đến những chuyện khác trong giờ làm việc. Trước đây vì mất tập trung khi làm việc nên tớ đã gây ra những sai lầm lớn. Bị tớ phát hiện thì cũng không phải vấn đề quá lớn nhưng lát nữa nếu để cho đối tác nhìn thấy, họ nghi ngờ tính chuyên nghiệp của chúng ta thì sao? “

Lâm Song Song vẻ mặt nghiêm túc, xấu hổ gật gật đầu, chạy đến phòng bên cạnh để lấy con chó. Chạy nửa đường, cô bất giác quay đầu nhìn Hứa Nhất Nặc đang điều chỉnh ống kính.

Hôm nay Nhất Nhất, hình như đặc biệt nghiêm túc hơn mọi ngày, khác hoàn toàn người trong quá khứ mà cô quen.

Có lẽ nào...

Lời giải thích duy nhất là ngôi sao chụp ảnh hôm nay, cô ấy trèo tường*.

*Trèo tường chỉ việc bỏ hâm mộ người này để chuyển sang hâm bộ người khác.

Là người đầu tiên biết được chuyện này nên khi giao chú chó cho Chu HI, Lâm Song Song không khỏi nhìn ngôi sao mới nổi này vài lần.

“Giống Alaska rất ngoan, cậu có thể chơi với nó một lúc để làm quen.” Hứa Nhất Nặc xoa xoa đầu chú chó nói, “Lát nữa sẽ cần hai người bày ra một số kiểu pose dáng để chụp ảnh, nếu nó phối hợp tốt với cậu thì sẽ tương đối thuận lợi. “

Chu Hi và chú chó bốn mắt nhìn nhau năm giây, dịu dàng cười: “Ừm, chú chó này có chủ chưa? “

Hứa Nhất Nặc: “Có nguồn gốc xuất sứ rõ ràng, có bảo hiểm, là Alaska thuần chủng, chủ đang ở phòng bên cạnh.”

Chu Hi: “... Được rồi, được rồi. “

Sáng nay đột nhiên có mưa dông, mọi người còn lo lắng không chụp được ngoại cảnh, không ngờ ông trời còn rất giúp đỡ, lúc trước đang mưa to đột nhiên lại nắng.

Bối cảnh lãng mạn trong truyện cổ tích rất có sức hấp dẫn đối với chú chó, Chu Hi phải cố hết sức mới giữ được nó để nó không chạy loạn.

Hứa Nhất Nặc mấy vài phút để điều chỉnh máy ảnh và tìm góc độ đẹp nhất, lại căn cứ vào thói quen trước kia của nguyên chủ điều chỉnh ánh sáng cùng góc độ, cố gắng chụp những bức ảnh phù hợp với tiêu chuẩn nguyên chủ, lại phù hợp với chủ đề chàng hoàng tử đẹp trai ấm áp trong truyện cổ tích. Hiệu quả có thể đạt tới trình độ của nguyên chủ hay không thì khó nói, nhưng cô đã cố gắng hết sức.

“Hơi dựa vào cửa sổ một chút, đúng vậy. Cậu với con chó nhìn nhau đi, lại gần một chút... Thôi nào, thử nắm lấy hai chân của nó đi. “

Hứa Nhất Nặc vốn định chụp bức ảnh “hai đầu mũi chạm nhau”, nhưng chú chó không biết vì sao đột nhiên có chút nghịch ngợm, làm cho động tác của Chu Hi cũng trở cứng ngắc hơn.

Có thể là bởi vì chưa tiến vào trạng thái tốt nhất?

Vài lần thử cũng không chụp được hiệu quả mong muốn, Hứa Nhất Nặc đề nghị: “Nghỉ ngơi một chút, tìm chút cảm giác đi. “

Chu Hi hơi thở phào nhẹ nhõm: “Được, mọi người vất vả rồi. “

Nhân viên hiện trường vì phải tập trung trong thời gian dài nên ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đều buông thiết bị trong tay chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.

“Xin lỗi, phòng này không có điều hòa sao? Sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của nghệ sĩ, chuyên gia trang điểm kia đừng đi qua đó, lại đây trang điểm một chút. “

Hứa Nhất Nặc quay mặt đi, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Trâu Phàm đã đứng cách đó không xa, vì bị chân đèn che mất nên cô mới không chú ý tới.

Nói là “xin lỗi” nhưng trong giọng nói lại không có nửa phần khách sáo, thấy không ai có phản ứng gì, Trâu Phàm chỉ vào Lâm Song Song đang đứng gần nhất nói: “À, phiền cô đi chỉnh điều hòa xuống thấp một chút, Chu Hi sợ nhất là nóng, thật sự không thể lắp hai máy lạnh sao. “

Lâm Song Song ngẩn ra, cô là trợ lý chụp ảnh, chứ không phải trợ lý hậu cần, buột miệng nói: “Điều hòa đang bật...”

Trâu Phàm: “Mau mau mau, đi làm nhanh chút đi, nhiệt độ cao rất ảnh hưởng đến trạng của thái nghệ sĩ. Ồ, đúng rồi, cho chúng tôi xem mấy tấm ảnh đã chụp đi. “

Điều hòa trong phòng đã được bật, và rõ ràng nó đã được hạ thấp xuống vài độ.

Lời nói này rất hợp lý, bình thường lúc quay chụp cũng đều là quay một đoạn liền dừng lại cùng nhau xem thành quả để kịp thời điều chỉnh, chẳng qua rất ít người chủ động đưa ra yêu cầu này.

Nhân viên công tác ở đây đều không biết chuyện xảy ra trong phòng trang điểm nên hoàn toàn không hiểu được thái độ hống hách của Trâu Phàm.

Chẳng lẽ, bọn họ đang hợp tác với một ngôi sao lớn?

Vừa rồi lúc chụp ảnh coi như thuận lợi, Chu Hi cũng rất phối hợp, bọn họ còn tưởng rằng lời đồn chỉ là lời đồn. Không ngờ, rắc rối ở phía sau.

Người trong phòng làm bộ như không thèm để ý, truyền ánh mắt thăm dò lẫn nhau, ai cũng không tiện lên tiếng trước. Lâm Song Song bị Trâu Phàm sai đi chạy việc vặt cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết có nên nghe theo lời của đối phương hay không, có chút luống cuống.

“Anh ra ngoài chờ đi, anh ở đây quả thật ảnh hưởng đến trạng thái lúc chụp ảnh.” Hứa Nhất Nặc đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Song Song: “......”

Mọi người: “!!! “

Trâu Phàm nhíu mày: “Cô nói cái gì vậy? “

Hứa Nhất Nặc cười đến người súc vật vô hại: “Phàm ca quá khôi ngô, ảnh hưởng đến trạng thái của Tiểu Khả, đứa nhỏ này luôn không muốn nhìn thấy ai đẹp trai hơn nó. Phải không, Tiểu Khả? “

Thật trùng hợp, chú chó Alaska đang nằm im lặng trong chốc lát hướng về phía Trâu Phàm “Gâu Gâu” vài tiếng. truyện ngôn tình

Hứa Nhất Nặc vẻ mặt tiếc nuối “Quả nhiên như thế”, “Tiểu Khả thật sự không thích anh” nhìn về phía Trâu Phàm, mắt thấy khóe miệng đối phương giật giật, sắc mặt tái mét, cô từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp.

“Phàm ca, vừa rồi còn chưa kịp chào hỏi, tôi là nhiếp ảnh gia tự do Tiểu Hứa. Các anh bận rộn, tôi cũng bận vậy, chúng ta phải đặt hiệu suất lên hàng đầu. “

Hứa Nhất Nặc nói thẳng với Trâu Phàm là cô chủ là nhân viên tạm thời, không liên quan gì đến công ty GSTAR, không có tí quan hệ nào, cho nên Trâu Phàm muốn gây sức ép cho cô thì cô cũng chẳng sợ.

Vừa lúc chị Kỳ tới kiểm tra, Hứa Nhất Nặc mời hai người lên quán cà phê

Chị Kỳ có vẻ là người tốt, ở bên ngoài biết được tình huống, thuận thế đáp ứng lời Hứa Nhất Nặc, Trâu Phàm nhìn thấy điều này, mặc dù anh ta đang rất khó chịu với Hứa Nhất Nặc nhưng không thể không nể mặt chị Kỳ, cũng chỉ có thể nén giận mà đồng ý.

“Quán cà phê lúc nào cũng bật máy lạnh, có thể đem sói siberia đông lạnh thành chó.”

“............”

Một trận đối chọi gay gắt như có như không cứ nhẹ nhàng lướt qua, loại chuyện này mọi người đều đã thấy qua nên cũng không để ở trong lòng.

Chỉ là Lâm Song Song qua mười phút còn chưa bình tĩnh lại, ở trong góc kéo tay áo Hứa Nhất Nặc, không ngừng lẩm bẩm xui xẻo.

“Người đại diện kia thật sự là khoa trương, làm sao có thể chơi lớn như vậy, xem thường người ta không có chức sắc.” Lâm Song Song vuốt ve trái tim nhỏ nhắn: “Nhưng Nhất Nhất, cậu dám nói chuyện với anh ta kiểu vậy ư, thiếu chút nữa tớ cho rằng anh ta trở mặt không chịu hợp tác nữa. “

Hứa Nhất Nặc nở nụ cười: “Cái này có gì không dám nói, cũng không thể để cho anh ta tiếp tục ảnh hưởng đến trạng thái lúc chụp ảnh cùng hiệu quả của buổi chụp, ngay cả Tiểu Khả cũng ghét bỏ anh ta. “

Lâm Song Song: “... Tớ đã gần như tin điều đó. “

Hứa Nhất Nặc: “Hơn nữa anh ta cũng chỉ là quả hồng mềm, người mà không thể che giấu cảm xúc của mình thì rất dễ đối phó, căn bản không cần lo lắng, những người chỉ cười không nói mới đáng sợ. Anh ta như vậy chính là muốn trong hợp tác có nhiều tiếng nói hơn, không có khả năng thật sự trở mặt. “

Lâm Song Song cũng vừa tốt nghiệp, chưa từng trải qua mấy chuyện trong xã hội. Hứa Nhất Nặc vừa nói như vậy, trong đầu cô lập tức hiện ra khuôn mặt luôn mỉm cười của hội trưởng hội sinh viên.

“Cậu nói đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.